Chương
“Dương Tâm, thật ra cô không khiến người ta chán ghét như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại tôi còn thật sự thích cô.”
Dương Tâm nhướng mày, bước chậm tới giường, đưa tay vén chăn lên, sau đó lần mò bụng cô ta.
Cô nhớ cô ta hình như bị thương ở bụng.
Hải Vy giật mình, vô ý thức đưa tay ngăn cản: “Cô làm gì?”
“Nhìn miệng vết thương của cô, sao nào, một người phụ nữ như tôi còn có thể xử lý cô sao?”
“…”
Hải Vy thu tay về, tựa ở đầu giường nói: “Gần đây cô có tung tích của Hải Cẩn không? Sau này cô ấy về gia tộc thế nào? Đám người già không làm khó cô ấy chứ?”
Dương Tâm vừa kiểm tra miệng vết thương cho cô ta vừa lên tiếng: “Mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm mình nên gánh vác, cô tuỳ hứng, xúc phạm gia quy bị đuổi khỏi nhà, để lại gánh nặng như vậy, cũng chỉ có Hải Cẩn có thể gánh giúp cô, bây giờ cô ấy chịu địch hai bên, như giẫm trên băng mỏng, cô nói cô ấy có thể tốt đến đâu?”
Trên mặt Hải Vy lộ ra vẻ áy náy.
“Tôi nghe nói Hải Cẩn mang thai, hẳn là của Thẩm Thành?”
Dương Tâm cười cười, không nói chuyện.
Tin tức của cô chủ cả này thật sự tắc nghẽn, còn dừng ở giai đoạn đầu.
Chẳng qua cô cũng không định nói với cô ta quá nhiều, nếu như kích thích cô ta, làm ra chuyện dẫn lửa thiêu thân gì, Lạc Hồ lại không ở bên cạnh, không ai có thể ứng phó được.
“Miệng vết thương của cô không có gì đáng ngại, qua mấy ngày tôi cho cô một bình thuốc mỡ xoá sẹo, cô trực tiếp bôi ngoài da là được, đừng suy nghĩ quá nhiều, chờ Lạc Hồ trở về rồi hẳn nói.”
Dứt lời, cô quay người đi ra cửa.
Hải Vy cắn răng, lại hỏi thêm lần nữa: “Cái thai trong bụng Hải Cẩn rốt cuộc có phải con của Thẩm Thành không?”
Dương Tâm bỗng nhiên ngừng bước, chẳng qua cô không quay đầu lại, sau mấy giây im lặng, nhàn nhạt nói: “Tính cách con bé kia quật cường, chỉ chấp nhận lý lẽ cứng nhắc, một đường đi đến cùng, cô cảm thấy con bé sẽ yêu người khác trong thời gian ngắn như vậy à?”
Lời này cũng xem như gián tiếp trả lời vấn đề của cô ta.
Sau khi nói xong, cô không tiếp tục để ý đến cô ta nữa mà bước đi ra khỏi phòng bệnh.
Hải Vy sững sờ nhìn cánh cửa, trong lòng vô cùng hỗn loạn.
Hải Cẩn thay cô ta đi chịu tội.
Những trách nhiệm kia vốn nên do cô ta gánh.
Nhưng cô ấy lại vì một người đàn ông không đặt cô ấy lên hàng đầu, bỏ qua tất cả.
“Tích.”
Điện thoại đặt trên đầu giường reo kéo lại suy nghĩ phập phù của Hải Vy.
Cô ta đưa tay lướt điện thoại, ánh mắt nhìn vào, là dì nhỏ của mình gọi tới.
Dì nhỏ… Cô ta đã rất lâu rồi không liên lạc với người nhà.
Đầu ngón tay lướt qua nút trả lời, cô ngay lập tức mở miệng: “Dì nhỏ, là dì à?”
“Hải Vy, cháu tranh thủ thời gian trở về cứu Hải Cẩn đi, con bé thảm quá rồi.”
Hải Vy ngẩn người.
Giọng nói là của dì nhỏ.