Sau một trận thành danh ở đại hội thí kiếm, trở về Thanh Tĩnh Phong, Lạc Băng Hà lập tức trở thành tiêu điểm. Lúc trước vì nó được sư tôn coi trọng mà làm nhiều người ghen ghét, nhưng đệ tử trong phong bao gồm cả Minh Phàm cũng không dám bắt nạt người ta, mà giờ, Lạc Băng Hà chứng minh thực lực của mình tại đại hội thí kiếm, rất nhiều người lúc trước trong lòng đơn thuần chỉ không dám chọc, đa số đã biến thành kính nể.
Đối với loại thay đổi này, Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ rất thích hóng hớt. Tuy rằng Lạc Băng Hà ngày thường không thích giao lưu với sư huynh đệ, nhưng chỉ cần yên bình không có chuyện gì với nhau, là được.
Trải qua hai sự kiện lớn liên tục, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc đã có thời gian rảnh, lại tiếp tục ngày tháng dưỡng lão trong trúc xá. Hồ sơ giao lên cho y xem cũng được coi là gọn gàng ngăn nắp, xem ra đứa nhỏ Minh Phàm này làm việc, vẫn đáng tin cậy như xưa.
Nói tới Minh Phàm, Thẩm Thanh Thu nhớ tới mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu, thuận miệng hỏi, nhận được đáp án là đại sư huynh gần đây càng ra sức luyện tập, cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Lòng Thẩm Thanh Thu sáng tỏ như tuyết, có lẽ bị thành tích của Lạc Băng Hà ở đại hội thí kiếm kích thích rồi. Đứa nhỏ này vốn tranh cường háo thắng, Thẩm Thanh Thu cũng không trách nhiều, kệ hắn.
Y ngày nào cũng viết chữ trong trúc xá, thuận tiện đưa theo đứa nhỏ, thời gian Lạc Băng Hà lượn qua lượn lại trước mắt y càng lúc càng nhiều, chóng vánh như vậy, hai năm cũng trôi qua rất nhanh.
Một ngày kia, Thẩm Thanh Thu ngồi đọc sách bên bàn sát cửa sổ, một đĩa điểm tâm trắng thình lình đặt từ cửa sổ vào, bên trên xếp mấy cái điểm tâm tinh xảo, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt y.
Lạc Băng Hà chống một cánh tay, dựa vào bên bệ cửa sổ cười ngâm ngâm nhìn y.
Thẩm Thanh Thu day day ấn đường, “Vi sư nói bao nhiêu lần rồi, sao không đưa bằng cửa chính đi.”
Lạc Băng Hà cười nói, “Đệ tử sợ làm phiền sư tôn.”
Nói đúng ra thì hình như vầy phiền hơn nè!
Thẩm Thanh Thu nhìn thiếu niên tinh thần sáng lạn trước mắt, đột nhiên nhận ra, Lạc Băng Hà đã cao như vậy.
Trong trí nhớ của y, Lạc Băng Hà đã từng chỉ cao hơn bệ cửa sổ có một cái đầu, bất tri bất giác, Lạc Băng Hà mười bốn tuổi dựa bên bệ cửa sổ nhìn y, nuôi cũng không phí sức.
Bóng trúc rung động ngoài phòng, ánh sáng chiếu lên mặt Lạc Băng Hà, loang loang lổ lổ. Mấy năm nay Lạc Băng Hà không chỉ cao lên rất nhiều, ngũ quan cũng càng nảy nở, khuôn mặt càng thêm vẻ cực kỳ tuấn dật, rất có ý thiếu niên phong thái chói mắt.
Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn, thế mà cảm thấy tim đập có hơi nhanh. Vội dời mắt đi, cúi đầu tiếp tục đọc chữ trên sách.
Tóm lại đọc cũng không vào.
Lạc Băng Hà lại không chịu buông tha, thân thể hơi ngả về phía trước: “Sư tôn lúc nãy nhìn đệ tử lâu như vậy, là có gì muốn nói với đệ tử ư?”
Thẩm Thanh Thu: “Không có.”
Ánh mắt Lạc Băng Hà sáng ngời, gương mặt cũng hơi nóng lên, “Nói vậy thì, sư tôn chỉ muốn nhìn ta một chút thôi ư?”
Thiếu niên ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi!
Thẩm Thanh Thu theo thói quen định phun tào, nhưng ngẫm lại, lúc này hình như thật sự không sai.
Trong lòng do dự một hồi, Thẩm Thanh Thu đánh cược cái mặt già, giả bộ tỉnh bơ lầm bầm, “Ta nuôi, còn không cho ta nhìn?”
Nghe vậy, Lạc Băng Hà nao nao. Nhưng chỉ ngẩn ra một lúc, lập tức bừng tỉnh, cười hì hì nói, “Nếu sư tôn thích, đệ tử không đi nữa, ở đây cho sư tôn nhìn đủ được không?”
Thế thì hôm nay y cũng đừng hòng đọc sách nữa!
Thẩm Thanh Thu phất tay, “Đi đi, đi đi.”
Lạc Băng Hà hình như có chút không cam lòng, kì kèo không muốn đi, chợt thấy có người ôm theo một xấp hồ sơ cao đi tới, vừa thấy Lạc Băng Hà, lập tức xụ mặt.
Người tới là Minh Phàm. Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí nháy mắt đóng băng.
Thẩm Thanh Thu ho nhẹ nói, “Minh Phàm, mang vào đi.”
Lạc Băng Hà giương mắt gọi một tiếng sư huynh, quay đầu nói, “Những việc này, sao sư tôn không gọi ta làm?”
Minh Phàm cười lạnh một tiếng, “Lạc sư đệ ngày ngày chỉ lo quấn lấy sư tôn, làm sao rảnh để giúp sư tôn làm mấy chuyện này.”
Gân xanh trên trán Lạc Băng Hà ẩn ẩn nảy lên, “Minh Phàm sư huynh khách khí rồi, dù thế đi nữa, ta giúp sư tôn làm mấy chuyện này, cũng thừa sức.”
Thẩm Thanh Thu đập quyển sách trong tay lên mặt bàn, “Im miệng cả đi.”
Hai người này vừa gặp, tuy nói không đối chọi gay gắt tựa nước với lửa như đời trước nữa, nhưng cũng ngầm đối đầu trong bóng tối, lời nói ra toàn mang ý trào phúng.
Cái chuyện lông gà vỏ tỏi kiểu này, ai làm chả như nhau, Lạc Băng Hà tuy rất có năng lực, nhưng Minh Phàm lại là đại đệ tử, cũng không thể cứ rảnh rỗi mãi được.
Thẩm Thanh Thu thấy có chút đau đầu, ai ngờ đúng lúc này giọng Ninh Anh Anh truyền tới từ xa, “Sư tôn! A Lạc ~”
Em gái ngươi tới không đúng lúc thế hả!
Ninh Anh Anh chạy chầm chậm tới từ rừng trúc, chạy tới trước cửa sổ Thẩm Thanh Thu, gọi một tiếng sư tôn, thân mật ôm lấy cánh tay Lạc Băng Hà, làm nũng, “A Lạc! Quả nhiên đệ ở chỗ sư tôn, làm ta cứ tìm mãi.”
Lạc Băng Hà nhìn nhìn Thẩm Thanh Thu, bất động thanh sắc rút cánh tay ra, cười cười, “Sư tỷ có chuyện gì ư?”
Ninh Anh Anh lắc lắc cánh tay hắn, “Nhờ đệ dạy ta kiếm pháp nha. A Lạc đệ giờ lợi hại như vậy, dạy chúng ta nhiều chút đi.”
Lạc Băng Hà nói, “Ta còn phải về nấu cơm cho sư tôn…”
“Giờ không phải còn sớm ư, đi thôi đi thôi!” Ninh Anh Anh cáo lui với Thẩm Thanh Thu, rất vui vẻ kéo ống tay áo Lạc Băng Hà, lôi người đi.
Toàn bộ quá trình, Minh Phàm cứ như người gỗ đứng đờ một bên, thái độ khác thường không nói một lời.
Thẩm Thanh Thu ho nhẹ một tiếng, “Minh Phàm.”
Minh Phàm sực tỉnh, mặt vẫn âm trầm, “Sư tôn.”
Thẩm Thanh Thu nói, “Nếu ngươi cũng muốn dạy kiếm pháp cho sư muội, có thể đuổi theo.”
Minh Phàm hơi sửng sốt, mặt nghẹn đỏ bừng, “Sư, sư tôn, ta ta ta…” Nói năng lộn xộn hồi lâu, rốt cuộc cắn răng nói, “Sư muội có lẽ chỉ chịu đi theo Lạc… Sư đệ thôi.”
Thẩm Thanh Thu “Ồ” một tiếng, “Ngươi cũng nói chỉ là có lẽ.”
Y nhàn nhạt nói, “Nếu chuyện chỉ có lẽ, sao không chịu đi? Ngươi cũng đâu biết có phải nhất định hay không đâu?”
Minh Phàm đứng yên một lát, không biết nghĩ gì, nhéo nhéo tay, xoay người chạy xuống dưới.
Thẩm Thanh Thu nhìn bóng dáng Minh Phàm, lòng ngũ vị tạp trần.
Sao cứ có cảm giác lừa trẻ nhỏ thế nhỉ…
Dù sao Lạc Băng Hà vẫn mang hào quang ngựa giống, mấy em gái ưu tú cơ bản không để ý gì khác, cho dù Lạc Băng Hà không đáp lại, chỉ là em gái ấy đơn phương đi nữa, cũng sẽ thế thôi.
Ít nhất thì bây giờ chính là như vậy.
Nhưng y mở miệng nói với Minh Phàm thế, cũng không có mục đích gì khác, chỉ bởi vì y… Thật sự có chút không nhìn nổi.
Từng là đại đệ tử tâm đắc của phản diện xuân phong đắc ý oai phong một cõi, giờ thế mà lưu lạc tới mức đến cả dọn dẹp sách hộ sư tôn cũng bị chèn ép, quả thực không cần thảm tới thế đâu!
Kỳ thật có một chút.
Cũng không biết vì sao, Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhớ tới rất lâu trước kia, cũng có loại cảm giác này với Lạc Băng Hà.
Năm đó Lạc Băng Hà chỉ mới ra khỏi Vực Thẳm Vô Gian, Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cố hết sức trốn tránh hắn, tuy rằng lòng ẩn ẩn cảm thấy, Lạc Băng Hà hình như cũng không căm thù mình tới tận xương tủy như thế, nhưng vẫn theo ấn tượng về cái nhìn ban đầu lệch xa vạn dặm, không chịu tin Lạc Băng Hà, khiến cho giữa hai người bị ngăn cách quá xa, nên đã đi qua không ít đường vòng.
Nghĩ tới đây, lòng Thẩm Thanh Thu nhói lên nỗi đau không tên. Thở dài, đứng dậy đi về phía Ninh Anh Anh kéo Lạc Băng Hà vào rừng trúc.
Dù sao cũng rảnh, vẫn đi theo xem thử thôi. Cũng không biết lúc nãy đứa nhỏ Minh Phàm này như thế, có nghe hiểu những gì mình nói hay không nữa.
Rừng trúc xanh rờn, lá xanh xanh biếc biếc lay động theo gió, xào xạc rung lên. Thẩm Thanh Thu cất bước đi vào bóng râm thoải mái, không khỏi vui vẻ dễ chịu.
Đi nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Minh Phàm, Thẩm Thanh Thu đang thấy lạ chẳng lẽ đứa nhỏ này không đuổi theo, đã nghe thấy giọng thiếu nữ lanh lảnh yêu kiều.
Thẩm Thanh Thu yên lặng lùi hai bước, đứng sâu trong bóng cây thấp thoáng.
Ninh Anh Anh ngồi trên một khối đá xanh, khuôn mặt đầy ngây thơ nhìn Lạc Băng Hà, “A Lạc đệ nghiêm túc thế làm gì, lại đây chơi với ta đi.”
Lạc Băng Hà lưu loát thu kiếm trong tay lại, “Sư tỷ không phải muốn học kiếm pháp ư.”
Ninh Anh Anh bĩu môi, “Nhưng mà mấy thứ đó sư tôn đã dạy, ta cũng học xong cả rồi.”
Lạc Băng Hà gật đầu nói, “Thế ta đây đi trước, điển tịch lần trước sư tôn thu, ta còn chưa kiểm kê vào kho…”
Ninh Anh Anh nhảy từ trên đá xuống, túm chặt tay áo Lạc Băng Hà, bất mãn nói, “A Lạc đệ thật là! Ta thấy trong lòng đệ chỉ có mỗi sư tôn thôi, sư tỷ ở trong lòng đệ chẳng ra cái gì cả!”
Lạc Băng Hà hơi sửng sốt, cũng không biết nghĩ gì, chậm rãi mỉm cười, ngoài miệng không chút để ý nói, “Sư tỷ sao lại nói vậy.”
Ninh Anh Anh làm nũng nói, “Sư tôn chưa từng ép đệ làm này làm kia, A Lạc đệ cứ chơi với ta đi mà, được không?”
Thẩm Thanh Thu nghịch chiết phiến trong tay, lòng thấy hơi nhạt nhẽo, đang chuẩn bị xoay người, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, tiếng Minh Phàm cố tình cất cao giọng truyền tới.
“Sư muội không cần để ý tiểu tử này! Mau tới đây, ta chơi với muội được không?”
Thẩm Thanh Thu xoa xoa mũi, bước chân mới rời một nửa yên lặng quay về.
Theo sau Minh Phàm còn có mấy đệ tử, tha thiết vẫy tay với Ninh Anh Anh, “Sư muội mau tới đây, trên núi nhiều dã thú rắn độc như vậy, nhỡ gặp biết làm sao.”
Ninh Anh Anh đứng yên, bĩu môi, “Ta mới không sợ, không phải còn có A Lạc ư.”
Mặt Minh Phàm tối sầm, “Hừ” một tiếng, liếc qua Lạc Băng Hà bên cạnh, “Rắn độc mãnh thú thật ra chưa chắc đã có, tiểu sư muội là cô nương nhu nhược, chỉ sợ gặp kẻ có ý đồ gây rối, thế thì mới khó lòng mà đề phòng được.”
Ý tứ lời này rất rõ ràng, trên mặt Lạc Băng Hà cũng chả có biểu tình gì, ngoảnh mặt làm ngơ.
Ninh Anh Anh lại ngây thơ, lắc đầu nói, “A Lạc sẽ không để người khác bắt nạt ta đâu.”
Thấy Ninh Anh Anh câu nào cũng A Lạc, ngữ khí cực kỳ thân thiết tín nhiệm, sắc mặt Minh Phàm càng đen hơn, hơn nửa ngày mới khó khăn nặn ra một nụ cười, “Tiểu sư muội mau tới đây, sư huynh có thứ tốt cho muội xem này!”
Nói, gỡ một vật màu xanh bên hông xuống, như hiến vật quý nhẹ nhàng dâng lên.
Thẩm Thanh Thu tập trung nhìn, lập tức có hàng ngàn con ngựa chạy loạn trong lòng.
… Nhớ ra rồi.
Chẳng trách lúc đầu cứ thấy quen quen, đây còn không phải cốt truyện Lạc Băng Hà đánh rơi ngọc bội à!
Thẩm Thanh Thu không khỏi đỡ trán, thấy đau đầu rồi.
Không ngờ đời này, tiền đề và bối cảnh thay đổi nhiều như vậy, phải theo cốt truyện, vẫn không thể tránh được.