Chương
Chủ yếu vì đứa nhỏ này thân phận đặc biệt. Bố nó là tử địch với gia tộc Hải Nhân, nếu như bị người nhà đó bắt được vậy thì lại phiền phức không nhỏ.
…
Cổng cắn cứ chữa bệnh.
Dương Tâm đang chuẩn bị lên xe, chợt nghĩ đến điều gì mà thu chân phải lại.
Dương Tâm nhíu mày, có lẽ cô nên dặn dò quản gia vài câu, đừng cho Hải Vy rời khỏi căn cứ y khoa.
“Sao vậy?”
Thẩm Thành đứng bên cạnh hỏi.
“Không có việc gì, em có chút chuyện muốn dặn dò quản gia. Anh lên xe trước đi, em đi nhanh quay lại thôi.”
Không đợi Thẩm Thành đáp lời, trên bậc thang thoáng thấy bóng dáng một người. Lựa lúc Dương Tâm không để ý, người đó chui ngay vào một chiếc xe khác.
“Thanh Thanh, em làm gì thế?”
Lục Thanh Thanh nhô đầu ra, nói với Dương Tâm: “Chị dâu, em nghĩ kỹ rồi. Cho dù Tiểu Ca là ai, đã gặp phải chuyện gì, sắp đối đầu với thứ gì, em đều sẽ đi theo anh ấy. Anh ấy đi đâu, em theo đó.”
Nói xong, cô ta chào tài xế phía trước. Chỉ lát sau, chiếc xe rời đi ngay trước mắt Dương Tâm.
Cô cũng không có thời gian mà dặn dò quản gia, vội vàng chui vào xe: “Mau đuổi theo.”
Cô không thể mặc cho Lục Thanh Thanh quậy phá được. Lỡ như có chuyện xảy ra, vậy thì cô thật sự không biết phải nói thế nào với nhà họ Lục.
“Cô em chồng này của em thật khó ứng phó, thất thường quá.”
Dương Tâm trừng anh mình một cái: “Cho nên anh rất may mắn mới có đứa em tỉnh táo, biết kiềm chế, hiểu được phải lấy đại cục làm trọng như em. Nếu không vợ anh sẽ phải đối đầu với một cô em chồng như Lục Thanh Thanh vậy, cho chị ấy lo đến sốt vó.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười, hỏi: “Rốt cuộc Tiểu Ca đã trải qua chuyện gì? Sao đến người cởi mở như em cũng phải ngăn cản Lục Thanh Thanh đuổi theo cậu ta?”
Dương Tâm nhẹ thở dài, lo lắng nói: “Mẹ Tiểu Ca là tình tình, cậu ấy là con riêng. Ở trong gia tộc ăn người không nhả xương đó, kết cục của mẹ con cậu ấy chính là: Mẹ bị giết, còn Tiểu Ca bị anh mình ném cho một đám đàn ông xâm hại.
Đó là đoạn quá khứ đen tối. Khi em cứu cậu ấy đã bị ánh mắt hung ác, tàn nhẫn doạ sợ. Nhưng mà cũng may em gặp được khi cậu ấy sắp chết, cho cậu ấy hi vọng sống. Những năm gần đây, cậu ấy coi em là chị, em coi cậu ấy là em trai, sưởi ấm cho nhau, không rời không bỏ.”
Dù Dương Tâm nói rất mạch lạc trôi chảy, Thẩm Thành vẫn cảm nhận được sự bi ai và đau xót trong từng câu chữ.
Đằng sau mỗi câu chuyện xưa, đều ẩn chứa một quá khứ đẫm máu và nước mắt.
Người ta chỉ biết đến Tiểu Ca là chỉ huy của Tu La Môn, phong quang vô hạn, chưa từng nghĩ tới, sau lưng của anh ta cũng có chuyện làm lòng người đau buồn như vậy.
“Cậu ta chuẩn bị trở về báo thù sao?”
Dương Tâm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, trở về báo thù, ai cũng không ngăn cản được cậu ấy, cũng không có tư cách đi ngăn cản. Đúng là có chút đau đớn, nhưng chỉ có người đã từng tự mình trải qua, mới biết được mùi vị trong đó. Cậu ấy đã bị một đám đàn ông xâm phạm, chà đạp, cậu ấy vẫn luôn cảm giác mình không sạch sẽ, vì vậy lúc thấy Lục Thanh Thanh thuần khiết không tỳ vết tới gần mình như vậy, cậu ấy mới kháng cự, dù là động tâm, cũng không dám có bất kỳ ý muốn không an phận nào.”
Trong lúc nói chuyện, hốc mắt Dương Tâm đã óng ánh hơi nước.