Chương
Hải Vy nghỉ ngơi vài ngày và uống thuốc tốt nhất cho nên vết thương trên người đã khôi phục được kha khá.
Sau khi nhận được điện thoại thúc giục của dì nhỏ thì càng không thể ở lại được nữa, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì đi tìm Dương Tâm.
Trong phòng làm việc.
Dương Tâm nhíu mày nhìn Hải Vy trêu ghẹo: “Uống thuốc do tôi nghiên cứu phát minh nên đã khôi phục được kha khá, tôi cũng có thể giải thích với Lạc Hồ nên tiếng kêu chị dâu kia của cậu ta cũng không uổng phí.”
Hải Vy bước tới phía đối diện nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dương Tâm có phải em gái tôi sảy thai không?
Có phải Vân Hành bị đánh trở nên tàn phế không?”
Nụ cười trên mặt Dương Tâm dần tắt híp hai mắt hỏi: “Cô biết được từ đâu?”
“Dì nhỏ của tôi nói cho tôi biết, Dương Tâm cô không có ý định đi cứu em gái tôi sao?”
Dương Tâm khẽ rũ đầu nói: “Bây giờ tôi không đi được nhưng mà tôi sẽ không mặc kệ cô ta, đợi sau khi tình trạng của Trần Tuấn hơi ổn định một chút thì tôi sẽ đi.”
Hải Vy mím chặt môi.
Đợi đến khi cô đi ra sợ là không còn kịp nữa rồi
Xem ra cô ta không thể trông cậy vào Dương Tâm rồi.
Nếu như Dương Tâm thật sự muốn cứu Hải Cẩn, có lẽ đã đi Manchester từ sớm.
Dựa vào năng lực của cô ấy, muốn cứu một người từ nhà Hải Nhân không phải chuyện khó.
Nhưng bây giờ, cô ấy không làm gì, nói rằng chờ cho tình trạng của Trần Tuấn ổn định một chút rồi sẽ đi.
Đây chính là lời thoái thác.
Bây giờ tính mạng của Trần Tuấn đã không còn đáng ngại, mà thật ra anh ta cũng chỉ bị thương chân.
Vốn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, làm gì cần Dương Tâm phải trông coi không rời mắt chứ?
Mà Hải Cẩn bây giờ bốn phía đều là địch, đang chìm sâu trong nguy hiểm. Nếu không cứu ra, cô ta thật sự sợ bọn chúng sẽ chó cùng rứt giậu, bí mật đưa con bé đi xử tử.
“Dương Tâm, cô không thể đi ngay bây giờ sao? Hải Cẩn mang thai con người ngoài, mặc dù bây giờ đã sảy thai nhưng quả thật đã phạm vào quy định gia tộc. Vân Hành cũng bị phế, không ai bảo vệ được cho nó. Con bé ở gia tộc Hải Nhân thật sự rất nguy hiểm.”
Dương Tâm hơi nheo mắt, không nhanh không chậm nói: “Chuyện cô nghĩ đến tôi cũng đều nghĩ đến, cũng tưởng tượng ra được, cho nên cô thật sự không cần phải lo, tôi tự biết phải làm sao. Cô về phòng bệnh dưỡng thương cho tốt đi. Hải Cẩn là đồ đệ của tôi, tôi sẽ không bỏ mặc cô ấy, chẳng qua bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
Hải Vy cực kì tuyệt vọng, xem ra người ngoài thật sự không đáng tin.
Cô ta muốn cứu Hải Cẩn, nên vẫn phải tụ hợp với dì nhỏ.
Hôm nay tìm đến Dương Tâm, thật ra cô cũng không có kì vọng lớn lao gì.
Nếu như cô ấy thật sự muốn cứu Hải Cẩn có lẽ đã sớm đi rồi. Làm gì còn phải kéo dài đến bây giờ?
Cô ta tìm đến chỗ cô chỉ để xác nhận xem có thật là Hải Cẩn xảy ra chuyện hay không thôi.
Bây giờ đã khẳng định được đáp án, cô ta muốn đi Manchester cũng không phải không thể.
“Dương Tâm, anh Trần không phải chỉ bị thương ở chân thôi sao? Có nhóm bác sĩ nhà họ Lục ở đây chẳng lẽ không thể chăm nom tốt vết thương của anh ta sao? Còn phải là cô tự mình trông coi?”
Dương Tâm trầm mặt, ánh mắt lộ vẻ không vui.
“Cô cả họ Hải có phải muốn nói là tôi cố tình kiếm cớ không đi cứu…”