Độ Thiện Cảm Hôn Nhân

chương 7: độ thiện cảm 99 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Harusame

- -------------------------------

Sở Ca vốn dĩ lớn lên mang gương mặt quá mức lạnh lùng sắc bén, có đẹp, có soái khí, nhưng nhìn liền biết là một vị chủ nhân không dễ chọc, đôi mắt hình viên đạn đủ dọa chạy cả đám tiểu cẩu sủa hung hăng bên đường.

Huynh trưởng nhà mình ngày thường bao nhiêu hung dữ, tính tình có bao nhiêu nóng giận không xong, thân làm đệ đệ Sở Vân so với ai khác đều biết rõ, cũng không phải Sở Ca đối xử với cậu không tốt mà ngược lại, Sở Ca đối tốt với người em trai này hơn bất kỳ ai.

Thời điểm còn học tiểu học, có lần Sở Vân bị người khác bắt nạt, Sở Ca khi ấy trực tiếp đến trường bọn họ đập tên dám bắt nạt em trai mình một trận.

Từ đó về sau trong trường đều biết Sở Vân có một người anh đặc biệt hung dữ ngoại hiệu Diêm La Vương, rút cuộc không ai dám bắt nạt cậu nữa.

Bình thường đều quen thói làm một khuôn mặt thối, nếu lạnh thêm một chút quả thực trở thành núi băng di động, mà còn là loại núi băng sẽ phun dung nham.

"Vũ ca vừa mới tỉnh lại không bao lâu, đại ca anh thái độ tốt hơn được không." Sở Vân sợ sau khi cậu đi Sở Ca sẽ lại biến thân thành đại ma vương làm thịt luôn Lưu Chấn Vũ.

Ngày thường thái độ kém với Lưu Chấn Vũ thì cũng thôi đi, dù sao quanh năm suốt tháng người cũng không gặp mặt được mấy lần, thế nhưng Lưu Chấn Vũ vừa mới tỉnh, người còn đang bệnh đây, Sở Vân sợ Sở Ca sẽ bắt nạt Lưu Chấn Vũ.

"Bớt vô nghĩa, còn đang làm gì, đi mau!" Sở Ca nhấc chân hướng mông Sở Vân mà đá tới, Sở Vân vội nhảy sang bên, vừa hướng cửa phòng bệnh chạy vừa quay đầu hô: "Vũ ca, xảy ra việc gì liền lớn tiếng kêu lên!"

Thật ngại quá Vũ Ca, dưới sự tàn ác áp bách của Sở Ca, em chỉ có thể chạy trước một bước, xin bảo trọng!

Phòng bệnh lập tức chỉ còn lại Sở Ca cùng Lưu Chấn Vũ, không khí nhẹ nhàng vui sướng lúc trước tựa hồ theo Sở Vân vừa rời khỏi mà bị hút đi sạch sẽ, chỉ còn lại xấu hổ cùng nôn nóng khiến người đứng ngồi không yên.

Lưu Chấn Vũ vẫn luôn im lặng, Sở Ca cuối cùng đem tầm mắt nhìn về một hướng khác, lạnh như băng tựa như người qua đường.

Y nghiêng người đứng, chỉ dùng dư quang khóe mắt nhìn Lưu Chấn Vũ giống như chỉ liếc mắt một cái đều thấy chướng mắt dư thừa.

.

ngôn tình hoàn

Nếu là trước đây, Lưu Chấn Vũ ít nhiều sẽ có chút khó chịu, Sở Ca chán ghét hắn như vậy, không muốn nhìn thấy hắn – vẫn luôn tận lực tránh nhìn thẳng vào mình.

Chính là bây giờ........

Không biết có phải do con số trên đầu Sở Ca quá mức lóa mắt, Lưu Chấn Vũ hoàn toàn không có khó chịu như dĩ vãng, hắn chỉ là tự hỏi trong lòng đây có phải là lật đổ giả thiết mấy ngày qua về việc con số đại biểu độ hảo cảm hay không.

"Lưu Chấn Vũ, anh có phải thực thiếu tiền hay không? Cũng không nhìn lại bản thân xem chính mình bao nhiêu tuổi, anh đều đã , còn tưởng rằng chính mình là nhóc con mới tuổi đầu à? Vì quay một bộ phim liền mạng mình cũng không cần có phải không?" Tay nhét trong túi quần tây, mỗi chữ từ miệng Sở Ca nói ra đều mang mùi lửa đạn nguy hiểm, áp không được giận dữ mà bùm bùm nổ vang.

Trước kia Lưu Chấn Vũ vẫn sẽ hồi đáp ít nhiều, khi thì bất đắc dĩ biện hộ cho mình, có khi là thành khẩn xin lỗi, đại khái là vì hôm nay Lưu Chấn Vũ luôn không có phản ứng, một tiếng cũng không rên, Sở Ca sau khi quở trách một phen không được đáp lại gì rút cuộc điều chỉnh tầm mắt – nhìn thẳng vào người còn bó thạch cao đang nằm trên giường bệnh.

Nếu là dĩ vãng, Lưu Chấn Vũ khả năng sẽ có chút khó chịu, chút khó chịu này thực phức tạp, có bức bối vì quan hệ giữa hắn và Sở Ca vẫn luôn khó có thể hóa giải, có thống khổ vì không được thấu hiểu, còn có tự trách vì đã đem đến cho Sở Ca phiền toái.

Lưu Chấn Vũ không có biện pháp làm mình dừng nhìn chằm chằm vào con số lóe lên trên đỉnh đầu Sở Ca, từ khi y tiến vào đến giờ, mặc kệ đối phương nói gì làm gì, thái độ có bao nhiêu không tốt, lời nói có bao nhiêu lạnh nhạt, trị số đều không có rớt dù chỉ một chút.

Một chút cũng không.

Con số này, thực sự biểu đạt độ thiện cảm của người khác với hắn ư?

Sở Ca vừa nhìn qua liền thấy đôi mắt Lưu Chấn Vũ không chớp mà nhìn chằm chằm chính mình, y nói mấy câu như vậy, thật sự là dọa sợ Lưu Chấn Vũ?

"Này, anh không sao chứ?" Sở tổng tài không tự giác mà hạ giọng mềm mỏng, cau mày càng sâu, Lưu Chấn Vũ không phải là ngã đến hỏng đầu óc đi?

"Tiểu Sở, tôi không có việc gì, thực xin lỗi lại cho cậu thêm phiền toái." Lưu Chấn Vũ nghe ra sự hòa hoãn trong thanh âm Sở Ca, hắn nhìn số trên đầu Sở Ca, không biết tại sao lại như người lạc lối trong bóng đêm từ rất lâu lại đột nhiên được một vầng sáng chiếu đến, trong lòng tuy còn có chút nghi hoặc nhưng vẫn rộng mở thông suốt hiếm có.

Có lẽ, khả năng rằng, Sở Ca kỳ thật cũng không ghét bỏ hắn?

"Anh biết chính mình cho tôi thêm phiền toái là được." Ngữ khí vẫn thiếu đánh như vậy, Sở Ca hơi nhấp nhấp hai phiến môi mỏng, y quay lại nhìn Lưu Chấn Vũ, mà hắn không có cúi đầu tránh đi tầm mắt y như trước, cũng không có nhíu lại đôi mày như đang luôn phải nhẫn nhịn cái gì - cặp mắt được fan điện ảnh xưng là biển tình mê người kia đang nhìn y, tràn đầy ôn hòa.

"Cửa bệnh viện đang có một đống paparazzi thủ sẵn, anh hôm nay xuất viện." Sở Ca nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mất tự nhiên mà xoay đầu đi không nhìn Lưu Chấn Vũ.

"Được." Thanh âm Lưu Chấn Vũ ôn nhu như nước suối ngày xuân, mang theo mát lạnh cùng ngọt lành, Sở Ca lúc này dứt khoát không nhìn mà trực tiếp đưa lưng về phía hắn.

Lưu Chấn Vũ tuy không biết Sở Ca trên mặt đang mang biểu tình gì, thế nhưng hắn có thể nhìn thấy trên đầu y vẫn là con số bất biến, thế nhưng nó lại đang sáng lên, nhấp nhánh như ngôi sao nhỏ trong truyện cổ tích, lại như chú chó con vui sướng vẫy vẫy đuôi.

Bác sĩ hay hộ sĩ khi thiện cảm với hắn gia tăng, trừ việc trị số sẽ tăng còn có con số cũng sẽ lấp lánh sáng lên.

Cho nên kỳ thực, Sở Ca lúc này tâm tình cũng không tệ lắm?

"Anh chờ lát nữa cùng tôi trở về." Sở Ca vẫn đưa lưng về phía Lưu Chấn Vũ, giọng nói trước sau vẫn lạnh nhạt không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt.

"Kỳ thực đợi ở bệnh viện cũng không có gì không tốt...." Lưu Chấn Vũ thật ra muốn nói tiếp, không cần phiền Sở Ca, bên ngoài tuy có paparazzi nhưng họ cũng không thể chạy vào bệnh viện, phòng chừng đợi mấy ngày không thu hoạch được gì sẽ bỏ đi thôi.

Trên đầu Sở Ca vẫn là con số không đổi, nhưng từ nhấp nháy lóe sáng mà ảm đạm xuống, tựa như ngọn đèn ngôi sao không đủ điện lượng.

"Nhưng....!Xác thực về nhà nghỉ ngơi tương đối thoải mái." Lưu Chấn Vũ châm chước đem lời phía sau sửa lại, lúc trước mà nói Lưu Chấn Vũ thực sự không nghĩ cho Sở Ca thêm phiền phức, bản thân có chuyện gì cũng đều tận lực không phiền đến Sở Ca.

Sở Ca khẽ hừ một tiếng không nói chuyện, đỉnh đầu số lại sáng ngời lên.

Lưu Chấn Vũ có chút hoảng hốt, người trẻ tuổi tâm tư sao lại khó đoán như vậy? Sở Ca chẳng những không chê hắn phiền, mà còn vì hắn về nhà mà tâm tình trở nên vui vẻ?

Nghe người ta nói cách tuổi chính là khác nhau một thế hệ, bọn họ hơn kém tuổi, chính là thế hệ khác biệt chồng lên nhau.

- ------------

Chương sau dễ thương lắm á~.

Truyện Chữ Hay