Chương
Hải Cẩn suy nghĩ một hồi, hỏi ngược lại: “Đây cũng là ý của bố sao?”
“Không sai.”
Ông chủ Hải trả lời dứt khoát: “Nếu như còn muốn tranh đoạt vị trí gia chủ, thì nhất định phải tránh xa những người bên ngoài giới, Thẩm Thành đứng mũi chịu sào, không phải là bố không tin tưởng con, mà là sức cám dỗ của tình yêu quả thật quá lớn, nếu như con không đủ nhẫn tâm, bố sợ con sẽ lại đi lệch đường, cuối cùng hủy luôn cả gia tộc.”
Ánh mắt Hải Cẩn lóe lên một tia cười khổ.
Xem ra ông trời muốn mình triệt để cắt đứt hoàn toàn.
Thôi vậy, chuyện đã đến bước này, cô ta dường như cũng xem như không còn gì để lưu luyến.
“Được, con đồng ý với sự sắp xếp của bố, bố muốn còn làm gì, còn sẽ làm đó, có những trách nhiệm, nếu như chị con đã không muốn gánh trách nhiệm này, thì con nên gánh vác lấy vậy.”
Ông chủ Hải im lặng đưa mắt nhìn chăm chú cô ta, thân sắc trong ánh mắt rất phức tạp, tựa như thương xót, tựa như bất lực, lại vừa giống như thương tiếc, cuối cùng đều hóa thành an ủi.
“Hải Cẩn, con nhớ kỹ, chỉ có khi khiến bản thân mình trở nên đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ, Vân Hành đã như thế rồi, con không được lại đi sai đường, nếu không con và nó đều sẽ rời vào hố sâu vạn kiếp bất phục.”
Hải Cẩn chậm rãi nắm chặt nắm đấm, thận trọng gật đầu, trầm giọng nói: “Cảm ơn bố đã dạy bảo, con lấy đó làm điều răn đe chính mình, không chạm vào những thứ con không nên chạm đến.”
Ông chủ Hải khẽ than thở một tiếng: “Bố đã năm năm không gặp lại chị của con rồi, chị con hẳn là rất hận bố, năm đó đã lạnh lùng trơ mắt đứng nhìn, còn ngầm đồng ý cho đường trưởng lão trục xuất nó ra khỏi nhà, hại chị con chịu tội phiêu bạc bên ngoài, chịu nhiều đau khổ đắng cay, đến cuối cùng bố vẫn là đã phụ đi lời trăn trối trước lúc chết của mẹ con.”
Hải Cẩn cười nhạt, tự an ủi bố nói: “Không đâu, hiện giờ chị của con đã làm mẹ rồi, chắc là sẽ hiểu được tấm lòng muốn bảo vệ con mình của bố, chị ấy đã phạm vào quy tắc của gia tộc, chỉ có rời khỏi mới có thể bảo vệ an toàn cho mình, bố không cần lo lắng cho chị ấy, chị ấy đã về lại với anh rể, anh rể lại là chưởng sự của Ám Long, danh tiếng bên nước ngoài rất hiển hách, chị gái con đi theo anh ta, sẽ không phải lo lắng điều gì cả.”
“Anh rể?… Ý con nói là Lạc Hồ ư? Thằng nhóc đó dụ con gái cưng của bố đi, còn cướp đi bí mật cao cấp của gia tộc Hải Nhân, đến bây giờ còn chưa có lời giải thích nào với bố đó, nếu như thằng đó nó thật sự yêu chị con, cũng nên đến gặp bố nói chuyện rồi.”
“Sẽ mà, nếu như anh rể thật sự yêu chị, anh ấy sẽ đến gặp bố mà, dù sao chuyện hôn nhân là chuyện cả đời người, cũng phải có cái gật đầu của bố, thì chị gái con mới được coi là không thiệt thòi.”
Ông chủ Hải lại thở dài: “Mong là như thế, chỉ là nói đi thì cũng phải nói lại, bố ngược lại không quá hy vọng thằng đó đến gia tộc Hải Nhân, bởi vì một khi thằng đó đến, ắt sẽ gây nên sóng to gió lớn, làm đảo loạn cuộc sống yên bình hiện tại của Hải Vy.”
Hải Cẩn cười mà lại không nói.
Cô ta và chị gái của cô ta đều sai rồi, bố không phải không thương yêu bọn họ, mà chính bời vì quá yêu, cho nên mới nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ an toàn cho họ.
Chị gái bị trục xuất khỏi gia tộc, cô ta bị nhốt trong địa lao, nhìn bề ngoài thì thấy giống như bố nhẫn tâm xử ép bọn họ, trên thực tế lại chính là đang bảo vệ an toàn cho hai chị em họ.
Nếu như hai chị em nghe lời chút, không trêu ghẹo đàn ông bên ngoài, có lẽ chị gái sớm đã trở thành người đứng đầu của gia tộc Hải Nhân.
“Đúng rồi, con nghe dì nhỏ nói cả nhà dì nhỏ đang du lịch ở Hoa Hạ, đợi lát con sẽ gọi điện thoại cho dì nhỏ, nhờ dì nhỏ tiện đường đi đến Hải Thành thăm chị nhé.”
“Đừng.” Ông chủ Hải xua tay ngăn cản cô ta nói: “Chú hai của con hiện giờ đang ở Hải Thành, vẫn là đừng có liên lạc với chị của con, bố sợ chú hai của con sẽ chuyển mục tiêu lên người chị gái con, gây bất lợi cho con bé.”