Phía trước ở chương mình sử dụng nhầm ý tưởng khi viết, do vậy khi viết chương này, các ý tưởng bị mâu thuẫn lẫn nhau. Mình vốn định viết tiếp theo ý tưởng của chương , thế nhưng hậu quả là sẽ có càng nhiều mâu thuẫn hơn trong tương lại.
Do vậy hôm qua không có chương mới, mình phải ngồi viết lại phân nửa chương .
Các bạn làm ơn đọc lại chương (đã chỉnh sửa) trước khi đọc chương này.
Xin cảm ơn các bạn đã đọc truyện mình viết.
"Tiên Ma đồng tu!" - Diệp Phàm nghe xong, theo bản năng lắc đầu - "Sao có thể?"
Tiên Ma đồng tu cũng không phải là ý tưởng hiếm lạ gì, trên thực tế Diệp Phàm biết đã có rất nhiều tu sĩ đuổi theo con đường này.
Chỉ là ý tưởng này không hiện thực, bởi vì hai điều.
Thứ nhất là khác biệt giữa thiên địa pháp tắc.
Muốn Tiên Ma đồng tu, mấu chốt nằm ở việc nắm giữ pháp tắc của cả hai giới.
Diệp Phàm đã từng thử cảm ngộ pháp tắc của Ma giới, thế nhưng bất kể hắn có nắm giữ được nhiều hay ít, chỉ cần hắn quay về Tiên giới sẽ liền quên mất, cứ như thể có ai đó xóa đi kí ức của hắn vậy.
Còn nếu hắn tiếp tục ở lại Ma Giới, pháp tắc của Tiên Giới cũng sẽ dần dần bị mất đi, đương nhiên hắn quay lại Tiên Giới sẽ lại liền sử dụng được.
Thế nhưng, không có một cách nào để hắn có thể cùng lúc vận dụng pháp tắc hai giới.
Mà muốn Tiên Ma đồng tu, cần thiết phải dung hợp được pháp tắc, điều này nói dễ hơn làm.
Điều thứ hai, là vấn đề pháp quyết.
Pháp quyết là để chuyển hóa thiên địa chi khí thành các loại chi lực khác nhau, có thể sở hữu loại chi lực nào, phụ thuộc vào nội dung pháp quyết. Quá trình chuyển hóa bao giờ cũng sẽ xuất hiện tiên lực (ma lực) trong khâu trung gian.
Ma khí tồn tại ở Ma giới bản chất cũng là thiên địa chi khí, chỉ là có thêm thuộc tính ăn mòn.
Cũng vì vấn đề ăn mòn này, mặc dù tu luyện song song tiên quyết cùng ma công (là pháp quyết dành cho ma tu), toàn bộ thiên địa chi khí chuyển hóa vào thể nội tu sĩ dù có là tiên lực cũng sẽ bị ăn mòn thành ma lực.
Muốn Tiên Ma đồng tu, vấn đề được đặt ra là làm thế nào để tiên lực và ma lực cùng tồn tại trong cơ thể, sau đó lại phải dung hòa được tạo thành tiên ma chi lực, rồi từ tiên ma chi lực mới diễn hóa sang những loại chi lực khác.
Mà Diệp Phàm dù đã là Tiên Đế, hắn cũng chưa từng nghe qua ai nói đến tồn tại một bộ công pháp như vậy.
"Âm Dương Luân Hồi Quyết có thể" - Cung Hàn Nguyệt cười - "Đó là lý do ta đã đưa nó cho ngươi"
Diệp Phàm bừng tỉnh, không trách lão tiền bối đoán mệnh đã nói với hắn, bộ công pháp này là mấu chốt tiến lên Thần Giới.
Chả trách Cung Hàn Nguyệt từ hôm qua đã đưa cho hắn tìm hiểu, còn ngụ ý hắn cần phải trọng tu, hóa ra đây chính là con đường duy nhất để tiến lên Thần Giới.
Đặt vào trước sáng nay, hắn có lẽ còn luyến tiếc tự phế đi tu vi, thế nhưng thời điểm này, hắn căn bản không còn lựa chọn thứ hai.
Hắn lấy ngọc giản từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa thần thức vào, bắt đầu đọc nốt phần còn lại.
Vị tiền bối lưu lại truyền thừa này đã nói, Âm Dương Quyết vì tu, còn Luân Hồi Quyết vì ngộ, do vậy hắn đoán chừng, chìa khóa giải quyết vấn đề Tiên Ma đồng tu nằm tại Âm Dương Quyết.
"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị. Nhị danh vì Âm Dương, sau diễn hóa ra thiên địa vạn vật. Vạn vật phụ âm nhi bảo dương, xung khí dĩ vi hòa. Có thiên tất có địa, Thiên vì Dương, Địa vì Âm; Có sinh ắt có tử, Sinh vì Dương, Tử vì Âm,..."
Diệp Phàm thần thức vừa chạm vào khẩu quyết của Âm Dương Quyết, lập tức trong người hắn xuất hiện một cỗ năng lượng dao động, sau đó có một sự thúc giục bí ẩn trong đầu khiến cho hắn đọc to khẩu quyết lên.
Hắn kinh ngạc nhận thấy, càng đọc về sau, cỗ năng lượng dao động càng mạnh, bên cạnh Cung Hàn Nguyệt rõ ràng cũng nhận ra được điều này, nàng ngước mắt đẹp lên nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.
Diệp Phàm vừa chấm dứt từ cuối cùng của khẩu quyết, tức thì một đoàn hắc bạch quang mang lóe lên từ đan điền của hắn, nhanh chóng bọc lấy hai người.
Trong khoảnh khắc, Diệp Phàm và Cung Hàn Nguyệt cảm giác trước mắt khung cảnh ban đêm trong phòng ngủ biến mất, ngay sau đó là một vùng thế giới sáng choang, thật giống với hư vô, bởi hai người cái gì cũng không thấy.
Quay lại phía sau, một vùng thiên địa đen nhánh dường như kéo dài vô cùng vô tận, mà hai người cũng không nhìn ra, bên trong khoảng không gian đen nhánh đó, ẩn chứa điều gì.
"Đây là đâu?" - Cung Hàn Nguyệt hỏi, đánh giá xung quanh.
"Ta cũng không biết" - Diệp Phàm nhún vai, hắn cũng không hiểu điều gì đã xảy ra - "Chỉ biết chắc một điều, chúng ta bị truyền tống tới đây có liên quan đến Âm Dương Luân Hồi Quyết"
Cung Hàn Nguyệt chợt để ý tới, hai người đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nếu mà phiến không gian này chỉ có nàng và Diệp Phàm, nàng đảo cũng không ngại, thế nhưng ai biết còn có ai khác xuất hiện ở đây.
Lấy ra quần bò đen cùng áo phông trắng từ trong nhẫn trữ vật chưa cho Diệp Phàm, bản thân nàng cũng khoác lên người một bộ đồ ý hệt; trông hai người nhan sắc hài hòa với phiến thiên địa này một cách kì lạ.
Hai người đều không biết mình sẽ ở trong này bao lâu, đơn giản cứ thế tiến về phía trước, dù sao cũng tốt hơn là ăn không ngồi rồi.
Động một động, hai người lập tức nhận ra toàn bộ công lực của mình bị phong ấn, không chỉ có tiên lực (ma lực) cùng tiên anh (ma anh), mà còn cả Đế khu nữa.
Nói ngắn gọn, lúc này hai người không khác nào phàm nhân.
Hai người đi mãi, đi mãi, cũng không biết qua bao lâu, do không gian không có một chút xíu thay đổi nào, vẫn luôn là một vùng trắng xóa, hai người đều mất đi khái niệm thời gian.
Mà sự tình kì dị là, hai người cứ tiến lên được một bước, thì màn đen phía sau lưng họ cũng tiến tới một bước, thủy chung lạc hậu sau lưng hai người chỉ một bước.
"Ta biết chúng ta đang ở đâu rồi" - sau không biết bao lâu đi lại, bất chợt Cung Hàn Nguyệt nhẹ giọng bảo.
"Nói xem" - Diệp Phàm sửng sốt.
Hắn tự nhận lịch duyệt của hắn cũng không phải kém, cũng là một đường chém giết mà ngồi lên vị trí Tiên Đế, kiến thức có thể nói phong phú không thua kém ai, bất kì lĩnh vực gì hắn cũng biết đến một hai.
Vậy mà lúc này so sánh với Cung Hàn Nguyệt lại có vẻ không đáng kể, căn bản hắn không tìm thấy đất dụng võ, cái này khiến hắn rất buồn bực.
"Thua nữ nhân của mình, thực mất mặt sao?" - Cung Hàn Nguyệt cười khẽ, có vẻ rất thoải mái khi đọc được suy nghĩ vừa rồi của Diệp Phàm
"Chỉ cảm thấy thế gian mênh mông thần kì, biển học rộng vô bờ mà thôi"
Hắn lắc đầu, chuyện này không có gì phải cảm thấy mất mặt, hắn cũng không phải thực so đo, chỉ là ngẫu nhiên cảm thán một chút.
"Khả năng, đây là thiên địa bên trong Âm Dương Phủ"
Cung Hàn Nguyệt cũng chỉ là đùa một câu, liền quay về chính sự.
"Âm Dương Phủ?" - Diệp Phàm càng thêm thắc mắc
"Đúng, Âm Dương Phủ là một kiện chí bảo, phẩm cấp ra sao ta cũng không rõ, thế nhưng, ngươi chính là chủ nhân của Âm Dương Phủ, chỉ là ngươi không hề hay biết"
Cung Hàn Nguyệt giải thích.
"Khả năng ngươi tình cờ có được nó, chỉ là để mở ra Âm Dương Phủ cần phải có Âm Dương Luân Hồi Quyết, thế nên cho đến tận bây giờ, ngươi vẫn không biết đến tồn tại của Âm Dương Phủ. Điều này cũng là lời giải thích duy nhất cho việc vì sao ta bị chọn kéo vào thời không chi lộ cùng với ngươi. Còn bản thân ngươi có thể nghịch đảo thời không thành công, ta đoán chừng tám chín phần mười cũng nhờ nó"
Diệp Phàm lật lại kí ức của mình, thế nhưng hắn một đường tu luyện cùng chiến đấu, gặp qua quá nhiều thứ cổ quái, nhất thời không đoán được, vật nào có khả năng là Âm Dương Phủ
"Vậy còn vị Yêu Đế kia thì sao?" - Diệp Phàm chợt nhớ ra một tồn tại khác cũng là nạn nhân của lần mở ra thời không chi lộ này.
"Nàng?" - Cung Hàn Nguyệt đáng yêu mà bĩu môi, có vẻ nhắc tới tồn tại này làm nàng sinh khí - "Nàng hồi đó bắt được hạ nửa bản truyền thừa, ta chỉ bắt được thượng nửa bản...Khả năng nàng nhận được là võ kỹ cùng thuật pháp các thứ đi, chỉ là không có pháp quyết thì cũng thành gân gà"
Diệp Phàm cười cười, biết nàng đây là nổi lên tiểu nữ nhi tính tình, sủng nịnh mà xoa đầu nàng.
Biết được nàng là cô nhóc Ma tộc ngày trước hắn cứu giúp, Diệp Phàm mới hiểu vì sao, nàng mỗi lần ở cạnh hắn liền khoái trêu chọc, đùa nghịch hắn, tựa như cô nàng muội muội mãi không chịu lớn.
Ngẫm lại, hồi đó đồng hành, có mười năm hơn, nàng không phải cũng như vậy sao.
...
"Ai nha, Linh Nhi đợi bao nhiêu lâu rồi, cuối cùng thì chủ nhân cũng vào được đây"
Một giọng nói lười biếng đột ngột vang lên từ bốn phía, thu hút sự chú ý của Diệp Phàm hai người.
Cùng với giọng nói vang lên, hai phiến không gian đen cùng trắng bất chợt nát tan thành từng mảnh như gương vỡ.
Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt lúc này lơ lửng trên không trung, thế rồi có một lưc hút được sinh ra, chậm rãi kéo hai người hạ xuống, cảnh vật xung quanh cũng hiện hữu, bắt đầu từ mở ảo trở nên rõ nét dần.
Không bao lâu, hai người hạ xuống một thảo nguyên xanh biếc, cùng với nơi xa rừng rậm sơn mạch, có thể loáng thoáng nghe được tiếng suối chảy róc rách.
Phía sau lưng hai người là một dãy núi trải dài, xa không biết điểm cuối.
Đăc biệt là, ở đây Diệp Phàm cảm nhận được tiên khí, cùng với Tiên giới pháp tắc.
"Tiên giới?" - Diệp Phàm nghi hoặc nhiều hơn là kinh hỉ. Hắn mất công sức chín trâu hai hổ mới về được đên Địa Cầu, vậy mà đột ngột đã về ngược lại đến Tiên giới là thế nào?
Đáng sợ hơn, hắn cảm nhận được phong ấn xuất hiện trong cơ thể mình từ lúc đi vào Âm Dương Phủ cũng không hề biến mất, nói cách khác hắn lúc này sức chiến đấu như cọng bún.
"Đây hẳn là Ma giới mới phải, ta cảm nhận thấy ma khí và Ma giới pháp tắc, chỉ là khu vực này ta chưa từng tới bao giờ" - Cung Hàn Nguyệt mắt đẹp cũng tò mò đánh giá xung quanh, đính chính lại lời của Diệp Phàm.
Ân? Diệp Phàm ánh mắt một ngưng.
Nơi đây là nơi quỷ quái nào?
Tại sao lại bản thân hắn thì cảm giác như Tiên Giới, còn Cung Hàn Nguyệt lại cảm nhận đây là Ma Giới?
"Đều không phải nha ~ Đây không phải Ma Giới, cũng không phải Tiên Giới. Hai người vị trí thực tế vẫn ở trong căn phòng ngủ, hì hì"
Một bóng người từ xa đi tới... không, bay tới.
"Đây là thế giới bên trong Âm Dương Phủ nga ~"
(Chương xong)