Chương
Ân Doãn Duy nhún vai một cái: “Không cần, thuốc mê của cô mặc dù rất mạnh, nhưng không làm khó được tôi, cho tôi hai ngày, tôi có thể bào chế được thuốc giải, đương nhiên, cô cũng có thể giết tôi ngay lúc này, chỉ là… Không còn nghi ngờ gì, bạn thân của cô chắc chắn sẽ chết.”
Dương Tâm chợt đứng lên, đi qua đi lại bên trong phòng, sau khi liên tiếp hít thở sâu vài lần, khó khăn lắm lúc này mới đè được lửa giận ở trong bụng xuống.
“Ân Doãn Duy, xem ra anh thật sự muốn ăn tôi cho đến chết, bây giờ tôi đưa cho anh thuốc giải, có phải anh nên ngoan ngoãn nói cho tôi cách xử lý chất độc hay không?”
Ân Doãn Duy mệt mỏi tựa vào khung cửa bên cạnh, cười như không cười nói: “Dương Tâm, cô thông minh như vậy, chắc hẳn biết trên cõi đời này không có chuyện tốt đến thế, thuốc mê của cô đối với người thường mà nói thì chính là tai họa, nhưng đối với tôi nó chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian trong bốn mươi tám tiếng. Tôi đã nói, trừ khi cô giết tôi, nếu không, dùng những thứ này không uy hiếp được tôi đâu, nhưng mà cô đừng quên, tôi là người thừa kế của gia tộc Đệ Nhất Luyện Độc Quốc Tế đấy.”
Dương Tâm bất chợt nghiêng người, đưa tay kéo cổ áo anh ta lên, cũng không biết cô đã phát hiện ra cái gì, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
“Vừa rồi anh mới đi đến nhà tang lễ? Còn tiếp xúc với xác chết? Làm sao, bố anh chết? Bây giờ xác đang được cất giữ ở bên trong phòng xác của nhà tang lễ?”
Ân Doãn Duy tức giận cười: “Cái lỗ mũi chó của cô cũng vô cùng nhanh nhạy đấy, trở lại vấn đề chính, muốn tôi cứu bạn thân cô cũng được thôi, chỉ cần cô đồng ý với tôi một điều kiện.”
Dương Tâm nheo mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng cảnh giác: “Điều kiện gì?”
“Một cước đá bay Lục Gia Bách, sau đó đi theo tôi.”
“…”
Dương Tâm trợn mắt hung dữ nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh thật sự rất muốn chết phải không? Hay là bây giờ tôi chặt anh ra luôn.”
Nói xong, cô rút con dao găm từ bên hông ra, chém về phía cổ anh ta.
Lúc này có một bóng người chợt vụt qua, sau đó kéo cô lên, con dao găm trong lòng bàn tay cô rơi trên sàn nhà, phát ra một tiếng “Xoảng” giòn giã.
Dương Tâm cắn răng gào thét: “Anh, anh đừng ngăn cản em, hôm nay dù thế nào em cũng phải làm thịt tên này.”
Thẩm Thành cười vỗ về nói với cô: “Em gọi anh ta tới Hải Thành không phải là để so tài với anh ta, mà là để anh ta tới cứu Lê Vãn Trinh, nếu em cần thương lượng điều gì đó, em cần phải thương lượng điều đó thật tốt.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại nhìn về phía Ân Doãn Duy, cười nói: “Cậu chủ Ân, chắc hẳn cậu cũng rất hiểu tính tình của em ấy, cũng đừng có chọc giận em ấy, nếu không em ấy thật sự có thể làm thịt cậu.”
Ân Doãn Duy nhún vai một cái, không quan tâm nói: “Dù sao tôi cũng đã nói ra điều kiện, có muốn làm theo hay không, là chuyện của cô ấy, tôi so với Lục Gia Bách cũng chẳng kém hơn là bao nhiêu, ngược lại, tôi còn có ích hơn anh ta nhiều, hơn nữa tôi còn biết cô ấy trước. Lục Gia Bách muốn kết hôn với cô ấy thì cũng không đến lượt anh ta, chỉ cần người phụ nữ này đồng ý vạch rõ giới hạn với Lục Gia Bách, tôi lập tức điều chế thứ giải chất độc mà cô ấy mong muốn để cứu bạn thân cô ấy.”
Dương Tâm lại nổi giận một lần nữa, cô vùng vẫy mấy cái, cũng không thể nào thoát ra được, cô đột nhiên nhấc chân lên, đạp một phát hung hãn lên bắp chân của anh ta.
“Không bao giờ, Ân Doãn Duy, tôi nói cho anh biết, không một ai có khả năng chia rẽ được tôi và Lục Gia Bách, anh ấy sống tôi sống, anh ấy chết, tôi cũng sẽ không sống tạm bợ qua ngày. Còn về Lê Vãn Trinh, tôi chỉ có thể làm hết sức, anh đừng nghĩ dùng cái này làm điểm yếu để uy hiếp người khác, cùng lắm tôi cùng chết với cô ấy.”