Chương
“Hữu Hữu, mẹ tới thăm con đây, đã ba năm rồi mẹ chưa đến thăm con lần nào, con có phải đang trách mẹ lòng dạ ác độc hay không? Trước kia mẹ không tìm được người xấu hại con, cho nên không có mặt mũi nào tới gặp con, bây giờ cậu con đã giúp con bắt cái tên xấu xa kia rồi, mẹ nhất định sẽ tự tay đâm anh ta thay con đòi một cái công bằng.”
Cô vừa nói nước mắt lại rơi xuống, lạch cạch lạch cạch rơi trên nền tuyết trắng chỉ một lát liền ngưng kết thành băng, lãnh thấu xương.
Cuối cùng cô cũng sụp đổ ghé vào bia mộ gào khóc.
Trận tai nạn xe cộ kia là ác mộng cả đời này của cô, so với chuyện cụt tay còn khiến cô đau khổ tuyệt vọng hơn gấp ngàn vạn lần.
Nam Kiên xin cô tha thứ cho mình, cầu xin cô cho mình một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng những chuyện cô đã trải qua, có chuyện nào không phải là tận cùng của đau thương?
Cô chịu đựng nhiều cực khổ như vậy, sao cô phải làm khổ mình thành toàn cho anh ta chứ?
Giữa bọn họ sẽ không có tình cảm gì nữa, bọn họ ở bên nhau sẽ chỉ tạo nghiệt cho đối phương mà thôi, chỉ có rời xa mới xứng đáng với đứa con trai đã dùng mạng sống của mình giáo huấn bọn họ một bài học.
“Nam Kiên, tha cho tôi một con đường sống đi, cho dù là kéo dài hơi tàn tôi cũng muốn cố gắng sống sót, thay con trai của tôi nhìn tất cả phồn hoa tươi đẹp trên thế giới này, nhưng tôi không muốn đi cùng với anh, nơi nào có anh nơi đó sẽ có đau thương, tôi không thể thoát khỏi loại nguyền rủa này được, chỉ khi nào tôi tránh xa anh, thì tôi mới có thể tìm được một chút bình yên.”
‘Nam Kiên, tha cho tôi một con đường sống đi’ Đây chính là quyết định của cô, người phụ nữ này hung ác lên vừa xuất chiêu liền một dao đâm vào tim.
Cô đâm mình đầy thương tích đồng thời cũng đâm người khác máu me đầm đìa.
…
Cơ sở chữa bệnh.
Phòng bệnh.
Dương Tâm làm ổ trong ngực Lục Gia Bách, xum quanh còn tràn ngập khí tức kiều diễm nhàn nhạt.
“Lục Gia Bách, em có một loại ảo giác, phòng bệnh này chính là phòng cưới của chúng ta.”
Lục Gia Bách nhẹ nhàng thở hồn hển, sau khi nghe cô nói như vậy có chút nhíu mày: “Đừng nói nhảm, chờ đến đầu xuân năm sau anh sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho em, phòng cưới của chúng ta tuyệt đối không thể như thế này, cũng không có khả năng có liên quan gì đến phòng bệnh.”
Dương Tâm ngửa đầu nhìn anh, khẽ cười nói: “Được, em sẽ chờ xem hôn lễ hoành tráng mà anh chuẩn bị cho em.”
Lục Gia Bách nhúc nhích khóe miệng, đang chuẩn bị mở miệng, trong bụng đột nhiên một trận khí huyết sôi trào, anh vội vàng đẩy Dương Tâm ra xoay người đứng lên nhanh chân đi về phía toilet.
Dương Tâm vội vàng hỏi: “Lục Gia Bách, anh sao thế?”
‘Phanh’ Một tiếng vang rất lớn.
Anh trực tiếp đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Dương Tâm lẳng lặng nhìn cửa thủy tinh đóng chặt kia, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Cô nói sai cái gì chọc anh tức giận rồi?
Không đúng, mặc kệ cô nói cái gì anh cũng sẽ không tỏ thái độ trước mặt cô.
Dáng vẻ anh như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nghĩ như vậy, cô vội vàng xoay người xuống đất, bước mấy bước đến trước cửa phòng vệ sinh, đưa tay xoay chốt cửa, cô đoán không sai cửa đã bị khóa trái.
“Lục Gia Bách, anh sao thế? Mở cửa ra, để em xem tình huống của anh.”
Bên trong không đáp lại, ngược lại có tiếng nước chảy vang lên.