Tim Nhiễm Mộ Húc như muốn nổ tung vì phấn khích, vì thế anh nhanh chóng chỉnh trang đi tìm người.
Bữa ăn của họ kéo dài đến tận tối muộn, sau khi Bạch Tĩnh An uống vài ly rượu hoa quả, mặt cậu ửng đỏ, cảm thấy đầu váng vất.
Chuông điện thoại vang lên, cậu thấy trên điện thoại hiện lên một dòng tin nhắn, "Bé cưng, anh có thể gặp em được không?"
Cậu không nhìn rõ là ai đã gửi đến, nhưng tay vẫn gõ "OK" cậu thật sự không biết người bên kia là ai.
Người bên cạnh thấy cậu ngồi im không nói chuyện: "Tĩnh An, cậu say rồi à?"
Bạch Tĩnh An phồng má lên nói, "Tớ không có say, tớ chỉ là mệt thôi."
Người kia thấy dáng vẻ của cậu quá đáng yêu nên thuận theo: "Được, được, bọn mình ăn xong rồi, tớ đứa cậu về kí tức xá được không?"
Thật ra cậu đã không phân biệt được nữa, bạn cùng phòng không nghĩ tới uống rượu trái cây cũng khiến An An say, ăn uống xong lập tức trở vể.
Từ Vĩ đỡ Bạch Tĩnh An, để cậu dựa vào bả vai hắn, đưa cậu đi ra ra ngoài
Nhiễm Mộ Húc lái xe đến trường, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng lại đang dựa vào lồng ngực người khác.
Anh cảm thấy đầu mình xanh mét một chút rồi, lập tức dừng xe đi về phía đối diện, anh thấy nam thanh niên bên cạnh cậu có chút quen mắt, chợt nhớ tới fan CP, thờ ơ nói: "Hóa ra là tình địch."
Vì vậy, anh bước tới với vẻ mặt lạnh lùng, Từ Vĩ thấy một người đàn ông đẹp trai đang đi về phía họ nhưng người kia vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người, giống như một tên đòi nợ.
Bạch Tĩnh An nhìn người này rất quen, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh, vì vậy ngoan ngoãn nói: "Anh trai?"
Anh nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng như nở hoa, nói: "Anh hai tới đón em, đi thôi."
Bạn cùng phòng nhìn người đàn ông trước mặt, ngập ngừng nói: "Anh là anh trai của An An sao? Đến đón cậu ấy sao?"
Ngoài việc tỏ ra lạnh lùng trước tình địch, anh lại tỏ ra thân thiết với bạn cùng phòng của cục cưng, nên nói dối: "Đúng vậy, hôm nay tôi đến trường đón em ấy, em ấy không cho tôi đi cùng mọi người, bây giờ tôi đưa em ấy về nhà."
Bạn cùng phòng xem qua, khí chất này hẳn là không nói dối, vì vậy họ lưu lại số điện thoại của anh, nói: "An An tỉnh lại thì nói cậu ấy gọi lại cho bọn em.
Tụi em cần đảm bảo sự an toàn của An An."
Nhiễm Mộ Húc nhìn bạn cùng phòng của cậu, anh cảm thấy bạn cùng phòng của An An cũng rất tốt và rất quan tâm đến cậu, vì vậy anh cong khóe miệng: "Được." Từ Vĩ nhìn đối phương dễ dàng ôm cậu, có chút ngoài ý muốn: "Anh nhớ chăm sóc tốt An An, cậu ấy say đó."
Anh lập tức lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi sẽ chăm sóc cho em trai của mình, cậu không cần phải quan tâm.
Từ Vĩ không ngờ người kia lại lạnh lùng như vậy khiến mặt hắn lúc trắng lúc đỏ không nói được lời nào.
Nhiễm Mộ Húc không muốn quan tâm đến hắn, nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng của An An, anh ôm cục cưng của mình thật chặt, lập tức đi ra ngoài.
Trở lại xe, Bạch Tĩnh An ngoan ngoãn ngồi xuống, anh ghé vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Bé con, em say rồi à?"
Bạch Tĩnh An nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt giống như có ánh sao lóe lên, miệng vẫn còn ướt mềm trông rất quyến rũ.
Anh muốn hôn lên đôi môi quyến rũ của cậu, vì vậy anh từ từ tiến lại gần, đầu tiên hôn lên tai của cậu, sau đó một đường hôn xuống dưới, cuối cùng hôn lên môi cậu, đôi ấy mềm mại như anh nghĩ, anh liếm bờ môi, thử chạm khẽ, nhẹ nhàng cọ xát, chuyển động, nhẹ nhàng mút vào, thè lưỡi cạy mở miệng của cậu, anh khẽ cắn môi cậu, đối phương chậm rãi mở miệng, anh ra sức mút lấy đầu lưỡi của cậu, không ngừng cùng đối phương trao đổi nước bọt.
Bạch Tĩnh An không còn sức lực phản kháng, mặc cho đối phương vòng vo trong miệng mình, hôn xong, Bạch Tĩnh An thở hổn hển, đuôi mắt đỏ hoe, Nhiễm Mộ Húc nhận thấy mình hơi quá đáng nên chỉ có thể vỗ về, trấn an cậu.
Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, sắc đẹp của cậu khiến mình mê đắm nên lợi dụng lúc say khinh bạc cậu, ngày mai nếu cậu nhớ lại đánh anh một trận cũng là chuyện thường tình.
Đánh anh là chuyện nhỏ nhưng nhỡ đâu làm hai bàn tay của cục cưng bị đau thì phải làm sao, vì vậy anh tính đến chuyện đến trung tâm mua sắm mua một ván giặt đồ, để ngày mai quỳ lên nhận tội với cậu.
Chờ người thả lỏng, anh thắt dây an toàn cho cậu, dịu dàng nói: "Cục cưng, em nghỉ một lát nhé, để anh lái xe đưa em về."
Bạch Tĩnh An gật gật đầu, dựa vào chỗ ngồi ngủ.
Nhiễm Mộ Húc lái xe, nhìn sườn mặt thiếu niên bên cạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc không rõ, một thứ cảm xúc gọi là yêu.
Về đến dưới lầu, Nhiễm Mộ Húc thấy người kia còn chưa tỉnh, không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cậu, nên anh tháo dây an toàn, nhẹ nhành bế cậu lên rồi đi đến cửa.
Anh đặt cậu lên giường, anh thở dài nghĩ, hôm nay vất vả ăn mặc trẻ trung một chút, nhưng người kia lại say như vậy, nhất định là không nhớ ra mình nếu không đã không theo mình về nhà.
Anh vào phòng tắm đổ đầy nước, cởi bỏ quần áo của cục cưng, làn da trắng ngần của cậu lấp lánh dưới ánh đèn, anh cảm thấy máu mình đang trào lên, cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống tay mình nhìn thấy máu, anh sờ mũi chạy nhanh vào phòng tắm thu dọn.
Sau đó anh ôm cậu vào phòng tắm.bg-ssp-{height:px}
Nhắm mắt lại, trong lòng tự lẩm bẩm "Không được làm chuyện thất thố, đừng thất thố."
Đột nhiên anh chạm vào thứ không nên chạm vào, tay bỗng nóng ran, trong lòng không nhịn được nghĩ: "Có hơi lớn nha"
Anh nhanh chóng tắm cho cậu rồi đưa cậu ra ngoài, lấy quần áo của mình mặc vào cho cậu.
Quần áo quá rộng, lỏng lẻo trên người cậu, lộ ra gần hết phần ngực, anh đắp chăn lên, lập tức vào phòng tắm gội rửa thứ không không thể nói ra kia.
Khi anh bước ra, người kia vẫn đang ngủ say và không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại ngay.
Anh chuẩn bị đi ngủ, nhưng chỉ có một cái giường, ngày mai cậu tỉnh lại nhìn thấy anh, không biết cậu có đánh chết anh luôn không, nhưng anh không muốn đến sô pha, vì vậy dứt khoát tắt đèn, ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán đối phương, nói: "Cục cưng, ngủ ngon".
Sáng hôm sau, Nhiễm Mộ Húc đúng giờ thức dậy, thấy người bên cạnh vẫn còn ngủ say, vì vậy anh cứ thế mà ngắm nhìn khuôn mặt rất đẹp của cậu, sau đó lông mi của người kia không ngừng chuyển động, báo hiệu sắp tỉnh dậy, vì vậy anh lập tức nhắm mắt.
Bạch Tĩnh An tỉnh lại, có chút bối rối, nhìn xung quanh không phải là phòng của cậu, bên cạnh còn có một người, người kia ôm chặt cậu, vì vậy cậu nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực đối phương.
Nhìn gương mặt người kia, kí ức dần hiện lên trong đầu, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lan đến mang tai rồi đỏ xuống tận cổ, cậu chui vào chăn nhớ đến nụ hôn kia, sau đó cậu càng nghĩ càng thấy giận, nhìn người kia vẫn đang ngủ say, cậu giơ chân ra đá anh một cái.
Sau đó anh đột nhiên mở mắt ra khiến cậu giật mình, nên cậu lập tức ôm chăn lai sang một bên né tránh, Nhiễm Mộ Húc lại tưởng tối hôm qua anh bắt nặt cậu nên khiến cậu không vui.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng, chân thành nói: "Cục cưng, anh sai rồi.
Tối hôm qua sau khi em trả lời, anh đã đến trường đón em.
Sau đó anh lại nghĩ đưa em về nhà, anh không kìm được nên đã hôn em mà không có sự cho phép của em.
Anh xin lỗi, anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh."
Bạch Tĩnh An lúc đầu nghe cũng cảm thấy không giận dỗi gì nhưng càng nghe càng cảm thấy xấu hổ, trừng mắt nhìn đối phương, lớn tiếng nói: "Em gửi tin nhắn khi nào, không thể nào."
Nhiễm Mộ Húc biết sẽ như thế này nên lật ra nhật ký trò chuyện, đưa cho cậu xem, Bạch Tĩnh An nhìn tin nhắn, là do chính mình gửi tới, cho nên cậu không có cách nào phản bác lại, đành phải quay đầu chỗ khác, phớt lờ anh.
Nhiễm Mộ Húc cảm thấy mình sai nên nói: "Bé cưng, nghe anh nói đi, em không muốn biết tại sao anh lại hôn em sao?
Bạch Tĩnh An vừa mới thành niên, trước nay luôn bị con gái theo đuổi, cũng chưa từng thích ai, vì vậy không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao?"
Nhiễm Mộ Húc nghiêm túc nhìn cậu, "Anh thích em, tuy rằng em sẽ cảm thấy không hiểu vì sao chỉ gặp nhau có vài lần nhưng lại thích em, lại đối với em như vậy.
Anh chưa từng thích ai nhưng đây là lần đầu tiên anh thích một người.
Sau lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết mình trồng cây si vì em rồi, vậy nên em có thể cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không?
Đây là lần đầu tiên Bạch Tĩnh An nghe thấy lời tỏ tình trực tiếp như vậy, người đối diện nhìn thẳng vào cậu, cậu không biết nói gì, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, hai người đàn ông có thể yêu nhau.
Vì vậy cậu im lặng, đối phương cũng không thúc giục cậu, sau đó nói: "Em cứ từ từ suy nghĩ xem anh có thể trở thành người yêu của em không, anh sẽ theo đuổi em hết mình, em cũng không thích qua người khác, em chỉ cần cho anh cơ hội, em không cần phải trả lời ngay bây giờ."
Bạch Tĩnh An suy nghĩ hồi lâu, cậu cũng không có ghét bỏ đối phương, nghĩ tới nụ hôn nên ngượng ngùng mà thôi.
Sau đó cậu gật đầu: "Được."
Nhiễm Mộ Húc tiếp tục, nói: "Anh sẽ mời em ăn tối và rủ em đi chơi.
Anh hy vọng em có thể đồng ý." Bạch Tĩnh An thấy người này được voi đòi tiên, nói: "Em đói bụng."
Nhiễm Mộ Húc ngừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Em trước tiên rửa mặt tắm rửa một chút, anh đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhiễm Mộ Húc đi phòng bếp, phát hiện trong tủ lạnh không có gì để ăn nên lạnh lùng đóng cửa lại, anh nấu cháo bí đỏ hấp sủi cảo, quyết định mai sẽ đi siêu thị mua thức ăn để sau này có thể nấu nhiều món ăn cho cục cưng.
Sau đó anh lên phòng, thiếu niên đang đánh răng trong nhà tắm, anh cũng theo vào rửa mặt.
Sau đó anh lại động thủ, kéo cậu vào tường, đối phương không đẩy ra được, anh cúi đầu, cạy miệng cậu, hôn một nụ hôn hương vị bạc hà..