Chương
Dù sao thì người ta cũng là con gái của nhà họ Phó, hơn nữa bây giờ nhà họ Phó lại quyền quý nhất Đế Đô, không có kẻ nào dám động đến bọn họ cả.
Dù cho Triệu An và Lê Vãn Trinh có kết hôn giống như những cặp vợ chồng khác thì cũng không có kẻ nào dám nói Phó Linh Ngọc là kẻ thứ ba chen chân phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác cả.
“Cô Phó đúng là có tấm lòng bao dung mà.”
“Đúng đó, không hổ là con gái nhà quyền quý, lá ngọc cành vàng không ai có thể sánh bằng.”
“Cô hai nhà họ Lê nên mang ơn cô ấy mới phải ấy, nếu không sau này con trai của cô ấy sẽ sống những ngày bị người khác bắt nạt rồi.”
“Phải đấy phải đấy phải đấy.”
Sau khi bố Lê đọc được tin tức ở căn cứ điều trị thì tức giận đập vỡ điện thoại luôn.
Tuy Dương Tâm đã nói cho ông ấy biết đứng trẻ trong bụng của Phó Linh Ngọc không phải là con của Triệu An nhưng ông ấy cũng khó lòng mà nuốt được cơn giận này.
Từ sau khi con gái của ông ấy quen biết Triệu An thì cô ấy không ngày nào được sống yên ổn cả.
Lúc Triệu An bước ra khỏi phòng cấp cứu, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bố Lê tát cho một cái rồi.
Lê Vân Thảo vội vàng chạy lên giữ bố Lê lại, cô ấy trầm giọng nói: “Bố ơi, hỏi tình hình của Vãn Trinh quan trọng hơn.”
Nói xong Lê Vân Thảo kéo bố mình ra sau vài bước, cô ấy nheo mắt lại nhìn Triệu An rồi nhíu chặt mày lại hỏi: “Em gái của tôi thế nào rồi, có cứu được không?”
“Cứu được rồi.” Triệu An khàn giọng nói: “Em đảm bảo với mọi người rằng đứa trẻ trong bụng của Phó Linh Ngọc không phải là con của em, em chưa từng chạm vào cô ta, mọi người đừng tức giận nữa.”
Lê Vân Thảo khẽ hừ một tiếng, cô ấy nói: “Không phải chúng tôi hở tí là giận nhưng mà cái cách mẹ cậu làm thật sự quá đáng lắm rồi.”
Nói tới đây Lê Vân Thảo đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Triệu An xem: “Đây cậu tự đọc đi.”
Triệu An cúi đầu xuống nhìn, anh ta dần dần trở nên rất tức giận.
Đây là định tiền trảm hậu tấu đúng không?
Bà ta không coi đứa con trai là anh ta là con người nữa phải không?
Dù sao thì hai người cũng là mẹ con của nhau tại sao bà ta lại ép anh ta đến bước đường này chứ, ta ta muốn ép anh ta tới bước đường cùng thì mới hả lòng hả dạ à.
Bố Lê nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao nào, nếu như con gái tôi có chuyện gì bất trắc thật thì cậu định cưới cô ta à?”
Triệu An nhìn bố Lê rồi nói rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Nếu như Lê Vãn Trinh không còn nữa thì cháu cũng không muốn sống tạm bợ cho qua ngày. Với cả nếu bọn họ muốn thi thể của cháu kết hôn với Phó Linh Ngọc thì cháu cũng bó tay thôi.”
Trái tim của bố Lê đập mạnh một nhịp.
Bố Lê có thể thấy rằng không phải thằng nhóc Triệu An này đang nói dối, ánh mắt của anh ta nói cho ông ấy biết anh ta đang rất nghiêm túc.
Cơn giận trong lòng bố Lê nguôi ngoai đi được phần nào. Triệu An đã nói đến mức này rồi thì ông ấy còn có thể chỉ trích được gì nữa đâu.
Đứa trẻ không phải là con của anh ta, anh ta cũng chưa từng có suy nghĩ muốn lấy con gái nhà họ Phó, thậm chí còn suy nghĩ đến việc tuẫn táng luôn rồi, việc này khiến ông ta không soi mói ra được lỗi sai gì cả.
Lúc này Lê Vân Thảo quát lớn: “Triệu An, cậu không thể tuẫn táng được, cho dù Vãn Trinh không thể gượng được nữa thật thì cậu cũng không thể đi theo nó được. Tiểu Tân đã không còn mẹ rồi, cậu định để cho nó không còn cả bố nữa hay sao?”
Triệu An không nói gì cả.