Edit: Chu
Cho mấy người trẻ tuổi hy vọng xong, tâm tình Thẩm Thanh Thu không tệ, vạt áo bay bay, mới bước một chân vào trúc xá, đã có một thứ nhào vào trong lòng.
Lạc Băng Hà dụi dụi trong ngực y, ngẩng đầu, đầy mất mát nói: “Sư tôn đi đâu vậy?”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Đúng là ngày càng dính. Nếu nói Lạc Băng Hà mười bốn tuổi còn biết thu liễm chút, Lạc Băng Hà mười tuổi về chuyện dính người quả thực chẳng có chút cố kỵ nào, hoàn toàn không cần nghĩ tới vấn đề thể diện, thủ đoạn làm nũng cũng đạt đỉnh cao theo năm tháng rồi.
Thời thơ ấu bi thảm ở chỗ nào, đây rõ ràng là tiểu cô nương được nuông chiều từ nhỏ mà!
Thẩm Thanh Thu nói: “Đến chỗ Thượng sư thúc của ngươi ngồi chơi.” Lại xoa xoa đầu nó, “Vẫn luôn đợi vi sư à?”
Lạc Băng Hà lấy một quyển tâm pháp ra, ngượng ngùng nói: “Đệ tử ngu dốt, lần trước sư tôn giảng, vẫn có chút không hiểu.”
Vừa thấy không hiểu, đã tới tìm y luôn, Thẩm Thanh Thu mấy ngày nay cơ hồ ngày nào cũng bị Lạc Băng Hà quấn lấy, rõ ràng là thứ đơn giản, một hai phải để Thẩm Thanh Thu giải thích, hoàn toàn không phù hợp với IQ của nhân vật chính.
Mấy tâm pháp sơ cấp kiểu này, vốn dĩ cho đệ tử tự học, có lẽ chẳng có sư phụ nào giống y, từng câu từng chữ đều giảng giải chu đáo mọi mặt cho đồ đệ.
Thẩm Thanh Thu rất không đồng tình kiểu học hành ỷ vào giáo viên này, mấy lần muốn phê bình nghiêm khắc, nhưng cứ thấy Lạc Băng Hà bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, hoàn toàn không nỡ thốt ra. Thở dài một hơi, lại gọi người tới trước mặt.
Cũng may Lạc Băng Hà tiến bộ cực kỳ nhanh, sau khi hiểu được tâm pháp, rất nhanh đã có thể áp dụng vào thực tiễn. Thẩm Thanh Thu nói lại chỗ quan trọng với nó một lần nữa, tiện tay bẻ một cành trúc dài: “Chiêu thức lần trước dạy ngươi, luyện lại ta xem.”
Lạc Băng Hà nhận lấy, đứng trên khu đất trống ngoài trúc xá, múa cành trúc xanh đậm tạo thành gió, tư thế thuần thục.
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Không tồi.”
Lạc Băng Hà được khích lệ, mắt sáng lấp lánh: “Đều do sư tôn dạy tốt.”
Nam chính đại đại khen ngợi, Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ rất hưởng thụ. Lấy ra từ trong tay áo một tâm pháp môn phái cao hơn: “Tháng sau tập cái này đi.”
Lạc Băng Hà vừa mở ra đã thấy, bên trên ngoại trừ chữ ra, còn có hàng loạt chú thích đánh dấu bằng mực đỏ, nét bút thanh dật hữu lực, vừa nhìn đã biết đây là chữ của Thẩm Thanh Thu.
Đây là tâm pháp và kiếm phổ mấy ngày trước Thẩm Thanh Thu sửa lại vì để Lạc Băng Hà tu luyện, mất mấy buổi tối để chú thích lại cho Lạc Băng Hà, giúp Lạc Băng Hà có thể hiểu được dễ hơn. Dạy đồ đệ đến mức này, cũng chẳng có ai làm nổi.
Lạc Băng Hà cầm tâm pháp, đứng im lìm một chỗ, chợt nhào lên, nhảy vào lòng Thẩm Thanh Thu.
Một ngày nhào ít nhất ba lần, Thẩm Thanh Thu đã quen lâu rồi, bình tĩnh nói: “Đừng có làm loạn, còn ra thể thống gì.”
Tuy ngoài miệng giáo huấn, lại chưa từng đẩy người ra.
Mấy ngày sau, Thẩm Thanh Thu đánh dấu mấy khu đất trống bên ngoài trúc xá để Lạc Băng Hà ngày thường đến luyện công, mình khoanh tay đứng bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ bảo mấy câu. Có khi cũng sẽ tiện tay bẻ một nhành trúc, giữa rừng trúc xào xạc, tiếp chiêu của Lạc Băng Hà.
Thời gian hai năm trôi qua rất nhanh.
Vóc dáng Lạc Băng Hà cao lên không ít, lại vẫn thích dính vào trong lòng y, dáng vẻ nũng na nũng nịu, khiến Thẩm Thanh Thu thực sự chịu không nổi.
Có lần, trong lúc Lạc Băng Hà học một chiêu thức, không biết tại sao mãi chẳng nắm được trọng điểm, Thẩm Thanh Thu đứng trước mặt nó hủy chiêu mấy lần, Lạc Băng Hà lại ngã nhào vào lòng y.
Nhào qua nhào lại, Thẩm Thanh Thu đột nhiên tối sầm mặt.
Kỳ thật mà nói, so với đời trước, Thẩm Thanh Thu không biết đã kiên nhẫn hơn bao nhiêu. Lạc Băng Hà thích nhào thì nhào, cùng lắm nhào mấy lần, cũng học được thôi.
Trọng điểm là, đời này sau khi trải qua hai năm, Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm thấy hình như mình đã hiểu ra gì đó.
Lại dùng sức quá mạnh lần nữa khiến thân hình lảo đảo, Lạc Băng Hà lại ngã nhào lên người Thẩm Thanh Thu, vững chắc ôm lấy vòng eo y.
Thẩm Thanh Thu: “…”
Chậc. Sao lại lơ là vậy thiếu niên, kém hơn đời trước nhiều lắm đó.
Bên người quanh quẩn đều là mùi hương của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cảm thấy mỹ mãn, ủ rũ nói: “Đệ tử lại sai rồi. Sư tôn đừng giận.” Dứt lời, lưu luyến buông tay, định rời khỏi người Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà nghe thấy Thẩm Thanh Thu nhẹ thở dài một hơi, không khỏi vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó, cảm thấy mùi hương thanh nhã bao phủ bốn phương tám hướng.
Thẩm Thanh Thu vươn tay, ôm Lạc Băng Hà vào lòng.
Tim đập kịch liệt chấn động cả màng nhĩ, Lạc Băng Hà hoàn toàn hóa đá đứng đó. Không nghĩ được gì, không làm được gì, đầu óc trống rỗng.
Sư tôn chủ động ôm mình ư?
Sư tôn luôn luôn thanh lãnh, thế mà, thế mà…
“Sư, sư tôn…” Lạc Băng Hà không nói ra nửa lời, nửa ngày sau mới khó khăn phun ra hai chữ, giọng run lên nhè nhẹ, tựa như còn mang theo tiếng nức nở.
“Ôm đủ chưa?”
Lạc Băng Hà đột nhiên ngẩng đầu, mắt có hơi đỏ lên.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn nó, ngữ khí ôn hòa, có chút bất đắc dĩ: “Ôm đủ rồi thì luyện cẩn thận, đừng có luyện như chơi thế.”
Thiếu niên bị đâm trúng tim đen, sửng sốt hồi lâu, mặt lập tức đỏ bừng lên. Kỳ thật Thanh Tĩnh Phong cũng có võ trường chuyên để đệ tử luyễn công, có điều Lạc Băng Hà chẳng tới đó mấy lần. Nó luôn luyện công ngoài trúc xá nơi nằm trong tầm mắt Thẩm Thanh Thu, nó không muốn đi đâu cả, hận không thể cả ngày dính lên người Thẩm Thanh Thu. Với chuyện này, những đệ tử khác ở Thanh Tĩnh Phong rất không hài lòng. Vừa là hâm mộ vừa là ghen ghét, nhưng mà càng khiến họ lạnh sống lưng hơn, vẫn là cảm giác khi mỗi lần phải tới tìm Thẩm Thanh Thu báo cáo những chuyện đã làm.
“Kiểm kê lại số sách An Định Phong đưa tới chút đi, cất vào kho, phân loại sắp xếp cẩn thận, đừng xếp lung tung.” Thẩm Thanh Thu buông danh sách đệ tử trình lên xuống, phân phó như vậy.
Mấy đệ tử nghe lời, xoay người rời khỏi trúc xá, mới vừa đi ra ngoài còn chưa được hai bước, một luồng kiếm khí lướt qua khuôn mặt, khiến tóc họ bay tán loạn.
Mấy người nọ rịn một thân mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ quay đầu lại. Lạc Băng Hà cầm một thanh kiếm còn chưa rút khỏi vỏ, dựa vào thân trúc, cười đến sáng lạn như ánh dương: “Các sư huynh đúng là cần cù thật thà ghê, thế mà báo cáo với sư tôn lâu vậy mới chịu ra ngoài.”
Mấy đệ tử đó đi tới nửa đường, trong đó có một người ngượng ngùng nói: “Không biết vì sao, lúc nãy đột nhiên cảm thấy thật lạnh…”
“… Giờ ta cũng cảm thấy rất lạnh.”
“Ta ta ta, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi…”
Bất mãn với chuyện này, còn phải kể tới Minh Phàm. Từ khi tiểu tử Lạc Băng Hà này tới, sư tôn phần lớn luôn chú ý tới một mình tiểu súc sinh này, thế mà còn tự nắm tay dạy bảo, mình là đại đệ tử còn chưa được đối xử như thế!
Minh Phàm tức giận dậm chân đá tường, tiếng oán than dậy cả trời đất, nhưng hắn vẫn không dám bắt nạt hay đánh Lạc Băng Hà, sợ đắc tội với sư tôn. Lần trước phải gánh nước vai còn chưa hết đau, thật sự là quá uất ức.
Hắn vốn dĩ là con nhà giàu, ngày thường bắt nạt một đống tiểu đệ ở khắp nơi như cá gặp nước, nhưng bắt hắn phải chơi cái trò cung tâm kế hố người này, hắn thật sự không đủ thông minh để làm a a a a a!
Thẩm Thanh Thu biết rõ tâm tư của Minh Phàm trong lòng, cũng chú ý trấn an, chú ý tìm chút chuyện quan trọng giao cho hắn làm, sau khi hoàn thành sẽ khích lệ đôi câu, coi như cổ vũ.
Tóm lại, tất cả đều bình ổn không có chuyện gì xảy ra, so với đời trước thì tốt hơn nhiều, Thẩm Thanh Thu mừng tới an lòng, ít nhất không cần lo lắng cả ngày sợ nam chính bị đồng môn lén lút bắt nạt nữa, hoặc là vì đối phó với chuyện Ninh Anh Anh cứ ba ngày khóc sướt mướt hai lần chạy tới tố cáo làm y khó xử.
Ngày thường, Thẩm Thanh Thu ngoài dạy dỗ Lạc Băng Hà ra, sẽ bớt chút thời gian chỉ bảo mấy đệ tử có tư chất xuất chúng, giám sát sự tiến triển tu vi của bọn họ.
Kỳ thật chỉ cần thiên tư giỏi, hơn nữa còn cố gắng tu luyện, thực lực tăng lên nhanh chóng lại rất dễ dàng. Thẩm Thanh Thu dựa vào căn cốt của mỗi người, tìm mấy quyển kiếm pháp cao giai cho bọn họ, thỉnh thoảng tới chỉ bảo vài lần. Bọn họ bàn luận với nhau, tiến bộ rất nhanh, làm Thẩm Thanh Thu bớt lo lắng cực kỳ.
Quả nhiên, học sinh thông minh rất dễ dạy!
Học sinh thông minh lại còn bình thường, còn dễ dạy hơn!
Mấy đệ tử này thấy y, kính cẩn nghe theo, tôn kính phi phàm, nửa phần mạo phạm cũng không dám có. Lại nghĩ tới đứa nhỏ ngày nào cũng ăn vạ trong trúc xá của mình, dính dính mềm mềm, nũng na nũng nịu, Thẩm Thanh Thu không khỏi sinh ra cảm giác khác biệt rõ ràng.
Xem ra cách mình dạy trẻ con, không biết lại sai chỗ nào rồi.
Tu vi của Lạc Băng Hà nhờ có chỉ bảo của Thẩm Thanh Thu mà tiến bộ vượt bậc, ngoại trừ thiên chất nghịch thiên mà Lạc Băng Hà tự có, Thẩm Thanh Thu cũng tốn không ít thời gian với nó.
Thẩm Thanh Thu nhớ rõ Lạc Băng Hà đời trước, khi chưa mười bốn tuổi căn bản tu luyện chẳng có hệ thống gì, lúc đó y còn cố tình thử cho Lạc Băng Hà thân pháp và tâm quyết cơ bản nhất, có thể nói là thảm không nỡ nhìn. Cho dù là nam chính thì cũng phải lăn lê bò lết tự tìm ra cách luyện công cho mình, cảnh giới tăng lên cũng có giới hạn.
Mà đời này, Lạc Băng Hà bắt đầu từ một trang giấy trắng, theo Thẩm Thanh Thu hoàn toàn học những chiêu thức chính thống, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cảnh giới đã không thể coi thường, ít nhất thì bị người khác tùy tiện muốn bắt nạt, không có khả năng lắm.
Đại hội thí kiếm của Thương Khung Sơn Phái chỉ còn mấy tháng nữa, không ít người đều âm thầm cố gắng, muốn thể hiện tài năng trong đại hội này.
Thẩm Thanh Thu cũng định để Lạc Băng Hà đi thử một lần. Nếu Lạc Băng Hà có thực lực này, vậy phải để nó có cơ hội thể hiện chứ.
Kỳ thật đại hội thí kiếm ở Thương Khung Sơn Phái, khi Thẩm Thanh Thu đọc “Cuồng ngạo”, cũng chẳng có ấn tượng gì. Theo như hiểu biết của y về Máy Bay, chuyện lớn như vậy, là cơ hội tốt nhất là để nam chính thể hiện tài năng nghịch thiên, có thể lược bớt ít nhất mấy chục vạn chữ, không nghĩ tới thế mà ngòi bút viết ra, trăm vạn chữ đều hoàn toàn bao gọn trong chuyện Thanh Tĩnh Phong ngược đãi trẻ em.
Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ nghi ngờ với đại thần Đâm Máy Bay Lên Trời, Thượng Thanh Hoa vung tay lên: “Thẩm đại đại, huynh nói thử xem, ta không phải chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà theo ta tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu kia căn bản sẽ không cho Băng Ca thanh danh gì đâu, y chỉ ước Băng Ca mục nát mốc meo trong góc thôi. Từ góc nhìn của một tác giả ta đã suy nghĩ cẩn thận, cũng nghiêm túc bỏ qua.”
Thẩm Thanh Thu ha ha ha ha, nói chứ ngươi viết ra trong ngoài đều là hố, nói lời này, không biết xấu hổ à.
Thượng Thanh Hoa he he nói: “Kỳ thật sau hai năm còn có một lần Ma tộc xâm lấn, chính huynh là người chủ trì tình hình khi đó. Chuyện đó cũng tốt, giúp thể hiện bản tính phản diện rõ ràng, ca tụng phẩm chất cao thượng của nam chính. Cũng rất có ý nghĩa với đồng môn, có đủ trình độ để đánh lại Ma tộc, hơn nữa,” Thượng Thanh Hoa cười đắc ý, “Hai nữ chính đại đại của cả quyển sách cũng ở đó, Sa Hoa Linh và Liễu Minh Yên, lúc này Băng Ca thể hiện khí chất Bá Vương, huynh nói xem có phải càng cuốn hút không?”
Nên đây mới là nguyên nhân chính mà ngươi bỏ qua chi tiết đó đi!
Thẩm Thanh Thu trợn trắng mắt, mặc kệ hắn.
Thẩm Thanh Thu biết, Lạc Băng Hà bây giờ, treo đồng môn lên đánh cho một trận, căn bản không thành vấn đề. Điều này Thẩm Thanh Thu vẫn rất tin tưởng, quay đầu lại bảo Lạc Băng Hà chuẩn bị, coi như là một cơ hội rèn luyện đi.