Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

chương 35: tinh thần vô lại vĩnh tồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Minh nắm chặt tay mặt xanh mét nhìn Trầm Tung, gân xanh nổi lên hai bên thái dương, bỗng nhiên, có bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chủ nhân của đôi tay nhỏ bé, trong lòng dâng lên cảm giác hân hoan.

Lâm Tĩnh cúi đầu, không nói một lời nắm tay Sở Minh, dù quyết định thế nào thì nhìn thấy Sở Minh tổn thương lòng cô vẫn rất đau.

Người xưa có câu "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng", lời này đặt trên người Sở Minh hoàn toàn chính xác, ngược lại nắm chặt tay Lâm Tĩnh vênh mặt trả lời:

"Đúng vậy, có một tên khốn đầu heo răng hô nói mình ngây thơ."

Trầm Tung bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sắc mặt đỏ lên, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai hình dung mình khó coi như vậy.

"Sở Minh, cô đừng ỷ thế hiếp người."

Sở Minh nhếch miệng nở nụ cười

"Ỷ thế hiếp người? Tôi không giống người nào đó ha, có chuyện khó đều chân chó đi tìm em gái, không phải chứ, đừng nói anh chơi lσạи ɭυâи yêu em ruột của mình đi? Nói ra mọi người có thể giúp anh giải quyết."

Nói đến đây liền nheo mắt, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, thay đổi âm điệu cao giọng kì quái:

"Cũng đừng đến đây năn nỉ Sở Minh tỷ tỷ ta đây tìm chút tình thương----"

"Cô!!!!"

Trầm Tung nổi giận, cắn răng hùng hổ đứng phắt dậy.

"Oa, Tư Tư ơi, tớ sợ quá kìa, anh yêu nhà cậu giận kìa, làm sao bây giờ? Muốn động thủ a, tớ chỉ có đai đen Taekwondo thôi, có khi nào đánh không lại hắn không?"

"......"

Trầm Tung bị em mình mạnh mẽ kéo ngồi xuống, Tư Tư ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Sở Minh, trên mặt cũng xuất hiện dấu hiệu mất bình tĩnh. Sở Minh lại càng không sơ, ngồi xuống mắt lớn mắt nhỏ vui vẻ nhìn Trầm Tư Tư. Hừ, không phải chỉ nói vài câu thôi sao.

Không khí giương cung bạt kiếm dần lan tràn, lửa giận trong mắt hai người cũng đã bùm bùm lóng lánh so chiêu, vào lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Nhìn hai người nhà họ Trầm đang đấu mắt với Sở Minh, Lâm Tĩnh lắc đầu đứng dậy đi mở cửa, sau khi nhìn rõ ai tới từ mắt mèo, mím môi có chút bất đắc dĩ, hai người này....là đến trợ chiến sao?

"Tiểu cẩu!!!!"

Cửa vừa hé một chút đã bị Tử Đồng hớn hở đẩy ra, không thèm nhìn Lâm Tĩnh đứng sau cửa chạy vội về phía Minh Minh.

"Đồng Đồng --"

Tiếng kêu quen thuộc đem ủy khuất đè nén trong lòng mấy ngày nay toàn bộ khơi lên, Sở Minh dang hai tay chờ Tử Đồng yêu thương nhung nhớ.

Hai anh em nhà họ Trầm mặt đầy hắc tuyến nhìn hai người này, lúc nãy bị Sở Minh dùng thanh âm buồn nôn làm người khác nổi da gà rợn tóc gáy đánh bại, không phải nói Trầm Tung bị bệnh yêu em gái sao? Nhìn xem cô ta đang làm cái gì, chậc chậc, vùi đầu làm nũng trong ngực Tử Đồng thế kia phải dùng bao nhiêu sức nha.

Mới đầu Tử Đồng còn vui vẻ cho rằng Sở Minh nhớ thương mình nên vui sướng trong lòng, thời gian lâu, ngực bị cọ đến đau, đen mặt kéo đầu Sở Minh ra một chút, một chưởng đấy tên sắc lang bay ra ngoài. Ánh mắt lập tức biến đổi, âm lãnh nhìn anh em Trầm thị, hai tay chống nạnh, toàn thân tản ra khí chất áp bách làm người ta hít thở không thông.

Nhị Thiếu đi phía sau đóng cửa xong cũng chậm rãi tiến vào, sờ sờ đầu Sở Minh cười nói:

"Minh Minh, mới vài ngày không thấy liền từ tiểu bạch kiểm biến thành người có ích cho xã hội rồi?"

Sở Minh bĩu môi, mắt nhìn Lâm Tĩnh không nói .

Trong lúc hai người đang hàn huyên thì Tử Đồng đã có động tĩnh, biểu tình xinh đẹp bước về phía Trầm Tung, cách Trầm Tung mấy bước thì dừng lại, tiêm tiêm ngọc thủ giống như không xương khoát lên người Trầm Tung, thân thể chậm rãi gần sát, thổ khí như lan phả bên tai Trầm Tung, mê hoặc ái muội cười duyên:

"Tiểu trư, thích chị không?"

Bên cạnh bốn người trợn mắt há hốc mồm nhìn, không hiểu ra sao. Dùng mắt thường có thể thấy được yết hầu Trầm Tung lên xuống gian nan nuốt nước bọt.

Thấy người không trả lời, Tử Đồng nhẹ vuốt mặt Trầm Tung, nũng nịu thở dài

"So với hồ ly thì chị thích tiểu bạch kiểm hơn, không cần câu dẫn đâu chị tự mình đến nè. Đừng có suốt ngày kêu mấy tên dê xồm bám theo chị nữa, chị chỉ thích cưng thôi, lại đây~"

Từ "lại đây~" vô cùng ai oán vang lên, bốn người đều cảm thấy cơ thể run rẩy một chút, muốn đứng không vững.

"Cô nói bậy bạ gì đó?" Trầm Tung lúng túng đáp lại Tử Đồng thâm tình chăm chú nhìn mình.

"Eo ơi, xem cái miệng nhỏ cứng rắn này --" Tử Đồng vươn tay tới môi Trầm Tung chà qua chà lại. Tiếp tục thổi khí lỗ tai.

"Cô!!!!"

Trầm Tung trên mặt nháy mắt bạo hồng, chịu không được Tử Đồng hết lần này tới lần khác khiêu khích, hô hấp hỗn loạn đẩy nàng ra, không quan tâm quần áo đang bị nắm liều mạng chạy khỏi Lâm gia.

Nhìn bóng dáng Trầm Tung, Trầm Tư Tư oán hận thở dài, lập tức đi theo.

Hai người vừa đi, Nhị Thiếu kìm nén nãy giờ nháy mắt bùng nổ, không để ý hai người hóa đá tại chỗ bên kìa mà bắt lấy tay Tử Đồng, cứng rắn đem cô kéo vào phòng tắm.

Mở vòi nước, mặc kệ nước lạnh như băng, trực tiếp đem tay Tử Đồng ấn vào dùng sức xoa nắn.

Tử Đồng cũng không phản kháng, khóe miệng mỉm cười ôn nhu nhìn Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu nhìn tiểu nữ nhân tới giờ mặt vẫn ẩn hiện ý cười, ghen tuông thẳng đến ót, cắn chặt răng, dùng sức túm bả vai Tử Đồng đem cô dồn đến góc tường, hai tay chống hai bên, khóa Tử Đồng bên trong, vẻ mặt tức giận trên cao nhìn xuống.

"Giận hả?" Tử Đồng nghịch ngợm liếc mắt đưa tình nhìn Nhị Thiếu.

Thấy Nhị Thiếu hai mắt thâm trầm trên người lộ ra hơi thở lạnh như băng, Tử Đồng muốn ngăn nàng phát hỏa, nhẹ nhàng cọ hai má vào xương quai xanh Nhị Thiếu.

"Không phải là vì muốn cứu Tiểu cẩu tử thôi sao? Không tức giận được không, là người ta không tốt ~"

"Giúp người ta liền bán đứng chính mình?" Xem hỏa này Nhị Thiếu còn chưa hạ.

Thanh âm mang theo nồng đậm ghen tuông, Tử Đồng trong lòng ấm áp ôm Nhị Thiếu thật chặt.

"Không tức giận, cùng lắm về nhà Thiếu Thiếu muốn như thế nào người ta đều chiều theo."

"Thật sự?" Hai mắt Nhị Thiếu như ánh sáng.

"Ừa."

"Vậy bây giờ lấy phần lời trước..."

"Cậu...ah..."

Trong phòng tắm là xuân sắc dạt dào, ngoài phòng tắm lại rét lạnh như đông.

"Tĩnh Tĩnh, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao lại bơ tớ?"

Sở Minh nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, mân miệng ủy khuất hỏi.

Lâm Tĩnh ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không ánh sáng thẫn thờ nhìn về trước. Mấy ngày nay Lâm mẹ bức bách nàng đi xem mắt gây áp lực khiến cô muốn điên mất. Không đành lòng nhìn mẹ thương tâm, lo lắng sức khỏe của ba mình, nhưng là, vừa nhìn đến ánh mắt bi thương của Sở Minh, nước mắt không khống chế liền rơi xuống. Hai người vẫn là cần thời gian, cần thời gian làm cho cha mẹ chấp nhận, cũng cần thời gian cho cả hai trưởng thành, tích góp từng tí một chuẩn bị sẵn cơ sở để cùng nhau trải qua cả đời. Biết rõ tính tình Sở Minh, nếu nói thật cho nàng chắc chắn sẽ long trời lỡ đất. Cho nên nàng chỉ có thể buông tay cá cược một phen, mà lợi thế chỉ có thể là tình yêu của Sở Minh đối với mình.

"Sở Minh, chúng ta tách ra một thời gian đi."

"Cái gì?" Sở Minh mím môi, ánh mắt tỏ ra kinh ngạc cùng khó hiểu, còn có một tia bi thương cơ hồ che dấu không được.

Không nhìn Sở Minh, Lâm Tĩnh cắn môi lại lặp lại

"Mình muốn chúng ta tách ra một thời gian."

Sở Minh tái nhợt thật sâu nhìn Lâm Tĩnh, cảm xúc bị nâng lên rồi hạ xuống như đu quay. Nửa ngày, khàn khàn cổ họng mở miệng

"Là vì "Tiểu ngựa tre" của cậu đã trở về?"

Sắc mặt Lâm Tĩnh nháy mắt âm trầm đi xuống, môi mím lại ngồi thẳng lưng, vẻ mặt thất vọng nhìn Sở Minh.

"Bị mình nói trúng đúng không?"

"Sở Minh, cậu có thể nào....."

"Mình như thế nào, Lâm Tĩnh, cậu muốn mình như thế nào? Cậu có lời nào không thể nói? Bắt mình đoán vui lắm sao? Không phải bởi vì Trầm Tung, chẳng lẽ còn là vì mình là nữ, đúng chứ???!!! Không phải cậu dùng mấy lý do này từ chối mình nhiều năm sao?"

Sở Minh khàn khàn cổ họng điên cuồng hét lên.

"Cậu đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa! Đi đi!!!"

Lửa giận nháy mắt tràn ngập toàn thân, nhìn Sở Minh, Lâm Tĩnh tâm tàn như bụi, những năm gần đây mình không giữ lại gì mà trao hết cho nàng, vì sao? Vì sao cậu ấy không tin tưởng mình dù chỉ một chút? Lâm Tĩnh này ở trong lòng cậu tệ bạc đến thế sao?

"Muốn đuổi tôi? Cậu nằm mơ chờ kiếp sau đi! Lâm Tĩnh tôi cho cậu biết, tôi Sở Minh chọn cậu rồi, muốn không cần tôi, kiếp sau đi!!!"

"Cậu -- cút! Lập tức cút!" Lâm Tĩnh bị Sở Minh chọc tức giận thở hổn hển.

"Ôi, không ổn rồi, hôm nay đại gia thấy không khỏe trong người, ngủ tạm ở đây vậy!"

Sở Minh nghênh ngang nằm lên sô pha, thân thể ngửa ra sau, nhấc chân bắt chéo, hai tay ôm đầu híp mắt hưởng thụ.

Nhìn Lâm Tĩnh tức giận cả người phát run, Sở Minh cười vỗ vỗ sô pha, hảo ý mời

"Cậu cũng mệt rồi đi, đừng đứng đó thở, lại đây ngồi đi."

"Cậu – mau đi đi, đây là nhà của tôi!"

Lâm Tĩnh tầm nhìn mông lung, nước mắt trong suốt không kìm được rơi xuống.

Nhìn Lâm Tĩnh liếc mắt một cái, Sở Minh chậm rì rì trả lời:

"Đây cũng là nhà mẹ nuôi của tôi, Lâm Tĩnh, cậu đừng có tự mình đa tình."

Lâm Tĩnh sắc mặt trắng bệch, trong lòng rối loạn, người này sao có thể không hiểu chuyện mà hồ nháo như vậy.

Sở Minh tự tại ngâm nga bài hát nào đó, không ngừng nhìn Lâm Tĩnh.

Hừ hừ, Lâm Tĩnh, chỉ bằng cậu liền muốn đuổi mình? Cùng lắm thì mình xuyên về bảy năm trước, bám chặt lấy cậu!

Hết chương

Truyện Chữ Hay