Độ Xuân Sơn

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhạc Thanh Nguyên rời núi tham gia hội nghị Tu Chân giới đứng đầu, Thẩm Thanh Thu cũng hoàn toàn không chuẩn bị lập tức dẹp đường trở về.

Dù sao nam chính đại đại cũng không ở, trước mắt cũng thanh tịnh hơn, lòng ngược lại khó chịu, cảm thấy không được tự nhiên. Đơn giản ở lại Khung Đỉnh Phong, giúp Nhạc Thanh Nguyên xử lý sự vụ Thương Khung Sơn Phái, cũng sắp xếp lại ổn thỏa mấy thứ khiến chưởng môn sư huynh phiền lòng lo âu.

Ở Khung Đỉnh Phong thêm hai ngày, Thẩm Thanh Thu bị đống hồ sơ chất như núi tra tấn bao lâu. Y bình thường uể oải lười biếng, hiếm khi xốc được tinh thần chủ động giúp Nhạc Thanh Nguyên giải quyết mấy chuyện, kết quả bị đống hồ sơ phức tạp chồng chất như núi dọa sợ, lòng càng thêm kính trọng Nhạc Thanh Nguyên ba phần, không khỏi cảm thán: Chưởng môn sư huynh, quả nhiên có trăm công ngàn việc mà…

Thẩm Thanh Thu đấm đấm vai, eo lưng đau nhức rời khỏi điện, định đi loanh quanh một chút, đúng lúc thấy đệ tử Khung Đỉnh Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Hôm nay sao trên Khung Đỉnh Phong lại nhiều người thế?”

Bước ra khỏi cửa điện, đã thấy đệ tử Khung Đỉnh Phong tới lui rất đông. Mặt ai cũng đầy sức sống lại thành thục, Thẩm Thanh Thu từng gặp mặt qua đệ tử của các vị phong chủ khác, xem ra hình như đệ tử các phong đều đã tới đây.

Vừa thấy Thẩm Thanh Thu, một đệ tử cung cung kính kính đáp: “Thẩm sư thúc. Thời gian gần đây sư huynh đệ các phong tới Vạn Kiếm Phong chọn kiếm, chưởng môn không ở, nên dặn dò chúng ta triệu tập các sư huynh đệ muốn chọn kiếm lần này tới Khung Đỉnh Phong, chờ quy tắc và cách chọn kiếm.”

À, hóa ra là có chuyện này.

Thẩm Thanh Thu gật gật đầu, đệ tử kia hỏi: “Thẩm sư thúc có cần đi làm chủ trì không?”

Thẩm Thanh Thu: “Không cần. Có các ngươi là được rồi.”

Bội kiếm các đệ tử Thương Khung Sơn Phái, đều bắt nguồn từ Vạn Kiếm Phong, chỉ cần đủ tuổi, là có thể tới Vạn Kiếm Phong chọn thanh kiếm đồng hành cùng mình về sau. Đương nhiên, quy củ Vạn Kiếm Phong cũng có, nếu bảo người chọn kiếm, thì thà nói rằng kiếm chọn chủ thì đúng hơn, đệ tử các phong vào núi chọn kiếm phải thành thục nghiêm túc chú ý hết sức. Trước khi các đệ tử chọn kiếm, đều sẽ tới Khung Đỉnh Phong chờ nghe quy tắc, cũng coi như nghi thức không lớn không nhỏ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu không khỏi nhớ tới Lạc Băng Hà rút kiếm Chính Dương ra.

Tính ra, Lạc Băng Hà tuổi còn chưa đủ tư cách đến chọn kiếm, nhưng luận về thực lực, thì tuyệt đối có thể chọn được một thanh kiếm thuộc về mình rồi. Dù sao đời trước ở tuổi này tu vi vẫn là tên gà mờ, mà đời này Lạc Băng Hà, đúng là mạnh hơn rất nhiều.

… Kỳ thật ấy à, với tư chất của Lạc Băng Hà, cho dù không tu luyện ma đạo, thành thành thật thật theo chính đạo tu linh lực, nhìn khắp Tu Chân giới sau này, sợ là chẳng có ai có thể làm địch.

Đùa chứ. Nam chính của cả quyển sách với thể chất trâu bò nhất, đi con đường nào, cũng đều là Boss thôi!

Thẩm Thanh Thu dùng chiết phiến gõ ấn đường, nhanh chóng ngừng những suy nghĩ càng đi càng xa này.

Lại nói tiếp, Lạc Băng Hà đã đi mấy ngày rồi, vẫn không thấy tin tức gì báo về. Mới nhớ tới chuyện này, lòng Thẩm Thanh Thu có một tia bất an vi diệu thoáng qua, chiết phiến trong tay khép khép mở mở, vô thức nghịch nó.

Đang ngây người, bậc thang tầng tầng ngoài đại điện có hai bóng dáng thiếu niên chạy lên, thấy Thẩm Thanh Thu, một người nhào tới, ôm lấy cánh tay y.

Hoạt bát dị thường lên sân khấu kiểu này, là Ninh Anh Anh và Minh Phàm chứ ai được nữa. Cũng không biết làm sao, hai đứa nhỏ này không biết bắt đầu như hình với bóng mỗi ngày từ khi nào, ngay cả phong thái cũng giống nhau mười phần.

Thẩm Thanh Thu bị nhào tới nghiêng cả người, đứng vững lại nói: “Các ngươi tới làm gì? Có chuyện gì à?”

Ninh Anh Anh túm góc áo y, ấm ấm ức ức nói: “Sư tôn đi mấy ngày không về rồi, Anh Anh rất nhớ người.”

Thẩm Thanh Thu rất hưởng thụ. Lão tử cũng có em gái nhớ thương đấy nha!

Minh Phàm nói: “Ninh sư muội không yên tâm về sư tôn, nhất định phải tới Khung Đỉnh Phong chăm sóc người, đệ tử mới cùng sư muội tới đây.”

Thẩm Thanh Thu: “Hồ nháo. Sư muội không hiểu chuyện, ngươi là đại sư huynh, lúc vi sư không ở, há có thể tùy tiện rời khỏi Thanh Tĩnh Phong.”

Minh Phàm bĩu môi, Ninh Anh Anh nói: “Sư tôn đừng trách huynh ấy. Dù sao A Lạc cũng về rồi, Minh Phàm sư huynh mới tới đây mà.”

Tay Thẩm Thanh Thu giật một cái, thiếu chút nữa quăng cả chiết phiến đi, vội vàng túm lấy Ninh Anh Anh: “Lạc Băng Hà về rồi? Về từ bao giờ? Sao không ai báo cho vi sư?”

Ninh Anh Anh hoảng sợ, ngây ngẩn cả ngươi. Minh Phàm trách móc nói: “Tiểu tử kia về từ chạng vạng hôm qua, thấy người ta cũng không có phản ứng gì, còn nói không cần kinh động sư tôn, ai biết hắn nghĩ cái gì chứ.” Nói, lặng lẽ nhướng mắt, “Ra ngoài về, đến sư tôn cũng lười tới báo một tiếng đã bình an trở về, đúng là tên tiểu bạch nhãn lang.”

Ninh Anh Anh nói: “Sư huynh đừng nói bậy! A Lạc đệ ấy bảo không gặp sư tôn bao giờ? Đệ ấy…”

Thẩm Thanh Thu nao nao, đột nhiên nghe tiếng chuông cảnh báo vang lên. Một tiếng nối tiếp một tiếng, không ngừng quẩn quanh khắp Khung Đỉnh Phong.

Thẩm Thanh Thu lập tức cảnh giác, đang nhớ xem đây là đoạn cốt truyện nào, hệ thống đột nhiên nhảy ra một nhắc nhở.

[Chú ý: Phó bản phía trước: Ma tộc xâm lấn. Nhiệm vụ tiếp theo: Giúp Lạc Băng Hà tăng giá trị chính diện và cảm giác tồn tại. Chúc quý phương may mắn!]

… Nhớ rồi.

Đoạn cốt truyện này, có lệch mấy ngày so với y tính toán, nhưng vẫn nằm trong dự kiến. Thẩm Thanh Thu hít một hơi, vỗ vỗ vai hai người sợ hãi đứng yên, nói: “Bình tĩnh. Để vi sư đi xem.”

Toàn bộ Khung Đỉnh Phong quanh quẩn tiếng chuông cảnh báo, rơi vào hỗn loạn. Đệ tử các phong loạn khắp nơi, không ngừng kinh hô, nhưng hoảng loạn qua đi, rất nhanh đã thành tổ chức, dần dần tụ ngoài sân rộng lớn trước đại điện Khung Đỉnh Phong.

Mà cũng ở ngoài điện, còn có chúng ma đứng vây quanh, hình thù kỳ quái, giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo không thôi. Các đệ tử Thương Khung Sơn Phái cảnh giác giơ kiếm lên, nhiều người tức giận trừng mắt nhìn đám yêu ma.

Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình nghe thấy một tiếng vang lớn từ nơi xa, cầu nối với mười một phong, xem ra đã bị chặt đứt. Cả tòa Khung Đỉnh Phong tức khắc rơi vào cảnh tứ cố vô thân.

Thẩm Thanh Thu đứng trên bậc thang đại điện Khung Đỉnh Phong khí thế mênh mông, thanh y bay theo gió, một thanh kiếm Tu Nhã bên hông, sắc mặt bình tĩnh nghiêm nghị. Giờ làm màu rất đúng chỗ, liếc mắt nhìn qua một cái, quả nhiên rất có khí chất phái tiên môn đứng đầu.

Giờ Khung Đỉnh Phong chỉ có mình y là trưởng bối ở đây, tất cả mọi người đều lấy y làm trung tâm nhìn lại, tựa như uống một viên thuốc an thần, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Thẩm Thanh Thu liếc mắt nhìn quanh một vòng, bỗng ngừng lại.

Lạc Băng Hà đứng trong đám người, một thân bạch y đĩnh bạt tuấn tú, đang xa xa nhìn về phía y. Đối diện với ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, biểu tình trên mặt lập tức tan ra, ánh mắt hơi sáng ngời lên, nhưng rất nhanh lại cúi đầu.

Thẩm Thanh Thu lòng ngũ vị tạp trần.

Nói sao nhỉ, đứa nhỏ này dù rời đi hay trở về, Thẩm Thanh Thu cảm thấy, Lạc Băng Hà không còn làm y có cảm giác dính tới chết chứ không chịu thả nữa.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này lớn rồi, tới thời kỳ nổi loạn à?

Ừm, khá tốt, khá tốt——

Tốt cái quỷ gì chứ lão tử rất không ổn này!

Gạt bỏ hậm hực khôn kể trong lòng đi, Thẩm Thanh Thu điều chỉnh lại biểu tình trên mặt một chút, không nhanh không chậm đi xuống đại điện.

Mọi người lập tức tập trung sau lưng y, nhiều người trừng mắt tức giận nhìn đám yêu ma.

Khắp quảng trường ma khí ngập trời, ma chúng đen nghìn nghịt nhường ra một lối đi, mộ lát, một đôi chân trắng như tuyết chậm rãi bước ra, đôi chân như ngọc đeo đầy chuông.

Nhiều năm trôi qua, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhịn được phun tào lần nữa: Đi đường xa như vậy thì đi giày vào đi nha!

Còn nữa, lâu rồi không gặp em gái Sa!

Sa Hoa Linh vô cùng yêu kiều, không khác ấn tượng của y lắm. Thấy Thẩm Thanh Thu, đôi mắt đẹp chuyển sang, lập tức vén vạt áo đỏ, không hề có ý hành lễ, “Hóa ra là Tu Nhã Kiếm tiền bối. Tiên sư khí độ phong phạm, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Linh nhi sớm đã ngưỡng mộ thanh danh Thương Khung Sơn Phái, vốn muốn đưa con cháu Ma tộc dưới trướng ta tới luận bàn cùng Thương Khung Sơn Phái các vị một phen, trước đó ngàn dặn vạn dò, không ngờ vẫn kinh động tới các vị tiền bối và Thương Khung Sơn rồi, mong tiền bối đừng bận lòng.”

Thẩm Thanh Thu ngoài cười trong không cười: “Vị này là Thánh nữ Ma Tộc Sa cô nương Sa Hoa Linh? Hành sự phong phạm bực này, Thẩm mỗ cũng trăm nghe không bằng một thấy. Trách móc vớ vẩn, nào dám nói. Có điều quý tộc kéo tới đông nghịt thế này, còn đả thương đệ tử chúng ta, nếu không làm kinh động, hình như cũng khó lắm. Đúng là làm khó Sa cô nương rồi.”

Mặt Sa Hoa Linh đỏ đỏ trắng trắng, bĩu môi nói: “Tiền bối nói vậy Linh nhi khó mà đáp lại. Tộc ta vốn không có ác ý, đến đúng là vì luận bàn, nếu là tiền bối không vui, Linh nhi cũng rất phiền lòng.”

Thẩm Thanh Thu cười nói: “Sa cô nương chọn làm khách Khung Đỉnh Phong, quả là không khéo, chưởng môn đã vì sự vụ mà phải ra ngoài không lâu trước đó, giờ không ở trong phong. Không bằng mời các vị trở về đi, chờ chưởng môn quay lại, bổn phái chọn ngày khác tới mời.”

Sa Hoa Linh cong môi cười: “Tiền bối cứ đùa. Thương Khung Sơn phái hôm nay có tiền bối ở, cũng vậy thôi. Tộc ta vất vả trèo đèo lội suối, Linh nhi lúc này bảo họ quay về, chỉ sợ họ không chịu đâu.”

Thẩm Thanh Thu mở chiết phiến ra: “Sa cô nương nói cũng có chút đạo lý. Xem ra hôm nay không tỉ thí mấy hiệp, qúy tộc cũng sẽ không dễ dàng rời đi. Một khi đã thế, không phiền thì mỗi bên cử từng người tới tỷ thí ba hiệp, ba trận thắng hai. Trận đầu Thẩm mỗ xin tự mình ra trận trước, Sa cô nương chọn người đi.”

Đúng là mệt quá đi mất!

Tâm tình Thẩm Thanh Thu vốn không thể nói là tốt, thật sự không muốn nói chuyện đi đi về về với em gái này mãi, dù sao cuối cùng cũng phải đánh, dứt khoát nhắc chuyện chính luôn đi.

Sa Hoa Linh hơi sửng sốt, có chút không ngờ Thẩm Thanh Thu lại dứt khoát như thế, chuyển tròng mắt, nghĩ nếu như tấn công, bên mình cũng không chắc nắm phần thắng, nhưng nếu như vậy, mình lại có lợi rất lớn, lập tức đồng ý.

Trận đầu Thẩm Thanh Thu đánh với trưởng lão cụt một tay, thắng không chút khó khăn. Thẩm Thanh Thu vui vẻ nhận điểm hệ thống thưởng, kết thúc trận này dễ dàng, thuận tiện xem cảnh đẹp ý vui trong trận tỷ thí của Sa Hoa Linh và Liễu Minh Yên.

Tuy rằng trận thứ hai thua, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, không hổ là nữ chính đại đại dù thua cũng có phong phạm tới thế!

Lo lắng nhất, là trận thứ ba.

Thiên Chùy trưởng lão đứng giữa quảng trường, như ngọn núi không thể lay chuyển, cả người đều là gai độc, dưới ánh mặt trời tỏa hàn quang khiếp người.

Dưới đài yên tĩnh một lát, chợt nhốn nháo.

Minh Phàm cả giận nói: “Yêu nữ Ma tộc! Tên này cả người đều là độc, đúng là quá đê tiện! Đây căn bản không công bằng!”

Sa Hoa Linh yêu kiều cười nói: “Vị tiểu ca này đừng giận, nếu Linh nhi cố ý giấu diếm cả người gã toàn độc, mới gọi là đê tiện. Nếu quý phái sợ chết, không bằng nhận thua luôn đi, ngươi có chịu không?”

Ngữ khí câu cuối cùng kia quá mức ngả ngớn, mặt Minh Phàm tức khắc nghẹn đỏ bừng, giận dữ lườm Sa Hoa Linh, một câu không nói nên lời.

Thẩm Thanh Thu đang định nói tiếp, Ninh Anh Anh luôn tránh sau y đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng cãi lại: “Thế mà còn không gọi là đê tiện? Ám khí độc vật, vốn dĩ Tu Chân giới đã khinh thường, là trưởng lão còn chưa đủ lợi thế, thế mà còn dùng độc khí, còn là anh hùng hảo hán được à? Hay là ai trong Ma tộc các ngươi cũng thế này, không cần chút mặt mũi nào?”

Lời nói không chút sợ hãi, nụ cười của Sa Hoa Linh cứng đờ, khuôn mặt cứng đờ của Thiên Chùy trưởng lão rõ ràng xuất hiện một tia nứt ra.

Thẩm Thanh Thu có chút không ngờ được Ninh Anh Anh luôn luôn nhu nhu nhược nhược lại đột nhiên đứng ra, nhịn không được thầm bật ngón cái cho tiểu đồ đệ của mình.

“Được rồi, không sao.” Thẩm Thanh Thu hít một hơi, xoa xoa đầu Ninh Anh Anh, để nàng ngồi xuống sau mình, quay đầu cười nhẹ, “Dù gã có gai độc, Thương Khung Sơn Phái ta cũng chưa chắc khó thắng.”

Thẩm Thanh Thu gấp chiết phiến lại, ánh mắt yên lặng nhìn về phía đám người.

Nơi y nhìn lại, một thiếu niên bạch y chậm rãi đi ra, thi lễ với y, “Sư tôn, Băng Hà nguyện ý liều chết thử một lần.”

Truyện Chữ Hay