Lạnh giá khắc nhiệt, đã hơn ba mươi giờ trôi qua, hành tinh này lại đến ban ngày—— may mà nó có tồn
tại ngày đêm bình thường, nếu không mà là ngày địa cực hay đêm địa cực thì họ chỉ có thể dựa trêи
hướng bề mặt hoặc hệ số hấp dẫn để đánh giá hành tinh này—— nhưng hệ số hấp dẫn ở đây rất nhỏ.
(Ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm là một hiện tượng tự nhiên diễn ra tại các địa điểm có
vĩ độ nằm ở phía bắc của vòng Bắc Cực cũng như ở các địa điểm có vĩ độ ở phía nam của vòng Nam Cực
khi Mặt Trời vẫn còn được nhìn thấy vào thời gian ban đêm tại các địa điểm đó.)
Lớp băng lấp lánh, bộ cơ giáp của Thượng tá trở nên cứng rắn trong khe băng nứt, đào lên phía trêи.
Vài năm trở lại đây, cơ giáp thực sự đóng một vai trò rất lớn, ví như bây giờ, nếu không có người
máy thần kỳ này thì bọn họ sẽ không bao giờ thoát ra được.
Trong sự hỗn loạn không xác định này, lớp băng vỡ rồi sắp xếp lại, lộ ra những vết nứt và khe sâu.
Họ nhớ lại những dấu vết bí ẩn dưới lớp băng mà trước đây họ quan sát — hoá ra đây chính là nguyên
nhân.
Nó rất tuyệt vời, nhưng rất đáng sợ, giống như vũ trụ này.
Đào ra phía ngoài để thoát còn khó hơn nhiều so với việc phá các hố sâu. Giờ phá băng thì chẳng
khác nào là tự sát. Họ chỉ có thể sử dụng vũ khí chống động hạt nhân và các phương pháp vật lý để
phá băng. Khi lớp băng bên trêи mỏng dần và ngày càng gần mặt đất, sau tiếng “lách cách” cuối cùng,
không khí khô và mát tràn vào, cuối cùng họ cũng lên được mặt đất.
Cánh tay thép đập tan lớp băng cuối cùng, Cơ giáp bò ra khỏi hố băng sâu, sau đó kéo Lăng Nhất ra
ngoài.
Cơ thể và mái tóc của Lăng Nhất chứa đầy những mảnh vụn băng giá trong suốt như pha lê, nhưng bây
giờ cậu rất yếu, toàn cơ thể lạnh ngắt, sau khi rũ bỏ những hạt băng đó, cậu gần như không thể đứng
vững.
Thượng tá đặt cậu trêи lưng và cố gắng gửi tín hiệu cho đoàn thám hiểm.
Địa từ hỗn loạn, la bàn hỗn loạn, tín hiệu vẫn không tốt, mấy lần liền không kết nối được.
Liệu những người trong căn cứ tạm thời có được Lucia sơ tán suôn sẻ hay không? họ có cố gắng tìm
kiếm và giải cứu hai người họ sau cuộc di tản hay không? họ có từ bỏ công việc tìm kiếm cứu nạn hay
không? mọi chuyện vẫn chưa rõ.
Đột nhiên, những “chiếc lông vũ” trắng mịn bay lơ lửng trêи bầu trời. Tuyết rơi.
Choáng ngợp.
Lăng Nhất vươn tay chạm vào bông tuyết hình lục giác cậu chưa bao giờ thấy trêи thực tế, trong mắt
hiện lên ý cười nhẹ.
Thượng tá thấy cậu bật hệ thống ghi âm.
“Đây là năm thứ tư tớ rời khỏi nhà. Đây là thiên hà -TUW. Bây giờ không có tín hiệu nào hết. Tớ
và Thượng tá đang gặp nguy hiểm, tớ có thể chết.”
“Nếu bọn tớ không thể được giải cứu, tớ hy vọng những người khác đã sơ tán thuận lợi và bắt đầu đi
tàu tiếp. Tớ hy vọng linh hồn của tớ sẽ có thể trở lại với Lâm Tư.”
“Tuyết rơi này, thật đẹp.”
Giọng cậu dần nhỏ xuống: “Em nhớ Lâm Tư lắm.”
Đây là quy định đã có từ lâu, nếu họ đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, thì sẽ phải ghi
lại những lời trăn trối cuối và đồng đội của họ sẽ tìm thấy nó, mang về quê hương và trả lại cho
người thân… người thân của họ.
Thượng tá lẳng lặng ôm Lăng Nhất đang trong tình trạng bán hôn mê vào lồng ngực của mình, hy vọng
có thể cản bớt chút gió lạnh, sau đó mở ra tiếng kêu cứu khẩn cấp cuối cùng, cả cơ giáp phát ra ánh
sáng đỏ rực.
Anh không biết vị trí, không thể liên lạc. Đây là cách duy nhất để kêu gọi sự giúp đỡ; làm cho mình
sáng hơn trong tuyết.
Thời gian trôi qua đã lâu, Thượng tá không còn muốn xem giờ nữa. Thân nhiệt Lăng Nhất càng ngày
càng thấp, ngoại trừ hô hấp và nhịp tim yếu ớt, cậu gần như giống một cái xác.
Tàu thám hiểm.
Họ tập trung tại sảnh, với nhiều chương trình chạy song song trêи màn hình chính.
“Tính toán không thành công.”
“Phân tích cú pháp không thành công.” “Định nghĩa không thành công.”
Giọng nói lỗi liên tục xuất hiện, là Lucia đang cố gắng tìm xem hai người họ đang ở đâu với dòng
chảy của lớp băng thông qua việc tính toán các hiện tượng địa chất kỳ lạ.
“Đội bảy đã quay trở lại và không tìm thấy dấu hiệu của sự sống.” “Đội ba không tìm thấy dấu hiệu
của sự sống.”
Đó là ngày thứ bảy.
Đường cong xác suất sống sót đã cực kỳ thấp đến con số , bây giờ nó tiếp tục giảm, nó đã tiến gần
đến con số một cách vô hạn.
Các chức năng tìm kiếm và cứu hộ khác nhau của tàu vũ trụ đã được bật ở mức cao nhất, thậm chí đạt
đến giới hạn của công việc cơ học. Còn chưa tính đến việc gửi hàng chục đội đi tìm, bản thân các
đoàn thám hiểm cũng đang rong ruổi khắp hành tinh để tìm kiếm.
“Không có hy vọng.” Một trung tá thở dài. Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Khi hệ thống Lucia xác định rằng cơ hội sống sót là , việc tìm kiếm và cứu hộ sẽ bị dừng hoàn
toàn, và đoàn thám hiểm sẽ lên đường đến điểm đến tiếp theo.
Nhưng quyết định này đã không được ban hành trong một thời gian dài. “Tiếp tục tìm kiếm cứu nạn,
một kế hoạch đang được lập.” Giọng nữ máy móc lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Cảnh báo, một nguồn sáng không xác định đã được tìm thấy.” “Bắt đầu giảm xuống.”
Các chương trình khác nhau của Lucia lần lượt vang lên, nghe có vẻ như hệt đang có nhiều người đang
nói chuyện.
Khi ánh sáng đỏ rõ ràng không thuộc về hành tinh này xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, tất cả
mọi người đều reo hò.
Nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, Thượng tá nhướng mi với chút sức lực cuối cùng: “Lăng Nhất?”
Lăng Nhất không trả lời, hoặc giọng cậu trả lời quá yếu hoặc không truyền được vào hệ thống radio.
Lucia đứng ở cửa hầm: “Chào mừng trở lại.” Thượng tá: “Cám ơn.”
Lucia nhẹ nhàng nói: “Không cần khách sáo.” Thượng tá bất tỉnh ngay sau đó.
Mặc dù anh ta ngất muộn hơn Lăng Nhất vì anh ta không lạnh, nhưng Lăng Nhất đã tỉnh dậy sớm hơn.
Khi cậu mở mắt ra, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Lucia.
“Hoan nghênh tỉnh lại, các cơ quan trong cơ thể em hiện tại rất tốt.” Vẫn là giọng điệu quen thuộc,
vẫn không có thăng trầm.
“Cảm ơn …” ánh mắt Lăng Nhất hơi mất tập trung, tay chân động đậy, ngồi dậy từ trong cabin y tế:
“Em cũng cảm thấy mình không sao.”
Sau đó cậu hỏi: “Thượng tá ở đâu?” “Xác nhận sống sót.”
Lăng Nhất thở ra một hơi, cong mi: “Tốt rồi.”
Cậu di chuyển ngón tay, dần dần khôi phục lại cảm giác đang điều khiển cơ thể mình, tất cả đều tốt.
“Em đã có một giấc mơ” cậu ấy nói “Em mơ thấy tuyết rơi, nó rất lớn. Có người đang làm người tuyết
với em, là Trịnh Thư, anh ấy nhìn rất trẻ … còn có một người nữa.”
Cậu thật vất vả nghĩ lại: “Lăng Tĩnh, chị gái em… Chị ấy trông rất giống trong ảnh.”
“Sau đó…em đi kiếm cái gì đó để làm mũi cho người tuyết, lúc em về thì thấy hai họ người hôn nhau
dưới tuyết.” Lăng Nhất liếc mắt nhìn lòng bàn tay cười: “Lúc nhìn thấy em đến, họ lập tức
tách nhau ra, chắc hẳn hai người họ rất yêu nhau.”
Sẽ chẳng ai nói chuyện với hệ thống Lucia, ngoại trừ Lăng Nhất.
Khi hình ảnh Lucia xuất hiện bên cạnh, cậu sẽ đơn phương trò chuyện với Lucia không ngừng.
Lucia đứng bên cạnh cabin y tế với một thanh kiếm lớn, chỉ lắng nghe.
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên nói: “Tỷ lệ sống sót của em đã từng bị đánh giá là bằng không.”
“Thật ra, em cũng nghĩ mình sắp chết.” Lăng Nhất nói với cô một cách nghiêm túc: “Cảm
ơn chị vẫn luôn tìm em.”
Lucia không nói gì, vẫn đứng ngây ra.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô chủ động trả lời đoạn đối thoại của cậu.
Lăng Nhất nhìn cô, trong phút chốc đột nhiên như bị điện giật, sự hoảng hốt này đến nhanh đến kỳ
lạ, khi phản ứng lại, cậu không thể nắm bắt được nó là như thế nào.
Cuộc thám hiểm hành tinh này gặp phải nguy hiểm lớn, nhưng may mắn là không có tổn thất gì nhiều,
vị trí của Lăng Nhất gần nguồn động đất, thông
tin được gửi đến kịp thời, đủ thời gian cho binh lính cắm trại trêи mặt đất. Lucia thậm chí còn hơn
thế nữa. Ngay khi nhận được tin nhắn, tàu thám hiểm đang bay lơ lửng ở độ cao thấp đã được điều
khiển hạ cánh và tiếp nhận nhân sự từ cắn cứ trêи mặt đất. Vì vậy, ngoài những thiết bị lớn không
thể lấy ra, không xảy ra thương vong.
Cuối cùng thì cậu và Thượng tá cũng trở về an toàn, vì vóc dáng đã thay đổi và cứng cáp nên cả hai
đều không để lại những nguy hiểm tiềm ẩn trêи cơ thể, cả hai đều rất vui.
Tình hình địa chất thay đổi nghiêm trọng, và công việc khai thác không thể tiếp tục, sau khi ghi
chép lại hành tinh, họ lại nhảy vào vũ trụ con và bắt đầu chuyến du hành kéo dài ba tháng.
Trong chuyến hành trình trước, họ đã liên tiếp đáp xuống hàng chục hành tinh bị nghi ngờ là có
thể sống được và thu thập được nhiều tài nguyên, khoáng sản quý nhưng đều không tìm được
cái nào thực sự phù hợp.
Sau khi khám phá xong hành tinh này, họ sẽ bắt tay vào một cuộc hành trình trở về
nhà.
“Chuẩn bị rời khỏi không gian con.”
“Quá trình chuyển đổi đếm ngược đến , và .”
Sau những cú sốc và dao động nhẹ, chúng xuất hiện trở lại trong biển sao rộng lớn trong vũ trụ đầu
tiên.
Cửa hầm bên của tàu thám hiểm mở ra, và một số tàu nhỏ bay ra, chuẩn bị phóng vệ tinh thăm dò trong
không gian sâu của hành tinh mục tiêu.
Đây là một hành tinh màu tím, rất đẹp, như thể nó được bao bọc trong lớp lụa mỏng như sương.
Gần hơn, nhìn thoáng qua, nó phức tạp và đa màu sắc với các sắc thái của màu tím và trắng đan dệt.
Sau khi đặt mười một vệ tinh xong, thượng tá hít một hơi thật sâu, bật màn hình và nói: “Tôi có một
cảm giác rất đặc biệt.”
Lăng Nhất đứng ở vị trí hỗ trợ lái và dán mắt vào màn hình. Trường nhìn giảm xuống theo chiều dọc
và phóng to vô hạn. Thượng tá: “… Tôi làm.”
Anh không thể không dựa lưng vào ghế và hít thở sâu vài hơi trước khi nhìn Lăng Nhất: “Chúng tôi đã
cố gắng hết sức.”
Tiếng cổ vũ của các đội khác phát ra từ tai nghe.
Mặc dù những từ ngữ mà những người lính này sử dụng để bày tỏ niềm vui có chút thô lỗ, giống
như lúc nãy Thượng tá đã làm, niềm vui trong đó
không thể nói thành lời.
“Xin hãy bình tĩnh” giọng Svena phát ra từ Bộ Chỉ huy Không gian Sâu. “Tôi đã thấy những gì mọi
người thấy. Hãy bình tĩnh, hãy đảm bảo rằng chế độ ẩn được bật bình thường và hãy đảm bảo rằng chế
độ ẩn được bật bình thường.”
Họ đã thấy——
Những con sông, những khu rừng màu tím sẫm, những ngọn núi trập trùng. Nước, cây, nhiệt độ thích
hợp.
Có sự sống trêи hành tinh này.
Nhịp tim của Lăng Nhất cũng tăng nhanh, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, cậu kiểm tra
bảng chức năng của tàu Silver Shuttle mà mình đang ở và xác nhận chắc chắn nó đang ở chế độ tàng
hình.
Có sự sống có nghĩa là có nguy hiểm. Nếu có sự sống “thông minh” ở đây, thì bọn họ có thể bị lộ.
Tuy nhiên, hệ thống bắt tín hiệu của Lucia đã không nhận được những biến động đáng nói trêи hành
tinh này, vì vậy sự sống thông minh khó có thể tồn tại, lúc này người đều cảm thấy yên tâm.
Thượng tá không nhịn được: “Yêu cầu phân công đăng nhập.” Giọng Svena tràn đầy nụ cười: “Vui lòng
đăng nhập.”
Quá trình hạ cánh vui không thể tả, toàn bộ tàu vũ trụ tràn ngập những cuộc thảo luận sôi nổi. Họ
đã yêu hành tinh này một cách điên cuồng chỉ trong hai, ba giờ.
Lăng Nhất im lặng mặc quần áo bảo hộ vào. Thượng tá nhướng mày: “Lần này sao phải mặc?”
Lăng Nhất: “Lâm Tư từng nói có những vi khuẩn sống trêи các hành tinh sống mà hệ thống miễn dịch
của chúng ta không thể đối phó với chúng.” Thượng tá: “Vậy thì tốt.”
Nơi hạ cánh của đội họ là trong một khu rừng rậm màu tím sẫm, cây cỏ hình thù kỳ lạ, cành lá chằng
chịt muôn hình vạn trạng, có những cây dây leo sáng màu dường như có chất nhầy, quả thì trong suốt
rằng chúng gần như phát sáng. Lá cỏ rất dày, không mỏng và nhẹ như lá trêи trái đất, nó như một
loại lá ăn thịt, nhìn gần hơi sợ. Khu rừng rậm này rất ẩm ướt, với dòng nước uốn lượn, thực sự
giống như một khu rừng nhiệt đới trêи trái đất. Khi chân bọn họ giẫm lên mặt cỏ mềm ẩm, cái đụng
chạm đã lâu chưa làm không khỏi khiến người ta điên cuồng, chân tê dại, không khỏi run rẩy.
Hai thành viên trong nhóm thậm chí còn ôm nhau cười và khóc. “Cảm ơn Chúa!”
Sau khi họ say sưa với cỏ và bụi rậm, một trong những thành viên trong nhóm đã chạy ra sông.
“Tôi không nhớ đã bao lâu rồi tôi không nhìn thấy một dòng sông” gã nói. “Wow——” người đó đột nhiên
kêu lên: “Có sinh mệnh ở dưới nước!”
Hắn dùng súng năng lượng để giết, sau đó từ trong nước mò lên một dải dài, giọng nói của gã đột
nhiên to hơn: “Thật sự là rất xấu.”
“Tôi muốn nôn mửa.” “Tôi cũng vậy.”
Họ tập hợp lại với nhau và cùng quan sát.
Nó là một sinh vật hình bầu ɖu͙ƈ như cẳng tay, nó không có vảy và không có nội tạng, như thể nó chỉ
là một miếng thịt. Màu tím đậm, có những đốm đen dày đặc như hạt bên ngoài quả dâu tây.
Lăng Nhất đứng từ xa nhìn, không muốn đi về phía trước.
Một nhóm người kìm nén mong muốn nôn mửa và nghịch ngợm với thứ đó. Sinh vật bị giết bởi súng năng
lượng đột nhiên thay đổi.
Nó mềm và tan chảy, như thể một con ốc sên gặp muối.
Cuối cùng, chất lỏng màu tím sẫm chảy vào tay người đàn ông. “Cháy … cháy …” Giọng gã đột nhiên run
lên.
Đôi găng tay trong bộ quần áo bảo hộ của anh ấy để ở nhiệt độ cao hàng nghìn độ và axit mạnh sẽ
không bị hỏng. Găng tay bảo hộ làm bằng vật liệu cao cấp nhất dần chuyển sang màu vàng và bắt đầu
chuyển sang màu đen khi tiếp xúc với thứ chất lỏng đó.
“Cởi ra!” Thượng tá quát.
Lúc này, giọng nói của Svena vang lên: “Bên Chúng tôi có nhiều đội chạm trán với những sinh vật bản
địa kỳ dị. Lucia đang tiến hành phân tích rủi ro. Hãy thận trọng và tiến hành thăm dò thận trọng
trước.”
Trước khi hạ xuống, giọng nói của Lucia vang lên: “Mức độ nguy hiểm: không rõ, xin hãy trở lại tàu
ngay lập tức, hãy trở lại tàu ngay lập tức, mặc cơ giáp vào, và chờ chỉ thị tiếp theo.”
Họ tuân theo mệnh lệnh của Lucia và quay trở lại tàu, ống tay ban đầu người đàn ông
cắt áo bảo hộ và ném xuống bãi cỏ, trong năm phút sau, ống tay áo biến thành một vũng nước đen đặc.
Lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng.
Những hệ thống sống không xác định không thể bị theo dõi một cách dễ dàng. Những điều này nằm ngoài
nhận thức thông thường.
Các kênh liên lạc của hàng chục đội này được chia sẻ. Lúc này, trong tai nghe có giọng nói của một
thành viên không rõ danh tính vang lên: “Tôi
cảm thấy người hơi nóng.”