Chương
Những lời Triệu An nói rất thô tục, dường như còn mang theo cả sự sỉ nhục nữa ấy.
Lúc bày bà Triệu đứng dậy tức giận nói: “Con quan tâm con bé mang thai kiểu gì làm gì nhỉ. Bây giờ con chỉ biết rằng con bé đang mang thai con của con là được rồi. Tất nhiên con muốn trốn tránh cũng không được bởi vì cả cái Hải Thành này, à không cả cái nước Hoa Hạ này cũng biết con gái nhà họ Phó mang thai con của con rồi.”
Triệu An khẽ mỉm cười, hai tay anh ta đút trong túi chậm rãi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Triệu An đang nhẫn nhịn, anh ta đang kiềm chế nếu không anh ta thật sự lo lắng rằng mình sẽ tung một cước đạp thẳng vào đứa trẻ đang trong bụng của Phó Linh Ngọc mất.
“Đúng vậy nhỉ, bây giờ cô ta đã mang thai rồi. Đây là chuyện không thể thay đổi được. Con cũng không có cách nào phản kháng. Nói đi hai người muốn con phải làm gì?”
Phó Linh Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy Triệu An nói thế thì đứng bật dậy, cô ta thử hỏi dò: “Em không bắt anh phải cưới em vội. Đợi sau khi Lê Vãn Trinh qua đời anh chịu trách nhiệm với em sau cũng được. Em đồng ý với anh, em sẽ coi con trai của cô ấy y như con trai của mình vậy. Anh nghĩ sao?”
Dường như Triệu An đang nghe được một câu chuyện cười vậy, anh ta phá lên cười lớn.
Triệu An cười rất tùy ý nhưng trong đôi mắt của anh ta lại không có một chút độ ấm nào cả. Nó lạnh lùng giống như con dao trong đầm nước lạnh giá nghìn năm bị đóng băng một mét vậy.
Bà Triệu nheo mắt lại nhìn Triệu An, bà ta trầm giọng nói: “Con cười như thế là có ý gì đây hả? Nếu như Phó Linh Ngọc đã mang trong mình giọt máu của con vậy thì con phải chịu trách nhiệm với con bé chứ không thì cả nhà họ Triệu sẽ gặp họa mất. Bố mẹ sinh ra con nuôi dưỡng con thành người lẽ nào con lại nhẫn tâm để bố mẹ không được sống yên ổn đến cuối đời vì đã đắc tội với nhà họ Phó hay sao. Con là một chàng trai được hưởng nền giáo dục tiên tiến, không lẽ con muốn làm một thằng con bất hiếu thật sao.”
Triệu An lắc đầu, nụ cười trên môi anh ta dần trở nên kỳ quái.
“Chẳng phải mọi người muốn con lấy cô ta sao. Vậy được, đợi đến khi cái thai trong bụng của cô ta lớn hơn một chút đến lúc đó chắc cũng có kết quả rồi.”
Triệu An từ bỏ rồi sao?
Thế mà anh ta lại từ bỏ.
“Con muốn lấy Phó Linh Ngọc thật sao?” Bà Triệu vội vàng hỏi lại.
Triệu An mỉm cười nhìn bụng dưới bằng phẳng của Phó Linh Ngọc, sự quỷ dị trong đôi mắt của anh ta càng lúc càng nhiều.
Cảm giác từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục là gì nhỉ?
Anh ta không biết nhưng mà anh ta có thể khiến Phó Linh Ngọc từ từ nếm thử cảm giác này.
Bây giờ vạch trần cái thai trong bụng của cô ta bị giở trò rồi thì còn gì là vui nữa đâu.
Triệu An muốn khiến cho người phụ nữ này cảm nhận được rằng tất cả kế hoạch của cô ta đều được thực hiện như ý muốn của cô ta rồi. Rồi sau đó anh ta sẽ đâm cho cô ta một nhát dao chí mạng.
Chỉ có cách tàn nhẫn độc ác như thế mới trả được mối thù cô ta đã gây ra những tổn thương cho Lê Vãn Trinh.
“Chẳng phải vừa nãy con đã nói rồi sao, đợi cái thai trong bụng cô ta lớn hơn chút nữa rồi nói sau. Hiện giờ tình hình của Lê Vãn Trinh bên kia còn chưa biết thế nào. Con cũng không thể bỏ rơi cô ấy vào lúc này được nếu không người ngoài sẽ mắng chửi con là kẻ bạc tình bạc nghĩa mất.”
Bà Triệu gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, người phụ nữ kia vẫn chưa chết đúng là không nên vội vàng được. Đợi sau khi cô ta chết đi rồi lại nói sau. Mẹ đoán có lẽ cô ta cũng chỉ cầm cự thêm hai tháng nữa thôi, đến lúc đó Phó Linh Ngọc cũng lộ bụng bầu rồi, con cưới con bé là vừa đẹp.”
Hai tay Triệu An nhét trong túi nắm chặt lại thành nắm đấm, đôi mắt anh ta ẩn chứa sự độc ác.