Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

chương 93: nháo sự?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Định mệnh, ta nói ngươi đâu, nó tiểu tử ngươi lỗ tai điếc?”

Điền Phi thấy mình ra lệnh thế nhưng Diệp Phàm không thèm nghe, lập tức liền nổi điên.

Hắn làm bảo an tại Đông Phương Dược Đường đã được một thời gian; nơi này là sản nghiệp của Đông Phương gia tộc, do vậy tuy chỉ là cái bảo an, có ai tới đây không dùng thái độ khách khách khí khí nói chuyện; đã bao giờ có người dám làm ngơ hắn như thế này, lại còn là cái tiểu tử vắt mũi chưa sạch.

“Mẹ kiếp, mấy đứa cùng ta tới, hôm nay không đem tiểu tử này đánh cho tàn phế, lão tử liền không họ Điền!”

Điền Phi vung tay lên ra hiệu, phía sau năm cái bảo an khác lập tức đáp lệnh, toàn bộ đều hướng Diệp Phàm tiến tới.

Diệp Phàm thình lình ngẩng đầu, một tay nắm lấy cổ áo của phục vụ viên - lúc này đã biển thành một đầu heo - bâng quơ mà quẳng về phía đối phương

Vài cái bảo an phản ứng lại đây, vội vã né tránh; chỉ là tốc độ của bọn họ làm sao có thể so sánh được với tốc độ ném ra của Diệp Phàm.

Phanh!

"A!"

Ba trong số năm cái bảo an ban nãy xui xẻo không kịp né tránh, chỉ có thể đưa tay lên đón đỡ; kết quả thân hình loạng choạng không khống chế được, ngã ngửa xuống mặt đất, đầu đụng mạnh vào giá để dược liệu, chết ngất.

Rầm!

Rầm!

Một loạt tiếng rơi vỡ vang lên, nháy mắt chi gian, nơi phía trước còn ngay ngắn đặt dược liệu giờ là một đám lộn xộn đổ nát.

"Con đường cách mạng, ngươi dám phản kháng?! Lên, phế đi tứ chi của hắn, treo lên trước cửa tiệm để làm gương"

Điền Phi cảm giác tôn nghiêm của mình đang bị nghiêm trọng khinh nhờn, làm một cái "cao quý bảo an", hắn thực không thể chịu được.

Hắn trong đầu đã đang tưởng tượng, đợi khi cấp dưới của mình phế đi tiểu tử này, để hắn quỳ gối trước mặt mình, kêu cha gọi mẹ xin tha, hắn nên chà đạp tôn nghiêm của đối phương như thế nào

Bất quá Diệp Phàm phản ứng, hiển nhiên nằm ngoài hắn tưởng tượng.

"Một đám sâu kiến, vọng tưởng nghịch thiên? Ngây thơ!" - Diệp Phàm nhàn nhạt đứng lên, nhìn Điền Phi cùng hai cái bảo an còn lại.

Ba người nghe Diệp Phàm nói chuyện, lại nhìn đến hắn một bộ gầy gò mảnh khảnh, không nhìn ra có bao nhiêu sức lực, lập tức cảm nhận bản thân bị vô tận nhục nhã.

"Cuồng vọng tiểu tử!"

"Tiểu tử, ngươi tìm chết!"

Dứt lời, hai cái bảo an phân biệt tả hữu lao tới, nắm tay đã múa may hướng yếu điểm trên người Diệp Phàm đánh tới.

"Để xem khi ngươi quý gối xin tha trước mặt Phi ca, ngươi còn dám cuồng!

Mắt thấy hai cái nắm tay liền phải đánh trúng mình, Diệp Phàm mới nhẹ nhàng dùng một tốc độ quỷ dị lách mình lên trên một bước. Đồng thời, hắn chậm rãi vươn tay trái ra bám vào đầu nối của xương cánh tay cùng vai của một cái bảo an, hung hăng vận lực vặn ngược một cái; chân phải một cước sút vào bụng dưới người còn lại.

Rắc! Rắc!

"Hự!"

"AAA!"

Tức khắc, tiếng vỡ nát của xương cốt hòa với tiếng rên la, tru tréo của hai tên bảo an vang lên khắp Đông Phương Dược Đường.

Cũng may, phía trước, lúc nhìn thấy Diệp Phàm cùng nhân viên dược đường phát sinh xung đột, còn động chân tay, một vài khách hàng khác đang mua dược liệu đã không hẹn mà cùng dời đi, đỡ bị tai bay vạ gió.

Nếu không, một màn này khẳng định chỉ cần một tối liền sẽ xuất hiện trên Internet.

"Xem các ngươi, tài năng không có bao nhiêu, thanh âm thực ra rất lớn"

Nói, Diệp Phàm trên tay lại hơi hơi dùng sức.

"Cảm nhận thế nào? Phía trước còn muốn hung hăng nhằm huyệt Cưu vĩ của ta mà nên? Ngươi yên tâm, đối với nhưng kẻ động bất động muốn giết chết ta, ta chưa từng bỏ qua ai"

Thật sự chỉ là hơi hơi dùng sức mà thôi, nhưng Diệp Phàm lúc này đang vặn nát xương của đối phương, vốn chỉ cần cử động một chút, mảnh vụn của xương sẽ cắm vào thịt gây ra đau đớn đến hít thở không thông; Diệp Phàm một động tác này đủ khiến hắn cửu tử nhất sinh

"A! Đau! Đau a!"

Tên bảo an này hô lớn. Hắn cảm giác chính mình tay phải hoàn toàn phế đi, thậm chí đều có thể cảm nhận được từng mảnh vụ của xương cốt đang không thương tiếc cắm vào thịt, gây xuất huyết nội.

Về phần tên bảo an thứ hai, một chân vừa rồi Diệp Phàm xuất ra một thành lực lượng, khiến cho hắn lục phủ ngũ tạng nội thương nghiêm trọng, mệnh huyền một đường mong manh.

"Không trách ngươi dám kiêu ngạo cuồng vọng, hóa ra là cái võ giả Học Đồ. Chỉ tiếc, lúc này đây, ngươi chọn nhầm đối tượng để trêu chọc!"

Điền Phi phản ứng lại đây, trấm giọng nói chuyện. Sau đó, hắn thả khí thế của mình ra, cuồng tiếu nói:

"Lão tử cho ngươi biết, lão tử là Đại Sư hậu kỳ... Tiểu tử, buông ra hắn, tiến lại đây dập đầu; ta cho ngươi một cơ hội sống!"

Phanh!

Diệp Phàm lẳng cái bảo an như một con chuột chết qua một bên, trên miệng nở ra một nụ cười quái dị, nhìn về phía Điền Phi.

"Quỳ xuống? Cũng đúng, Bản Đế lười chấp nhặt với đám sâu kiến các ngươi, tiến lại đây, quỳ xuống, ta tha cho ngươi một mạng"

Điền Phi nghe xong, sắc mặt âm trầm cực đồ, hắn nhìn Diệp Phàm, gằn giọng:

"Tiểu tử, ngươi là tìm chết!"

Nói, Điền Phi đã ra tay, một chưởng vỗ về phía ngực Diệp Phàm bằng tốc độ cực nhanh, lấy mắt thường căn bản vô pháp bắt giữ.

Chỉ là, Diệp Phàm là người thường sao?

Hiển nhiên câu trả lời là không, vì vậy, trong mắt hắn, đòn tấn công của của Điền Phi chậm chạp cùng yếu ớt không khác gì đòn đánh của đứa trẻ lên ba.

Diệp Phàm ra tay.

Hắn một cái lắc mình, chủ động nghênh đón trước mặt Điền Phi, thần sắc đạm nhiên, một tay vươn ra, năm ngòn tay cong lên, hướng thẳng tới cổ Điền Phi!

Diệp Phàm lười tới mức không buồn dùng tiên lực.

Liền trước mắt mà nói, đây còn không phải một đối thủ có thể làm hắn nghiêm túc đối đãi, bởi vậy hắn căn bản là không thế nào để bụng.

Trực tiếp dùng tay bóp gãy cổ cũng được, mà dùng tiên lực sát cũng thế, đều có thể lấy tính mạng của đối phương, tiện cái gì dùng cái đấy, việc gì phải nghĩ ngợi nhiều đâu?

Bởi vậy, hắn xem đều không xem, trực tiếp một tay đưa ra, túm lấy cổ đối phương, thậm chí đều không cần đi suy xét trác trường minh kia công tới tay.

Điền Phi nhìn đến Diệp Phàm có ý định phản kháng, có chút bất ngờ, chỉ là lập tức cười lạnh.

Hắn đây là đang làm gì?

Không chút phòng ngự, cũng không né tránh.

Năm ngón tay thò ra, tựa như định nắm lấy cổ của hắn

Chả nhẽ tiểu tử này định dùng năm ngón tay bắt lấy cổ hắn?

Ha hả, tiểu tử này nằm mơ giữa ban ngày đi?

Biết được mình sẽ bị phế, nên cố gắng vẫy vùng chút cố gắng cuối cùng?

Hoặc là nói, đối phương đang sử dụng chiến pháp liều mạng?

Cười gằn, Điền Phi gia tốc, ánh mắt thỏa thuê, tưởng như thấy được cảnh Diệp Phàm lồng ngực bị hắn đánh nát, chết tại chỗ...

Ân?

Điền Phi sững sờ mất hai giây, bởi hắn nhận ra Diệp Phàm đột nhiên thấp đi một đoạn, mà cánh tay hắn thì còn cách lồng ngực đối phương một khoảng ngắn, bất quá thế nào cũng vươn không tới.

Hai giây qua đi, Điền Phi đại não truyền đến tín hiệu thiếu dưỡng khí, một cảm giác hít thở không thông tràn ngập toàn bộ cơ thể hắn, lúc này đây hắn mới nhận ra, cơ thể hắn từ bao giờ đã lơ lửng trong không trung, mà vật nâng cả người hắn lên chính là bàn tay của Diệp Phàm đang nắm chặt lấy cổ mình.

Khào khào vì khó thở, hắn gào lên đe dọa:

"Tiểu tử, ngươi không thể giết ta, ta là Đông Phương gia... Ặc!

Hắn không có cơ hội kết thục lời nói, bởi Diệp Phàm một lần nữa tăng mạnh lực đạo, xiết tới mặt Điền Phi tìm tái lại.

"Đúng là giang sơn dĩ cải, bản ngã ngu si"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, hắn mới ngại giết những người này đâu, dơ tay.

Còn nếu hắn muốn giết, đối phương có lôi ai ra cũng vô dụng.

Tiện tay ném Điền Phi qua một bên, Diệp Phàm bước tới bên cạnh phục vụ viên, sút vào người hắn:

"Đừng giả chết, nếu không ta không ngại giúp ngươi hóa giả thành thật!"

Phục vụ viên cả người run một cái, vội vã nhịn đau mở mắt bò dậy.

"Ta nháo sự như vậy thỏa mãn ý ngươi chưa?" - Diệp Phàm cười hỏi.

Đối mặt với nụ cười như ác ma của hắn, phục vụ viên cảm giác tim mình như ngừng đập, sống chết gật đầu:

"Thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn"

"Vậy ngươi biết phải làm gì đi?"

"Biết! Biết! Ta biết" - phục vụ viên căng da đầu để trả lời - "Ta đi lấy dược liệu cho ngài bây giờ!"

Bất quá, cái phục vụ viên này vừa đi ngang qua cửa, liền sững sờ dừng lại, cung kính hô với bên ngoài:

"Đông Phương tiểu thư, Mạc Thần Y, hai người đã tới"

Diệp Phàm nhướng mày, nghiêng đầu nhìn hai bóng người tiến vào.

Một người, là Diệp Phàm người quen, Mạc Thần Y Mạc Kình Thiên.

Về phần người thứ hai, đó là một cái mỹ nữ hắn chưa từng gặp mặt.

Nữ nhân một mét bảy có thừa, hấp dẫn hơn cả là cặp chân dài ước chừng có mét hơn kia, mặc lên một chiếc quần jean màu đen bó sát, thật là mê người, quả thực khiến người ta không làm sao dời mắt

Một đầu tóc dài sóng sánh màu nâu, tinh xảo ngũ quan, đặc biệt là một đôi mắt linh động, giống như sao trời lộng lẫy lóe sáng.

Nóng bỏng dáng người, dù thượng thân khoác áo gió cũng khó có thể che lá đi nơi ngực phồng lên, kết hợp với phía dưới chiếc quần bó tạo nên hình chữ S hoàn mỹ.

Nử tử tiến vào, nhìn đến bên trong dược đường một mảnh lộn xộn, người nằm ngổn ngang, tiếng rên rỉ không ngớt, không cấm nhíu mày hỏi:

"Đây là chuyện gì?"

Điền Phi như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nhổm dậy, thần sắc khuất nhục, kể lể:

"Tiểu thư, ngài cần làm chủ cho chúng ta a! Tiểu tử này..." - hắn chỉ vào Diệp Phàm - "...hắn tiến tới nháo sự, hành hung tiểu Húc, sau đó, khi bọn ta vào ngăn cản, hắn không những không dừng tay, còn nói Đông Phương gia tộc hắn tùy tay là có thể diệt trừ"

Nói nói, hắn còn hướng phục vụ viên tiểu Húc nháy mắt.

Tiểu Húc lập tức phản ứng lại đây, vội vã gật đầu:

"Đúng vậy, tiểu thư, hắn tiến vào mua dược liệu, sau đó không có tiền trả, liền nói dược đường ta giả dược"

Nữ tử mỹ diễm hiện lên một mạt hàn băng, nhìn thoáng qua Diệp Phàm, lạnh giọng:

"Đúng không?"

Diệp Phàm cười lạnh:

"Không sai, ta nói là giả dược"

"Ngươi sẽ vì lời nói của mình trả giá đại giới!"

Nữ tử nhàn nhạt nói chuyện, sau đó hô lớn:

"Giang thúc, cắt lưỡi hắn, phế đi tứ chi, lại quẳng xuống sống, sinh tử tự liệu"

Nàng nói xong, Diệp Phàm như có điều cảm ứng, tiên lực quấn lấy quanh tay, hướng tới hư không trước mắt một chưởng đẩy ra.

Oanh!

Không khí bị ép súc bùng nổ, chung quanh mấy giá để dược liệu lung lay, có xu hướng đổ mất.

"Chút tài mọn"

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, tăng thêm lực đạo, tức thì một đạo thân ảnh bị bức lui, bay ngược ra đằng sau, loạng choạng vài bước mới đứng vững

Lúc này Diệp Phàm cũng thấy rõ ràng người tới, đó là một cái trung niên nam tử, hiển nhiên là Giang thúc trong miệng nữ tử

"Tiểu tử, ngươi rốt cục là người nào?" - Giang thúc trầm giọng hỏi, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.

"Diệp tiểu hữu, thế nào ngươi cũng ở đây?"

Đúng lúc này, thanh âm già nua của Mạc Kình Thiên ngạc nhiên vang lên.

(Chương xong)

Truyện Chữ Hay