Một thân lao đến như con thú hoang anh vô tình cấu xé thân xác cô trong cơn đói vọng.
Cô cố sức vùng vẫy khỏi con hổ dữ ấy nhưng bao nhiêu sức lực cũng đều như không.
Cả thân bị rì chặt tất cả sự chống cự lúc này đều vô nghĩa.
Hai tay anh với lấy nhất bỏng thân thể bé nhỏ của cô lên.
Bước chân dần hướng đến phía chiếc giường.
Anh đặc người cô nằm xuống dưới thân, tiếp tục nhăm nhi con mồi.
Winter nằm bên cạnh, anh vờ ngất xĩu chẳng thèm động đậy.
Mặc kệ Haan nhiều lần bám lấy người cầu cứu, anh chẳng hề quan tâm.
Winter thầm nghĩ:- “Chỉ cần qua đêm nay thôi...!Em sẽ không thể nào gượng dậy kháng cự được nữa Yuna Haan...!Tôi muốn bức em đến bến bờ Tuyệt Vọng về cả thể xác lẫn tinh thần...!Chỉ có cách đó em mới chịu ngoan ngoãn thuộc về tôi mà thôi!”
Đây cũng chính là ý đồ của anh để khiến Haan hoàn toàn tuyệt vọng mà đi theo mình.
Có lẽ chính anh cũng hiểu rõ, đây là một đả kích nặng nề nhất đời một nữ nhân như cô.
Bị 2 người đàn ông ***** *** trong một đêm Yuna Haan rơi vào tuyệt vọng.
Lúc đó cô không còn gì để mất, 2 tay buôn xui cũng không muốn chống cự lại.
Đến lúc này cô mới thôi hy vọng sẽ tìm lại được kí ức năm xưa.
Càng hối hận hơn khi chính mình đã tự dẫn mình đến bến bờ nguy khốn.
Chìm trong uất hận đớn đau lại nghĩ đến thân xác mình đang mang: - “ Đúng rồi...!ta nhớ cô ấy từng nói...!Xinh Đẹp là một cái tội...!ta lúc đó thật sự không hiểu, chỉ muốn có được thứ nhan sắc được xem là lời nguyền đó...!nhưng bây giờ dù hiểu ta lại không muốn mình hiểu nữa rồi...Giá như ta mạnh mẽ...!Giá như ta không phải một thứ dân như bây giờ...!vận mệnh của ta có thành ra nông nỗi thế này không?”
Trong lúc đó một giọng nói trầm ấm khẽ thì thầm bên tay cô.
Người nữ nhân ấy nói:
- Yuna Haan...!Con đường này chỉ mới bắt đầu! Chị đã cảnh báo em rồi...!Quốc Sắc Khuynh Thành 4 chữ này chỉ dành cho kẻ mạnh! Một người yếu ớt như em, nhan sắc này chả khác nào một tai hoạ!
Thất thần nhìn ra mọi thứ:- “Tai ương...!Thế nào là tai ương...!Em không can tâm...!Em không can tâm...!Em nhất định sẽ không để nó trở thành tai ương như lời chị nói đâu Icye Snowy!”
Cô lại nung nóng quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ.
Yuna Haan – “Thứ tai ương này tôi phải giữ...!Tôi nhất định sẽ biến nó trở thành công cụ đắc lực nhất cho tôi!”
Chịu quá đủ dày vò cô dần ngất lịm đi trong mệt mỏi.
Không biết đã trãi qua bao lâu trời cũng đã hừng sáng
Ánh nắng vàng yếu ớt lại soi đến chiếc giường 3 người.
Henry bị chá nắng ngay mặt, anh hoảng hồn tỉnh lại.
Chợt giật mình tỉnh giấc anh liền nhớ đến kí ức mơ hồ lúc tối qua.
Henry – “Chuyện...!Chuyện đó...!Là mình đã cưỡng cô ấy...”
Lúc này, Haan đang nằm co ro trong vòng tay của Henry.
Dù thời thế có loạn lạc như nào thì trong lòng cô anh vẫn là người cô tin tưởng nhất.
Khẽ nép trong vòng tay anh.
Hướng mắt nhìn gương mặt cô gái đang nằm trong lòng mình.
Tim anh lại quặn thắt
Định thần nhớ lại mọi chuyện lúc tối do mình đã gây ra.
Nỗi lo lắng cùng sự hoảng sợ lần nữa ập đến.
Ân hận vì tất cả anh thỏ thẻ ôm lấy cô nói – Anh...!Anh xin lỗi...
Dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi không thể kiểm soát.
Từng lời nói lúc ấy văng vẳng bên tai...
Henry nhớ lại – “Đó là tiếng em khẩn thiết cầu xin...!Tiếng em gào thét trong tuyệt vọng đến khốn khổ.
Anh chỉ nghĩ đến cảm giác của chính mình mà chưa hề nghĩ đến cảm giác của em lúc đó...!Tại sao mình lại ích kỷ đến vậy...!Mình...!Mình không đủ dũng khí để bảo vệ Haan khỏi tay Winter.
Là lỗi của mình....!Yuna Haan anh xin lỗi em....”
Giọt lệ ấm nhẹ rơi trên gương mặt Haan.
Từ lúc Henry giật mình tỉnh giấc thì Haan cũng đã thức cùng anh.
2 thân thể không một mảnh vải quấn lấy nhau.
Đôi tay cô vẫn chạm lên ngực anh, nghe rõ mồn một từng nhịp tim đập nhanh ấy.
Haan bối rối – “Chuyện lúc tối...!Thật sự là có người hãm hại thật rồi...!Cái dáng vẻ lo sợ của Henry không hề giống với Winter...”
Anh tựa đầu vào vai cô khóc sướt mướt như đứa trẻ mà nào biết cô đã hay.
Dù lòng ngụi lạnh đến đâu cô vẫn không thể kiềm chế được nỗi lo lắng trong tim mình.
Dịu dàng cô dang tay ôm lấy anh dỗ dành – Không sao đâu...!Đừng khóc nữa...!Henry...!
Anh vừa cố gắng không để mình khóc thêm thì nghe cô dỗ dành...!Tâm trạng lần nữa rơi vào mất kiểm soát...!Dòng nước mắt không thể kìm nén, ào ạt ùa ra như mưa.
Liên miệng anh nói – Anh xin lỗi...!Anh xin lỗi...
Cái chất giọng êm dịu như rót mật vào tai của cô cất lên – Anh không cần thấy có lỗi...!Đều là người bị hại như nhau thôi...
Henry uất ức – Haan...!Em không thể bán mình cho hắn ta được...
Haan – Henry...!Em không bảo vệ được bản thân...!Chỉ còn cách dựa vào hắn...!Em mới có thể sống tiếp...
Anh nhẹ đẩy người cô ra, ánh mắt thâm tình trao lên đôi má người thiếu nữ.
Anh bảo – Về với anh đi Haan...!Anh...!Anh sẽ bảo vệ em...
Khoảnh khắc Haan sắp ngủi lòng đồng ý đi cùng Henry thì Winter đã tỉnh lại.
Anh trừng mắt nhìn Henry, dứt khoát kéo Haan về phía mình khằng giọng nói – Cô dám làm ra chuyện này cơ à?
Haan hoảng sợ tột độ, cô không còn có lời nào để bào chữa thêm cho tình hình trước mắt nữa.
Henry thi triển pháp thuật mặc đồ vào cho cả 3 ngồi ngồi dậy.
Anh nhìn Winter câm tức hỏi – Là cậu làm sao?
Winter thở dài khẽ nói vào tai Haan – Nếu tôi truyền tin này ra ngoài thì vị hôn thê của cậu ta sẽ không tha cho cô đâu!
Haan liền thoát kinh hãi tái sầm mặt lại
Haan –“ Anh ta là đang muốn ép mình...!Không được...!Mình phải đi theo hắn...!Dù sao để hắn bảo vệ còn tốt hơn đám côn đồ ở khu chợ đen kia...”
Henry nhìn ánh mắt thất thần của Haan cũng đủ hiểu.
Henry câm phẫn trong lòng – “ Winter...!Tôi xem thường cậu quá rồi...!Loại chuyện này...!Cũng đã tính đến...”
Haan nhìn Henry khẽ chao mài – Em đi theo Winter...!Anh đừng lo...
Henry không thèm nhiều lời với tên thái trước mắt nữa.
Anh bất lực đưa ánh nhìn đầy ác cảm cho Winter rồi rời đi.
Tiếng chốt cửa rầm một cái vang lên.
Henry đã rời khỏi...
Đợi Henry đi Winter đã bắt lấy tay Haan đe doạ - Nếu em không nghe lời thì tôi không chắc sẽ để yên chuyện này đâu!
Lúc này cô đã hiện nguyên hình là Hồ Yêu ra vì không giữ ổn định được nội đan.
Lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa cô nói – Em nghe lời anh...!Anh đừng làm hại đến Henry...!Cũng đừng động đến những người xung quanh em!
Nhìn ngắm dáng vẻ yếu ớt của cô anh có chút đau lòng.
Đôi tay thon thả lướt nhẹ qua gương mặt cô, anh đáp – Vậy mới đúng chứ! Anh còn cần cái bụng này của em để tạo ra một thân xác mới cơ mà!
Với lượng kiến thức sâu rộng của mình Haan đã nhanh chóng nhận ra trong lời Winter nói có ẩn giấu huyền cơ.
Một thoáng thông tin ồ ạt hiện lên trong đầu cô
Haan –“Hồ Yêu Tộc...!Nữ yêu linh chỉ sinh được 1 đứa con duy nhất mang dòng máu chính tông không pha tạp của chính họ...!Là đứa con đầu lòng...!Luyện hoá nhân dạng ở đẳng cấp cao hơn sẽ có thể dung hợp 2 huyết mạch vào làm một...!Không lẽ hắn ta định lợi dụng mình sinh con cho hắn rồi đồng quy cùng nó...”
Chưa suy đến đâu cô đã bị Winter kéo lại.
Anh âu yếm ôm lấy cô vuốt ve
Winter – Máu của em hiếm lắm đó! Còn là Hồ Yêu Tộc...!Sau này anh sẽ không bạc đãi em đâu Yuna Haan!
Haan – Mong là vậy...
Lúc này Henry đã dịch chuyển về phòng của mình tại dinh thự riêng.
Anh mệt mỏi nằm xuống giường.
Đôi mắt không còn chút hồn phách nào cứ mãi thờ thẫn.
Henry – Càng lúc mình càng nghĩ em ấy là Snowy...!Tại sao chứ...!Từ khi Yuna Haan đến tất cả mọi hi vọng về cái hạnh phúc viễn vong đó của mình lại hiện ra...!Mình có thật sự yêu em ấy hay chỉ là chút tình cảm nhất thời vì em ấy giống người mình rất yêu...
Anh lại ngồi dậy vò đầu thở dài mệt mỏi – Dù sao...!Cũng lỡ rồi...!Mình không thể phủi hết trách nhiệm về phía Winter được...!Nhưng...!Mình cần thời gian để xác định thứ tình cảm lạ lùng này đã....