"Khoái trảo"
Diệp Phàm hiện đã đi tới bậc thang thứ .
Thục dục bộ pháp, hắn hóa tay vì trảo, lấy tốc độ rợn người một hơi chộp liền thanh phi đao.
Nhất niệm chợp động, toàn bộ phi đao lại được đặt gọn gàng trong nhẫn trữ vật.
Cùng lúc đó, tay kia của hắn vung lên, sử dụng kỹ thuật tương tự để tóm thêm cây phi đao khác.
Luân phiên như vậy lần, toàn bộ thanh phi đao đã bị Diệp Phàm nắm trọn, không một cây thoát ra ngoài, đừng nói đến có cơ hội làm thương hắn.
"Ân" - Diệp Phàm nhíu mày, xoay xoay cánh tay - "Vậy nhưng đã sắp tới cực hạn"
Hắn cảm giác được cơ bắp của hắn đang trì trệ lại kinh khủng, chỉ nhúc nhích cánh tay cũng ẩn ẩn gây ra đau đớn.
Tuy rằng suốt quá trình vừa rồi hắn chỉ thuần sử dụng năng lực thân thể, không có tiên lực thêm thành.
Thế nhưng hiển nhiên, Diệp Phàm không hài lòng với kết quả này.
Hắn vốn còn tưởng bản thân có thể căng tới thời điểm có cây phi đao, cũng tương đương lần sử dụng Khoái trảo, không nghĩ rằng hiện tại đã bắt đầu chạm tới cực hạn, căng được cùng lắm là lần, mà sau mỗi một loạt lần như vậy cần phải dùng tiên lực làm dịu đi cơn mỏi.
Hắn tính toán qua, giả thiết cường độ cơ thể là như nhau, nếu mình là tay mới tu luyện từ đầu, đối với cơ bắp chưa có kinh nghiệm khống chế, hiện tại khả năng sử dụng lần Khoái trảo là cực hạn.
Nếu khống chế được cơ bắp trong thân thể đến mức tinh vi tận cùng, không có một tia lực lượng dư thừa cùng lãng phí, sẽ là lần.
Mà hắn lại chỉ sử dụng được lần, hiển nhiên cách mức khống chế cực hạn còn có một khoảng rất xa.
Hắn phong cách chiến đấu trước đây là sử dụng tinh thần lực cùng tiên lực là chính, cận chiến không phải là điểm mạnh.
Vì vậy, hắn không đạt tới cực hạn khống chế cơ bắp là bình thường.
Chỉ là, lần có chút thấp hơn hắn mong muốn.
...
"Tiểu tử thối, ngươi đi được tới đây, có nghĩa tu vi của ngươi ít nhất là Trúc Cơ sơ kỳ, hoặc ngươi có bí pháp luyện thể. Chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, chân khí ngoại phóng, mới có thể vượt qua lượt tập kích cuối cùng với cây phi đao. Hoặc ngươi tại luyện thể chi lộ đã có thể đao thương bất nhập. Đặt ở Địa Cầu mà ngươi có thể làm được bất kỳ điều nào trong hai điều này, vậy hẳn ngươi có ký ngộ, bí mật riêng... chỉ cần nhớ rằng thất phu vô tội, hoài bích có tội, tiểu tâm mà hành sự."
Trúc Cơ? Chân khí?
Diệp Phàm nhướn mày, tiếp tục đọc.
"...Ngươi cần thiết qua tất cả ba đạo khảo nghiệm, mới có thể nhìn đến đồ vật ngươi muốn thấy. Trước mặt ngươi lúc này là cửa vào của đạo khảo nghiệm thứ hai. Lựa sức mình mà đi, thực sự không được thì thôi, không cần cưỡng cầu. Diệp Phong"
Diệp Phàm đọc xong, trong lòng có chút so sánh.
Chân khí, chắc hẳn nói đến linh lực đi. Chỉ là hệ thống tu luyện khác nhau, danh xưng cũng khác nhau mà thôi.
Vậy Trúc Cơ kỳ, hẳn là cùng Ngưng Khí Cảnh đồng dạng.
Diệp Phàm hồi tưởng, ban nãy quả thực hắn phải dùng tiên lực mới có thể bắt gọn được cây phi đao trong tay.
Chỉ là nếu đơn thuần là né tránh mà thôi, Diệp Phàm không dùng tiên lực cũng làm được dễ dàng.
Bất quá, nếu là một cái tay mới tu luyện, Diệp Phong đánh giá thật không sai.
Không nghĩ nhiều, Diệp Phàm bước vào đạo khảo nghiệm thứ hai.
"Ân?"
Hắn nhận ra, mình đang đứng trong một căn phòng thật rộng, thế nhưng bên trong không có gì ngoài một cái võ đài. Mà lúc này, trên võ đài, đã có một bóng đen đứng im tại đó.
Hai mắt mị mị, Diệp Phàm thi triển thần thức, phong tỏa đối phương.
Tại tu tiên giới, hành động này có thể coi là chủ động gây hấn.
Dù sao khả năng sẽ phải đánh một trận, Diệp Phàm liền mặc kệ
"Khôi lỗi?" - Diệp Phàm ngạc nhiên.
Xem ra gia gia hắn càng ngày càng thần bí đâu!
Mới đầu là kết giới, rồi sau đó là Tụ Quang Trận, kế tiếp là cấm chế xây dựng trên bậc thang để làm thí luyện tràng, bây giờ lại là khôi lỗi.
Đối với Khôi Lỗi thuật, Diệp Phàm hiểu được rất nhiều, đó là một nhánh của luyện khí chi đạo, sử dụng phương thức đặc thù tạo nên một ít tồn tại có thể thay chủ nhân xuất chiến.
Khôi Lỗi thuật lại chia làm hai nhánh chính, phân biệt Khôi Lỗi Tử Vật cùng Khôi Lỗi Bán Sinh Vật.
Khôi Lỗi Tử Vật đúng như tên gọi, là vật chết, căn bản không có thần trí cùng ý thức, cần phải để tu tiên giả dùng linh lực, tiên lực, ma lực,... khống chế, hoặc là dùng trận pháp khắc trong lòng cơ thể khôi lỗi để hành động, sức chiến đấu thập phần có hạn.
Thường loại khối lỗi này, công dụng chính là trở thành bia đỡ đạn di động.
Khôi Lỗi Bán Sinh Vật thì ngược lại, tự có thân trí cùng ý thức do bên trong khôi lỗi là linh hồn của tu tiên giả hoặc yêu thú, nói chung là tồn tại có trí tuệ cao; đồng thời vẫn một trăm phần trăm phục tùng chủ nhận.
Thế nhưng luyện chế loại khôi lỗi này cực kỳ khó, tại phải giữ lại được ý thức của linh hồn trong quá trình dung nhập vào khôi lỗi và khiến chúng tuân lệnh chủ nhân.
Lại nói, luyện chế khôi lỗi này còn cần phải tìm được linh hồn có cảnh giới tương xứng mới được, chưa kể luyện chế khôi lỗi tu vi càng cao, muốn giữ lại được ý thức cho linh hồn càng khó.
Ngoài ra, khôi lỗi còn dựa vào vật liệu chế tạo, công năng,... để phân loại.
"Để ta xem năng lực của ngươi đến đâu" - Diệp Phàm đạm đạm cười, nhún mình nhảy lên trên võ đài.
Hắn muốn xem khôi lỗi gia gia để lại khảo nghiệm mình so với khôi lỗi hắn từng chứng kiến hơn kém như thế nào.
Khôi lỗi hình dạng là một cái đầu trọc, cao chừng mét chín, cả người chỉ quấn một cái khố, mặt không chút cảm xúc.
Hắn nhìn qua một thân đầy cơ bắp, ẩn ẩn cho người ta có cảm giác đầu trâu mộng hình người.
Tay phải hắn cầm một thanh đao, đao dài bảy tấc, lưỡi đao mỏng như cánh ve, thân đao ẩn hiện sát khí bức người.
"Xâm... phạm... giả... Chết!"
Khôi lỗi nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện trên võ đài, hai mắt lóe ra quang mang đỏ chói, chậm chạp lên tiếng.
"Có thể nói, xem ra là Bán Sinh Vật loại" - Diệp Phàm thì thầm, hai tay bối lưng đợi khôi lỗi chủ động phát công.
Sát khí từ thanh đao kia chỉ dọa được những kẻ kinh lịch nông cạn, đặt trước măt Diệp Phàm chẳng khác gì lấy ánh sáng đom đóm so với nhất nguyệt quang huy.
Khôi lỗi lao tới, một đao quét ra, nhằm vào eo Diệp Phàm mà chém, như muốn tách đôi hắn ra.
Một đao nhìn như bình thường, thế nhưng ẩn chứa huyền cơ, đao khí nửa đường thoát ly thân đao, tách ra làm bốn hướng bất đồng mà bao trùm Diệp Phàm.
"Chút tài mọn" - Diệp Phàm mũi chân trái chấm đất làm trụ, cả người lăng tròn một vòng, vẫn là một thức Khoái Trảo mà thi triển, lấy tiên lực bọc ngoài bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy đao khí, khẽ nhéo một nhéo.
Chỉ thấy đao khí kèm theo sát khí lăng lệ bức người cứ như vậy nát vụn.
Đồng thời, tay còn lại của hắn tinh chuẩn nắm lấy sống đao, chặn lấy thế công của khôi lỗi, ngược lại phản kích.
Một cước đá ra!
Khôi lỗi tay cầm đao còn đang giằng co với Diệp Phàm, đột ngột bị một chân vào bụng, cả người bay ngược lại, thân hình nặng nề đánh xuống mặt đất, khiến cả võ đài rung lên
"Cái này chắc hẳn là theo lời gia gia Trúc Cơ kỳ khôi lỗi, tu vi biểu hiện tương đương Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, chả qua phản ứng thật chậm, linh hồn ý thức giữ lại chưa chắc đã nổi tứ thành, là cái bán thành phẩm mà thôi, chiến lực còn không bằng Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ thông thường"
Diệp Phàm thông qua một chiêu xem thấu khôi lỗi, liền mất dục vọng chiến đấu.
Thừa lúc khôi lỗi còn chưa phản ứng lại, Diệp Phàm thuận đà lao tới, thô bạo một quyền đấm vào vị trí trái tim của hắn.
Rắc! Rắc!
Ngực trái của khôi lỗi nứt toác ra, để lộ ra bên trong là một viên quang cầu màu vàng, ánh sáng ảm đạm.
Diệp Phàm mạnh mẽ dứt viên quang cầu đó ra khỏi cơ thể khôi lỗi, lập tức đối phương cử động liền khựng lại, sau đó hoàn toàn bất động.
"Thú hồn" - cảm nhận một chút viên quang cầu, Diệp Phàm nhếch lên một nụ cười.
Đây nhưng là thứ tốt a! Mặc dù đem lại hiệu quả không lớn lắm, nhưng dẫu sao thịt muỗi cũng là thịt.
Diệp Phàm cất viên thú hồn vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Hắn biết rõ, khảo nghiệm sẽ không đơn giản chỉ có vậy.
Một bức tường phía đối diện nứt ra, để lộ một ám môn.
Xịch! Xịch!
Cánh cửa tự động mở ra, phía sau liền là hai cụ khôi lỗi.
Chỉ là binh khí của đối phương lần này thay đổi, một kiếm một cung.
"Xâm... phạm... giả... Chết!" - hai cụ khôi lỗi vừa lộ diện, liền mở miệng nói, vẫn như cũ một câu.
"Có ý tứ, viễn trình công kích cùng cận chiến phối hợp"
Diệp Phàm nhướn mày, đánh giá đối phương.
Khôi lỗi cầm kiếm là một cái nam, vóc dáng mảnh mai, trái ngược lại với tên đầu trọc ở lượt thứ nhất. Thanh kiếm hắn cầm từ mũi kiếm đến cán kiếm độc một màu đen, trông cực kỳ bình thường, cảm giác như thất bại phẩm.
Khôi lỗi cung thủ có tạo hình một nữ nhân, mị mục thanh tú. Cây cung nàng đang cầm có màu xanh ngọc, cảm giác đầu tiên khi nhìn vào là thanh thoát cùng dễ gãy. Cung là đoản cung, tầm bắn vừa lúc phù hợp với chiều dài võ đài.
Diệp Phàm không cấm vô ngữ, hắn dùng thần thức đảo qua hai thanh binh khí kia.
Di?
Lại là Ngưng Thần Thạch!
Cảm nhận được thân thức rơi vào hai thanh binh khí liền như nước đổ lá sen, Diệp Phàm không khỏi chăm chú nhìn kỹ một lần.
Hắn có chút tò mò, tại sao Diệp Phong lại sở hữu nhiều Ngưng Thần Thạch đến vậy?
bậc thang liền có hơn vạn thanh phi đao, tộng cộng số lượng Ngưng Thần Thạch cần dùng không phải là nhỏ.
Bây giờ lại thêm hai thanh binh khí này nữa.
Do thủ đoạn luyện chế, nhất thời bằng mắt thường Diệp Phàm cũng không xác định được niên đại của Ngưng Thần Thạch dùng làm tài liệu, nhưng có thể khẳng định chỉ hơn chứ không kém phi đao.
Lại nói, Ngưng Thần Thạch cũng không phải loại tài liệu được ưa chuộng để luyện khí, nó có công dụng khác, được sử dụng trong lĩnh vực khác.
...
Trong lúc này, đối phương đã lên đến trên võ đài.
Hai cụ khôi lỗi bản thân khí thế cùng tên đầu trọc ban nãy tương đương, tu vi Ngưng Khí Cảnh trung kỳ, chỉ không biết ý thức linh hồn bên trong bọn chúng có chút nào khá hơn hay không thôi.
Thu hồi ánh mắt, Diệp Phàm đành phải đợi xử lý xong đối phương lại nghiên cứu hai thanh binh khí.
Liếc mắt qua thanh đao ban nãy đầu trọc khôi lỗi cầm, Diệp Phàm nhặt lên.
Thanh đao này chỉ là phàm đao, ngoài sát khí bức người thì không có điểm gì đặc biệt, tài liệu luyện chế còn không phải đến từ tu tiên giới.
Diệp Phàm giơ đao lên, huơ huơ vài cái.
Tuy phẩm cấp bất nhập lưu, nhưng để đối phó với hai cái Ngưng Khí Cảnh trung kỳ khôi lỗi liền đủ rồi.
Hắn đạm đạm cười.
(Chương xong)