Chương
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng là bố đã làm tổn thương con vì vậy con không tha thứ cho bố cũng là điều nên làm, bây giờ bố đã là người sắp chết rồi, con có thể đồng ý uống với bố một ly rượu không?”
Dương Tâm hơi nheo mắt lại, yên lặng nhìn chằm chằm hai mắt của ông ta, cô muốn nhìn ra chút manh mối trong mắt.
Nhưng con ngươi của ông ta không có sóng giống như một làn nước lặng yên nên cô không thể nhìn thấy gì ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của chính mình.
“Sao vậy, đến cả nguyện vọng cuối cùng của bố con cũng không muốn đáp ứng sao?”
Dương Tâm nhìn ông ta chỉ biết âm thầm thở dài rồi quay ra nói với quản gia ở bên cạnh: “Đi lấy một bình rượu đến đây.”
Kế hoạch tồi tệ nhất của ông ta chính là hạ độc rượu, nói thật thì cô thật sự không sợ.
Không có thứ độc dược nào mà cô không thể đối phó trên thế giới này ngoại trừ…
Không sai độc dược đó đã thất lạc nhiều năm, cô tìm rất lâu nhưng không thấy gì.
Với năng lực của Dương Thành căn bản là không thể có được.
“Thưa ngài, cô chủ, rượu đến rồi ạ.”
Quản gia một bên nói một bên liền mở nắp rượu.
Dương Tâm khẽ ngửi mùi rượu, cũng không ngửi được gì khác lạ, mùi rượu nồng đậm khơi lên hứng thú của cô.
Chẳng lẽ cô suy nghĩ nhiều rồi?
Khóe mắt Dương Thành nhìn lên người cô, thấy trong mắt cô mang theo vẻ cảnh giác, vội mở miệng nói với quản gia: “Đến đây, lấy một ly cho tôi, để tôi uống đỡ ghiền.”
Ánh mắt quản gia hơi trốn tránh, có vẻ chần chờ.
Sau khi suy nghĩ một chút, ông vẫn ngoan ngoan đưa một ly rượu cho ông ta.
Dương Thành không hề do dự, nhận lấy ly rượu rồi uống sạch rượu trong đó.
“Rượu ngon, đáng tiếc vị cuối của nó uống không đã, đến đây rót thêm cho tôi một ly nữa.
Quản gia nhận ly rượu, lại rót thêm một ly cho ông ta.
Sau khi Dương Thành cầm lấy thì nói với Dương Tâm ở bên cạnh: “Đến đây, chúng ta cùng uống một ly.”
Dương Tâm vừa mới chuẩn bị đưa tay lấy ly rượu thì đột nhiên Lục Gia Bách đi từ bên ngoài vào.
Anh đưa tay giữ lấy cổ tay cô, cười nói: “Thân thể của em còn chưa khỏi hẳn, để cho anh uống thay em ly này.”
Sắc mặt của Dương Thành thay đổi.
Ông ta không ngờ ở giây phút quan trọng lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Nhưng nghĩ lại, ông ta cảm thấy Lục Gia Bách uống rượu này cũng không tệ, thậm chí càng tốt hơn.
Thứ nhất, hai con gái ruột của ông khổ sở vì tình, tất cả đều do thằng nhóc này ban tặng. Nếu như độc chết thằng nhóc này thì Thanh Vi và Nhã Nhã sẽ được giải thoát.
Thứ hai, Lục Gia Bách chết rồi, Dương Tâm sẽ không sống nổi. Không có Dương Tâm thì hai người con gái của ông ta có thể sống tốt trên đời này, không cần lo lắng có người làm tổn thương chúng nó nữa.
“Ngài Dương, thân thể của Tâm Tâm khó chịu, không thể uống rượu, cho nên ly này để tôi thay, chắc ông sẽ không có ý kiến gì chứ.”
Dương Thành nâng ly với anh: “Không có, mời ngài Lục.”
Lục Gia Bách cụng ly với ông ta, sau đó ngửa đầu uống sạch rượu trong ly.
Dương Thành nở nụ cười trầm thấp, cười cười, ông ta bắt đầu run rẩy kịch liệt.