Trở về khách sạn, thư ký Vương lập tức vào phòng mình, Nhiễm Mộ Húc mở cửa phòng khách sạn, bài trí bên trong rất trang trọng, đây là phòng lớn đầy đủ tiện nghi.
Anh dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, sau đó đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, đôi mắt lạnh lùng không biết đang nhìn cái gì, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên không hiểu sao anh lại cảm thấy muộn phiền, mỗi lần yên tĩnh, hình ảnh cậu thiếu niên kia lại xuất hiện trong tâm trí anh, có phải là bởi vì anh độc thân quá lâu rồi không.
Anh không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình, nụ cười trên môi cũng dần dần biến mất, anh thay quần áo và chuẩn bị ra ngoài tìm một nơi nào đó để uống rượu.
Anh thường ngày rất kiềm chế bản thân, hôm nay đột nhiên lại muốn phá lệ, anh tìm thấy một quán bar gần đó và khi vừa bước vào anh ngay lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tuy là người phương Đông nhưng anh cao khoảng cm, có thể dễ dàng nhận thấy dưới lớp quần áo là dáng người thu hút cùng với đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, toàn thân đều toát lên khí chất muốn yên thân thì chớ lại gần.
Anh ngồi trong quầy bar nói: "Một ly rượu whisky" bằng tiếng Anh trôi chảy.
Mặc dù hắn không quan tâm đến ánh mắt của người khác nhưng không có nghĩa là người khác muốn thế nào cũng được.
Quán bar vốn dĩ là một nơi cực kỳ lộn xộn.
Người ta có thể thấy phụ nữ và đàn ông quấn lấy nhau ở bất kì nơi nào và sau đó nhanh chóng ôm nhau tìm khách sạn.
Một đêm nhiệt tình là đủ, không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện khác.
Lúc này, một phụ nữ người Mỹ thân hình nóng bỏng, ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh anh, nói: "Anh đẹp trai, uống một ly nhé?" lời nói của người phụ nữ đầy câu dẫn dụ dỗ.
Anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô gái bên cạnh, người nọ trông rất quyến rũ và hấp dẫn, nhưng anh lại không có một chút hứng thú nào, nghĩ đến thiếu niên có nụ cười tỏ nắng kia, anh lạnh lùng nói: "Không, tôi không muốn."
Người phụ nữ không bận tâm đến câu trả lời của anh, cô đã gặp nhiều người đàn ông như vậy, lúc đầu thì tỏ vẻ từ chối nhưng sau đó vẫn bị cô mê hoặc.
Vì vậy, cô đưa ra chạm vào lưng của người đàn ông, sau đó chậm rãi vuốt ve lên xuống.
Anh không ngờ người phụ nữ này lại bạo gan như vậy, lập tức nắm lấy tay cô ta hất ra, ánh mắt hắn khiến người khác rét run, vốn dĩ muốn giải tỏa phiền muộn, giờ lại càng bực bội thêm, giọng nói vô cùng lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi không cho phép cô chạm vào người tôi."
Người phụ nữ sợ hãi trước ánh mắt của anh, không ngờ người này lại phản ứng dữ dội như vậy.
Cô thường thu phục được rất dễ dàng nhưng hôm nay vị khách này trông lạnh lùng như muốn giết người nên cô cúi đầu xin lỗi.
Nhưng anh thậm chí không thèm nhìn cô, trong nháy mắt, anh trả tiền và rời đi.
Về khách sạn, anh tắm rửa rồi lên giường ngủ, nghĩ đến chuyện hôm nay anh cảm thấy toàn thân đều khó chịu, anh sẽ không bao giờ đến quán bar nữa.
Nhưng anh lại không ngờ mình bị vả mặt nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, đúng như dự tính, sau khi cân nhắc, đối phương đã đồng ý hợp tác, sau đó anh nhanh chóng trở về Trung Quốc tiếp tục công việc.
Sau một thời gian học quân sự, lúc bắt đầu Bạch Tĩnh An lúc bắt đầu vẫn chưa thích ứng được nhưng hiện tại thì tốt vô cùng, bạn học đều đen hơn một vòng, lúc đi bừng bừng khí thế hiện tại mọi người đều giống như cà tím ngâm quá giá sương.
Cậu vẫn trắng nõn nổi bật trong đám đông, tinh thần lại tràn đầy sức sống, khiến bạn học nhìn thấy rất hâm mộ, mọi người thầm nghĩ, quả nhiên ông trời yêu quý cậu, trong đám đông cậu luôn tỏa sáng, nổi bật.
Sau nhiều ngày cùng nhau huấn luyện, tất cả mọi người trong lớp đều thấy cậu rất tốt tính và nhẹ nhàng.
Đến giờ giải lao, nhóm bạn học nữ nhanh chóng vây quay cậu để bắt chuyện, bạn học nam cũng rất ngưỡng mộ cậu, mặc dù cậu không muốn bị người khác vây quanh nhưng vì là bạn cùng lớp nên cậu vẫn khéo léo đối đáp.
Vậy nên vô số bạn nữ yêu thích cậu và độ nổi tiếng của cậu trên diễn đàn baidu ngày càng tăng.
Đợt huấn luyện quân sự nhanh chóng kết thúc, nghỉ ngơi một thời gian, thu dọn đồ đạc xong thì ba mẹ cậu đã đợi cậu trước cổng trường.
Vừa gặp nhau, mẹ Phương nóng lòng ôm con trai thật chặt, nhìn lên nhìn xuống rồi than thở: "Bé con, sao con lại sụt cân rồi? Ở trường con ăn không ngon sao? Đi tập quân sự mệt lắm sao?"
Bạch Tĩnh An vốn định nói mọi thứ đều tốt, nhưng mẹ cậu quá nhiệt tình nên không thể nói gì, phản bác cũng vô dụng.
Vì vậy, cậu nhìn ba ba bằng ánh mắt vô tội, đôi mắt vốn đã to, trong veo thuần khiết, lúc này người ba bị con trai nhìn với ánh mắt đó, giống như một chú mèo nhỏ đang nhìn khiến ông không nhịn được muốn vuốt ve, yêu chiều.
Bạch Khuynh Thuật bất đắt dĩ nhìn vợ, giải cứu cậu con trai bé bỏng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta về nhà thôi, cục cưng cũng mệt rồi, về nhà bồi bổ cho con trai nhiều một chút là được mà", lúc này mẹ Phương mới không than thở nữa.
Về đến nhà, Bạch Tĩnh An nằm trong phòng, ôm thỏ bông nhỏ trên tay rồi ngủ thiếp đi.
Ba Phương muốn trò chuyện với con trai trai về chuyện học hành nhưng vừa mở cửa đã thấy cậu ngủ say, chăm chú nhìn con trai, trong lòng thầm nói: "Con trai của mình đẹp đẽ như vậy không biết sau này sẽ gặp người như thế nào đây? Ôi, phải cố gắng làm việc thật chăm chỉ để sau này có thể hỗ trợ thật tốt cho con trai cưng, suy nghĩ trong chốc lát, ông đắp chăn lại cho con rồi đi ra khỏi phòng.
Tối hôm đó, tin nhắn WeChat liên tục vang lên, khiến cho giấc ngủ của Bạch Tĩnh An bị gián đoạn, thực ra thì cậu gắt ngủ nhưng bình thường cậu che giấu rất kĩ, bởi vì cậu rất linh hoạt, đối với người không thân thiết thì cậu sẽ giữ khoảng cách nhất định, bề ngoài trông cậu rất nhẹ nhàng nhưng thực tế không ai có thể nắm giữ được trái tim cậu.
Vì ở nhà nên cậu cũng không cần phòng bị, vì thế mơ mơ màng màng nói: "Ai vậy trời, sao lại gửi nhiều tin nhắn như vậy, phiền quá đi."
Trong giấc mơ, một bầy thỏ vây quanh cậu, cậu đang đút sữa cho thỏ con, lúc tỉnh dậy thì bầy thỏ cũng biết mất, chỉ còn chú thỏ bông ôm trong tay, cậu chôn mặt trên chú thỏ bông hít một ngụm.
Đó là tin nhắn của bạn thân từ lúc nhỏ, cậu không có nhiều bạn, đây là một người bạn rất đặc biệt, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, lần đầu tiên họ không học chung một trường, nhưng họ vẫn ở chung một thành phố.bg-ssp-{height:px}
Cậu cầm di động lên xem.
Điền Dương: An An, chúng ta ra ngoài thư giãn đi.
An An: Ừ, đi đâu?
Điền Dương: Quán bar, cậu đi được chứ? Chúng ta có thể đi cho biết, hai đứa mình chưa bao giờ đến đó nên cần tìm hiểu về thế giới của người lớn.
An An: Mình còn chưa thành niên, ba mẹ không cho phép.
Điền Dương: Đúng nhỉ, cậu rất ngoan, đẹp trai, nhưng không sao đâu, tớ sẽ bảo hộ cho cậu thật tốt.
An An: Vậy để tớ xin phép ba mẹ trước.
Điền Dương: Được, chờ tin của cậu.
Sau khi gửi tin nhắn, cậu rời phòng, mẹ Phương nhìn thấy cậu, nói: "Lại ăn cơm đi con, ngủ lâu như vậy chắc con đói lắm rồi."
Bạch Tĩnh An gật đầu, cậu đắn đo không biết có nên hỏi chuyện đó không, sợ ba mẹ lo lắng, nhưng cậu lại muốn đi, bởi vì cậu cũng muốn xem quán bar thì như thế nào, mà cũng lâu rồi cậu cũng không đi chơi cùng bạn mình.
Sau đó, cậu như một chú mèo nhỏ phồng má rồi xoa xoa bàn tay của mẹ mình, làm nũng nói: "Mẹ ơi, con đến bar tìm hiểu một chút.
Điền Dương sẽ đi với con nên mẹ đừng lo."
Mẹ Phương nhìn bé cưng của bà bằng ánh mắt vô cùng nhẹ nhàng và cưng chiều, nhưng nghe đến quán bar bà lập tức tỏ ra không vui nói: "Không được, quán bar rất phức tạp, nơi đó cũng không tốt."
Cậu quay đầu nhìn ba, đôi mắt trong veo và thuần khiết của cậu khiến người khác không thể nào từ chối, ông nói, "Thế này đi, chú Lý của con có quan hệ tốt với chúng ta, chú ấy cũng rất yêu mến con.
Chú ấy có mở một quán bar, an ninh rất tốt.
Con đến bar của chú ấy thử xem.
"
Bạch Tĩnh An đồng ý, ở đâu cũng không quan trọng, cậu chỉ là muốn đến để mở mang tầm mắt.
Sau khi ăn tối, cậu xuống lầu đi dạo một lát, sau đó trở về nhà, tắm xong, cậu gửi tin nhắn báo cho Điền Lượng.
An An: Ba tớ nói đến quán bar ở nhà chú Lý, chỗ đó rất an toàn.
Điền Dương: Được, an toàn của cậu vẫn quan trong nhất
An An: Tớ không phải là một chàng trai yếu đuối, tớ cũng có thể bảo vệ tốt bản thân.
Điền Dương: Vâng, vâng, là tớ nói sau, hẹn gặp cậu vào ngày mai
An An: Mai gặp.
Sau cuộc trò chuyện, tâm trạng của cậu rất tốt, cậu cười vô cùng mãn nguyện, còn người nào đó trong suốt thời gian dài vẫn luôn nhớ mãi nụ cười tỏa nắng trong trẻo của cậu.
Ôm chặt thỏ bông nhỏ, cậu tiến vào mộng đẹp tìm bầy thỏ con.
Tin nhắn ai đó gửi đến người đàn ông đang ở trong căn hộ của mình: "Tôi mới từ nước ngoài ngày mai chúng ta gặp nhau ở bar đi."
Anh cau mày xem tin nhắn, nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán bar lần trước, nhưng vừa định từ chối thì bên kia lại gửi thêm một tin nhắn: "Chúng ta đã lâu không gặp.
Lần này là muốn hỗ trợ công ty của cậu"
Anh lưỡng lự, người bạn này của anh rất giỏi nhưng lại ham vui, học đại học xong thì nhanh chóng xuất ngoại, đến giờ mới trở về.
Anh nghĩ người này có thể hỗ trợ công ty phát triển tốt hơn, vì lợi ích của công ty, anh đồng ý, đáp: "Được, ngày mai gặp."
Anh tắt đèn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, anh mơ thấy cậu thiếu niên ấy, anh vẫn vô cùng kinh ngạc và si mê như trước, cậu đang ngồi trên bãi cỏ xanh chơi cùng một chú thỏ, xung quanh có vài chú thỏ con khác, anh nhẹ nhàng đi tới mà không phá vỡ khung cảnh hài hòa này.
Anh bước tới, nhưng cậu thiếu niên vẫn không chú ý tới anh, cậu đang mê mẫn chú trong tay, anh không biết phải làm thế nào để cậu chú ý tới, hắn sợ sẽ dọa đến cậu, nên đi tới giật lấy con thỏ.
Nhìn thấy con thỏ đã bị giật mất, Bạch Tĩnh An cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt trong veo của cậu tích nước, rưng rưng hỏi: "Anh à, anh làm gì vậy, mau trả con thỏ cho em."
Vốn dĩ anh chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu, nhưng không ngờ đối phương lại khóc, trên gương mặt lạnh lùng của hắn dường như xuất hiện vết nứt.
Sau đó anh vội vàng lau nước mắt cho cậu, dỗ dành "Ngoan, bé cưng đừng khóc, anh không cố ý đâu." Nhiễm Mộ Húc không ngờ bản thân mình lại nói ra những lời này, nhanh chóng nhét con thỏ vào tay cậu.
Bé cưng lập tức nở nụ cười.
Anh nhìn khuôn mặt kia, khóe mắt ửng đỏ vì khóc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đáng yêu, đôi môi mọng nước khiến người khác không kiềm lòng được muốn hôn lên.
Anh chậm rãi tiến lại gần...!sắp chạm vào thì đột nhiên tỉnh giấc, anh tỉnh dậy phát hiện chỗ kia đã nhớp nháp từ bao giờ, lần đầu tiên anh gặp phải cảnh tượng như vậy.
Anh không ngờ chàng thiếu niên kia đối với anh lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong chốc lát, anh nhanh chóng khôi phục sự lạnh lùng trong ánh mắt, đi vào tắm rửa và chuẩn bị đi làm..