Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

chương 130: tuyệt thế yêu nghiệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Mất tín hiệu? Vẫn là hắn tắt máy?"

Tại biệt thự ngoại ô, hắc y nhân đeo mặt nạ nhìn màn hình điện thoại của mình, nghi hoặc nhíu mày.

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn tưởng tượng tới nụ cười đấy khó dò của Diệp Phàm ngay trước khi cuộc gọi bị ngắt mất...

Không hiểu sao, trong nội tâm hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất an, cứ như thể sắp có chuyện gì đó không may xảy ra.

Bất quá, nhìn lại đội hình người lần này tiến đến, kém nhất cũng là cấp độ B+, lại có bản thân hắn là cấp độ A++ tọa trấn, hắc y nhân nháy mắt lấy lại tự tin.

Hắn thuộc cao tầng trong Quang Minh Hội, đối với phân cấp lực lượng của phương Đông cũng hiểu biết một hai, cấp độ B+ tương đương với Đại Sư hậu kỳ tại nơi này, mà hắn thì có thể coi là nửa bước Đại Tông Sư.

Đối mặt cỗ lực lượng hắn mang tới lần này, có là một cái nửa bước Đại Tông Sư cũng không thể dám nói có thể toàn thân rút lui.

Diệp Phàm có yêu nghiệt tới đâu, cũng chỉ là một cái thiếu niên, chẳng lẽ còn có thể đặt chân tới Đại Tông Sư rồi không thành?...

Ha hả...

Hắc y nhân tự bật cười với ý tưởng viển vông của mình, không tiếp tục nghĩ nữa.

Hắn nhìn qua Diệp Vân Phi, con ngươi không bị mặt nạ che chắn hiện rõ một tia oán độc cùng cuồng dại.

"Tiện nhân! Tiểu tình nhân của ngươi chưa nói chuyện xong liền tắt máy, xem ra ngươi trong lòng hắn cũng không phải thực quan trọng sao?"

Diệp Vân Phi đầu đang cúi gằm bỗng nhiên ngẩng lên, không báo trước nhổ một ngụm nước bọt về phía đối phương, cười lạnh:

"Dania, ngươi vẫn là như vậy ngu xuẩn! Ta đã nói với ngươi, ta cùng hắn là quan hệ tỷ đệ, hắn lại chưa hoàn toàn tiếp nhận ta. Cứ cho hắn cầm trong tay «Dấu ấn của Chúa», ngươi nghĩ hắn sẽ vì một cái nữ tử mới tương nhận vài ngày, chẳng phải nữ nhân của hắn, cũng không chung chút huyết thống, đem «Dấu ấn của Chúa» giao ra sao?"

Nàng dứt lời, nhìn thấy được rõ đối phương chấn động trong giây lát, trầm mặc hồi lâu, sau đó thình lình ngẩng đầu lên không trung mà cuồng tiếu:

"Chà chà, tuy có mặt nạ cùng thiết bị thay đổi giọng nói, ngươi vẫn có thể đoán ra được thân phận thực sự của ta. Xem ra ngươi đối với ta ấn tượng khắc sâu đâu!"

Hắc y nhân lấy tay lần sờ phía dưới cằm, giật mạnh xuống một cái dây màu đen nho nhỏ.

Tức thì, giọng nói của hắn từ lơ lớ bất nam bất nữ trở nên cao vút, tuy hơi khàn khàn nhưng đúng là giọng nữ không sai.

Tiếp theo, hắc y... à không, Dania cởi ra mặt nạ đầu lâu xương chéo của mình, để lộ ra một khuôn mặt chằng chịt những thương là thương, nhìn không rõ ngũ quan.

Vết thương trên mặt nàng nhỏ có to có, ngang dọc quanh co không ra bất kỳ một quy luật nào, càng để ghê người là trên mặt nàng hơn phân nửa số vết thương sau khi lành lại xuất hiện sẹo lồi, tạo nên từng cụm thịt đỏ hòn chìm nổi.

Mà lúc này, biểu tình vặn vẹo dữ tợn lại càng khiến cho diện mạo của nàng thêm phi nhân loại:

"Alexis, ngươi cho rằng ta đuổi tới đây chỉ vì «Dấu ấn của Chúa» thôi sao?" - Dania trầm thấp gầm lên một cách dữ tợn - "Không ngại cho ngươi biết, đó chỉ là cái cớ bên ngoài thôi, mục đích chính lần này tới, là để báo thù cho nhi tử của ta!"

"Nhi tử ngươi?" - Diệp Vân Phi nao nao nhắc lại.

Nhìn đến biểu tình của nàng, Dania không chút báo trước lần nữa vươn tay ra một chưởng giáng xuống bên má còn nguyên vẹn của Diệp Vân Phi, khiến cho thiếu nữ phun ra một ngụm tinh huyết, trên má tương tự để lại một cái thủ ấn đỏ tím rợn người.

"Chính là Ethan!" - Dania cười gằn - "Ngươi biết cái tiểu tử kia giết con ta, ngươi không những không trả thù cho hắn, ngược lại còn cùng đối phương xưng tỷ gọi đệ! Đồ tiện nhân!"

Càng về cuối lời nói, Dania thái độ càng xấp xỉ với điên cuồng, thanh âm của nàng rét lạnh tựa như oan hồn nơi Cửu U, cộng thêm hơi thở nửa bước Đại Tông Sư không chút giữ lại mà phóng thích khiền cho chín cái nam tử thuộc hạ toàn bộ rúc vào một góc xa xa mà trốn, đến thở mạnh một cái cũng không dám.

Mà Diệp Vân Phi càng thêm không xong, nàng toàn thân run rẩy, gương mặt tái nhợt, phía dưới chân từ lúc nào đã nhiều hơn hai bãi máu đen.

Tông Sư cảnh giới chia làm bốn giai đoạn, gồm có tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cùng viên mãn - nửa bước Đại Tông Sư, đối xứng với cấp bậc trong Quang Minh Hội là A-, A, A+, A++.

Từ giai đoạn này về sau, tu luyện giả đã càng ngày càng thêm thoát ly khỏi phạm trù người thường, bắt đầu chân chính bước lên con đường nghịch thiên mà đi, mỗi bước một thêm gian nan, mà mỗi một cái tiểu cảnh giới thôi, chênh lệnh cũng dần lớn như thiên với địa.

Diệp Vân Phi cảnh giới mới chỉ bồi hồi tại cấp A-, cũng là Tông Sư lúc đầu, so sánh với Dania kém những ba cái tiểu cảnh giới.

Chính vì vậy, vừa rồi bị khí thế của Dania cố tình nhằm vào, nàng mới không nhịn được phun ra hai ngụm tinh huyết.

Dania nhìn đến phản ứng của Diệp Vân Phi, lộ ra một nụ cười khoái trá, một tay bóp lấy cằm nàng nâng lên khiến cho mắt hai ngươi đối diện với nhau:

"Không thấy điện thoại gọi lại, xem ra tiểu đệ đệ của ngươi không hề có ý định quản ngươi sống chết sao! Ngươi nói, hiện tại ta nên dùng dao từ từ, từ từ rạch lên mặt ngươi, vẫn là khiến đám nam nhân kia luân gian ngươi đâu?"

Diệp Vân Phi nhắm mắt lại không nhìn đối phương, trong lòng đối với bản thân trần ai lạc định đã không còn bất kỳ hy vọng.

Bất quá, nàng cũng không trách Diệp Phàm không tới cứu mình.

Trong lòng nàng, tuy hắn có thể vượt cấp khiêu chiến, lấy cảnh giới Đại Sư dễ dàng đánh bại nàng, bên cạnh đó còn nhiều thủ đoạn cổ quái hiếm lạ, chính là Dania cảnh giới nhưng đạt tới nửa bước Đại Tông Sư, có mười cái nàng hợp sức lại cũng không đủ chống đỡ đối phương tùy ý một chiêu, không cần nói tới Diệp Phàm thân cô thế cô.

Tới hiện tại, Dania vẫn chưa giết chết nàng, chẳng qua một phần vẫn là kiêng dè phía sau nàng có người, phần khác là đối phương ác thú vị, muốn tận tình tra tấn nàng đến chết mà thôi.

"Ta cho ngươi thêm một lựa chọn, trong vòng ba giây, thả nàng, ta cho phép ngươi tự kết thúc, tránh khỏi đau đớn dày vò!"

Đột ngột, bên trong hư không, một giọng nói trầm thấp quanh quẩn vang lên, làm người sởn tóc gáy.

"Là ai!?!"

Dania con ngươi co rụt lại, xoay ngoắt người nhìn khắp phòng, bất quá ngoại trừ chín cái cấp dưới đang ngây ngốc sững sờ, ai cũng không thấy.

Không thể không hoàng sợ, đối phương bâng quơ một câu nói liền phá giải khí thế nàng đang nhằm vào Diệp Vân Phi, kẻ này phi nửa bước Đại Tông Sư không thể!

"..."

Giọng nói lần nữa vang lên chầm chậm đếm ngược.

"Giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!"

Dania gào lên, duỗi tay phách một chưởng vào trong hư không, nơi mà theo như nàng cảm giác là bắt nguồn của giọng nói.

"..."

Thanh âm vẫn không mặt không nhạt tiếp tục vang lên.

Không trúng!

Dania càng thêm bất an, dù cho bên nàng người đông thế mạnh, bản thân nàng thôi cũng có tự tin cùng đối phương một trận chiến; thế nhưng nếu tới thân ảnh của đối phương còn không bắt gì được, vậy thì đánh cái rắm à!

"Ngươi không xuất hiện, ta giết chết nàng!"

Dania biểu tình vặn vẹo dữ tợn, duỗi tay ra bóp lấy cổ Diệp Vân Phi.

"Thống khoái chết đi không phải tốt sao, một hai muốn tận hưởng hương vị sống không bằng chết?"

Thanh âm lần nữa cất lên, thế nhưng lần này không phải đếm ngược, mà là cảm thán cùng phiến muộn.

Thình lình, không gian trước mặt Dania đột ngột uốn lượn với một biên độ mắt thường có thể nhận thấy.

Thế rồi, một cỗ kình lực tựa như có thể di sơn đảo hải đánh úp về phía nàng.

Dania lần đầu tiên có cảm giác, nửa bước Đại Tông Sư, như vậy nhỏ bé, như vậy vô lực.

Chiêu thức của đối phương cuồn cuộn tựa bão biển, mặc cho nàng liều mạng vận sức chống cự, cũng chỉ như một người chèo thuyền độc mộc đang cố gắng chống trọi với hung uy của hải dương mà thôi.

Phun ra một ngụm huyết, Dania bay ngược về phía sau, hai bên mặt từ lúc nào đã sưng vù, tựa như một đầu heo.

Khuôn mặt nàng vốn đã nhìn không ra ngũ quan, này còn nhìn không ra hình dạng mặt người.

...

Diệp Vân Phi giây trước vừa cảm nhận được chưởng phong mãnh liệt, giây sau đã thấy được bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc đứng chắn trước mặt mình.

Phía trước, thanh âm bị hắn có ý biến đổi, nàng nghe không ra, chính là bóng lưng này, nàng sẽ không nhầm lẫn...

"Đệ đệ! Ngươi...!

Diệp Vân Phi sốt ruột hô lên, vốn định trách Diệp Phàm ngu ngốc, khuyên hắn nhanh chóng chạy đi, thế nhưng ngôn ngữ tổ chức trong bộ não còn chưa kịp truyền tới miệng đã bị nàng nhanh chóng xóa bỏ.

Bởi vì, nàng thấy được đệ đệ mình phong vân kinh đạm, phiêu phiêu tùy ý điểm ra một lóng tay, Dania thân là cấp A++ liền như diều đứt dây văng ngược ra sau, liền phản công cũng chưa.

Vấn đề là, nàng dựa vào dao động xung quanh Diệp Phàm, nhìn ra được hắn vẫn chỉ là một cái nửa bước Tông Sư.

Đùa gì vậy! Nửa bước Tông Sư, lực áp nửa bước Đại Tông Sư!

Nếu không phải toàn thân đang bị trói, cảm giác thời thời khắc khắc bị áp bách cùng từng thớ cơ căng cứng nhắc nhở Diệp Vân Phi đây là hiện thực, chỉ sợ nàng sẽ coi mình đây là đang nằm mơ!

"Diệp Phàm! Là ngươi!"

Mà lúc này, Dania đã lồm cồm bò dậy, kinh hãi cùng oán độc đan xen.

Oán độc là, rõ ràng hắn vừa rồi đánh lén có thể làm nàng trọng thương, cố tình chỉ vả mặt, đây có thể nói là xích xích quả quả vũ nhục nàng.

Còn kinh hãi, đó là đối phương có thể đả thương nàng, tuy phần nhiều hẳn là do xuất bất kỳ ý, thế nhưng cùng với trước đó vô tung vô ảnh, Dania có thể khẳng định chiến lực của Diệp Phàm không dưới nàng, ít nhất cũng là nửa bước Đại Tông Sư!

Nàng đã cho thủ hạ điều tra qua về Diệp Phàm, tuy thông tin hữu dụng đến được không có bao nhiêu, thế nhưng nàng rõ ràng, Diệp Phàm mới có tuổi a!

Vừa mới thôi nàng còn tự giễu bản thân nghĩ nhiều, hiện tại thì.,. ha hả...

Tuy chưa hoàn toàn là Đại Tông Sư, chính là tuổi nửa bước Đại Tông Sư, đã không thể dùng từ ngữ tới để hình dung tính chấn động!

Tuyệt thế yêu nghiệt a!

Người này, cần thiết diệt trừ.

Nàng cùng hắn đã kết thù, nếu hôm nay hắn bất tử, khẳng định không được bao lâu chính là ngày chết của nàng.

Dania vội vã hướng phía thủ hạ của mình ra lệnh:

"Mau cho ta giết chết hắn! Toàn lực khai hỏa!"

Mệnh lệnh của nàng vừa ra, lập tức chín cái nam tử lấy lại tinh thần, nhanh chóng tản ra khắp phòng, lấy trung tâm là Diệp Phàm cùng Diệp Vân Phi mà quây quanh, đồng loạt lấy ra một cây súng có hình dạng cổ quái, nhìn qua trông như súng laser.

Viu!

Một tiếng xé gió chói tai ở bên má phái của Diệp Phàm xẹt qua.

Mà Diệp Phàm căn chuẩn thời gian, xảo diệu nghiêng đầu qua trái một chút, tránh thoát viên đạn.

Dania thấy hắn tránh đi, cũng không ngoài ý muốn, chỉ là đứng ngoài vòng dương dương tự đắc nói chuyện:

"Thân thủ không tồi, bất quá, không ngại nói cho ngươi, súng cùng đạn chúng ta dùng đều trải qua đặc chế, uy lực cùng sức bạo phát gấp súng thường lần. Ngươi dù tránh được một viên đạn, ta nhưng muốn biết, ngươi có thể tránh được mười viên, một trăm viên? Cũng vẫn có thể tiếp tục tránh tới khi chúng ta hết đạn? Bên ta hôm nay nhưng mang vài thùng đạn đâu!"

Con ngươi toát ra vô tận ác độc, nàng nói tiếp:

"Lại nói, tỷ tỷ của ngươi vẫn còn phía sau ngươi đâu, ngươi có giỏi liền tránh a, để cho thủ hạ của ta bắn nàng thành cái sàng?"

Câu nói của nàng kết thúc, chín cái nam tử từ chín phương hướng bất đồng kéo cò súng, một loạt đạn bay ra.

(Chương xong)

Truyện Chữ Hay