Nghe được Triệu Ngu nói chuyện, một số ít người cảm thấy vì Diệp Phàm bi ai, vì thường dân nói chung mà bi ai.
Bất quá phần lớn đều xôn xao cười lạnh, ôm tâm tình xem diễn mà chờ mong phản ứng của thiếu niên này.
Bọn họ cảm thấy, tốt nhất là Diệp Phàm hiện tại vẫn tiếp tục như vậy có cốt khí, tiếp tục ngồi lại, để rồi một đồng tiền cũng không được, còn bị đánh cho nửa tàn.
Những người này, căn bản không chịu được khổ cực, bị những góc tối của xã hội nhuốm đen tâm hồn, vặn vẹo tình cách.
Thay vì đồng cảm, bọn họ trong đầu chỉ có ghen ghét cùng oán hận.
Vì sao bọn họ không phải là Diệp Phàm? Tại sao bọn họ không có số may như Diệp Phàm? Vì cái gì bọn họ lại không được ai đó dùng một trăm triệu mua lại chỗ ngồi?
Đó là hai tháng tiềng lương quần quật làm việc a!
...
Thế giới này, chính là như vậy hiện thực; mà nhân tâm, chính là như vậy lạnh lẽo.
Đa số mọi người, đối mặt với kẻ mạnh, bọn họ chỉ biết cụp đuôi lại mà cun cút nghe lời.
Đối mặt với kẻ yếu, bọn họ không ngần ngại chà đạp, hiếp đáp, bỏ đá xuống giếng,... làm bất cứ chuyện gì khiến cho sự tồn tại của họ có vẻ cao quý, đáng giá hơn những người này.
Cho dù điều này không khiến họ giàu có hơn, không khiến thực trạng của họ có bất kỳ thay đổi nào, thế nhưng cái họ đến được là sự hả hê về mặt tinh thần, về mặt ý nghĩ.
Diệp Phàm đối với lời bình luận từ xung quanh không chút để tâm, hắn đưa cây kem lại cho Cung Hàn Nguyệt xong, mới nâng lên một chút đầu, dùng nửa con mắt mà nhìn Triệu Ngu:
"Quán này ngươi mở? Ta mua kem trả tiền, ăn còn chưa xong, ngươi dựa vào cái gì khiến ta đổi chỗ ngồi?"
Hắn lúc này vốn không có tâm tình để bụng mấy con sâu cái kiến, cực một nỗi đối phương hết lần này đến lần khác muốn tìm đến cái chết.
Cũng tốt, thỏa mãn bọn hắn một phen, coi như giải sầu.
Triệu Ngu á khẩu không trả lời được, trong lòng giận dữ, một cái dân đen, ai cho đối phương can đảm cùng hắn đối chọi?
"Huynh đệ, ngươi cùng bạn gái ngươi di chuyển qua bên kia vẫn có thể hảo hảo ăn kem, ta đảm bảo không ai quấy rầy ngươi, thậm chí ta còn có thể miễn phí tặng cho ngươi thêm một cây kem khác... Lý tổng đã lên tiếng muỗn chỗ này, ngươi cũng đừng làm ta khó xử..."
Triệu Ngu nén giận, thanh âm tuy có đông cứng, nhưng vẫn còn tính là mềm mỏng.
Thanh thiên bạch nhật, hắn còn chưa dám làm càn tới mức tùy tiện động thủ, có muốn cũng cần một cái cớ.
Bất quá, hắn đã nhớ kĩ mặt tiểu tử này, đêm nay nhà xác thành phố lại nhiều thêm một cái...
"A" - Diệp Phàm cười ngâm ngâm, thanh âm đấy coi rẻ nhìn về phía Lý tổng - "Hắn lên tiếng? Hắn là cọng hành nào!?"
"Ngươi nói cái gì, ngươi con mẹ nó muốn chết!!!"
Bị một cái thiếu niên không kiêng nể gì làm nhục trước mặt đám đông toàn những người hắn coi là hạ đẳng, Lý tổng rốt cục hoàn toàn thẹn quá thành giận, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn, gầm lên:
"Triệu Ngu, ngươi mẹ nó còn đợi chờ cái rắm a! Kêu thuộc hạ của ngươi lại đây, phế đi hắn, ném ra bãi rác!!!"
Triệu Ngu cũng là bị Diệp Phàm lời nói làm cho hoài nghi nhân sinh, tới hiện tại mới hồi phục lại đây, cười gằn, hừ lạnh một tiếng:
"Tiểu tử, không thể không nói ngươi quả là ngu có bằng cấp, ta đáng thương ngươi một cái dân đen không quyền không thế, ngươi lại rượu mừng không uống, uống rượu phạt... Người tới, phế đi tiểu tử này cho ta!"
Cạch cạch!
Rầm rập! Rầm rập!
Hắn vừa triệu hoán, nháy mắt, hơn mười cái "bảo an" đồng phục chỉnh tề từ bên ngoài đẩy cửa xông vào.
Đám đông nhìn đến một màn này, biết rằng sắp tới khả năng máu me, thậm chí ra mạng người, không thiếu chuồn êm khỏi nơi thị phi này.
Loáng một cái, toàn bộ quán bánh ngọt chỉ còn lác đác vài ba cái người xem, cộng với đám người Diệp Phàm, Lý tổng, Triệu Ngu.
Phương Tư Tư rúc vào trong ngực Lý tổng, khoái ý nhìn hết thảy, ánh mắt lướt qua vị trí của Cung Hàn Nguyệt, không cấm bỏ đá xuống giếng:
"Lão công, còn cái tiện nữ tử này, ngươi cũng đừng tha cho nàng, nàng vẫn là một cái đại mỹ nhân đâu. Tối nay, để nhân gia cho ngươi tận hưởng cảm giác song phi nha..."
Thanh âm õng ẹo của nàng vang lên, khiến cho không thiếu người chửi thầm kỹ nữ lẳng lơ.
Lý tổng nghe xong, đôi mắt sáng rực, hắn tuy chỉ nhìn thấy lưng của Cung Hàn Nguyệt, bất quá Phương Tư Tư nói nàng là cái mỹ nhân, hẳn không sai.
"Nữ nhân này, các ngươi cũng bắt nàng lại, ta phải ở trước mặt tiểu tử này cho hắn biết, xã hội này nếu không quyền không thế, cần thiết phải cúp đuôi làm người, nếu không ắt trả đại giới!"
Cùng Hàn Nguyệt từ đầu tới cuối im lặng, thậm chí còn không buồn quay lại, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Chỉ bằng câu nói vừa rồi, hai ngươi các ngươi say hôm nay chú định đã là cái người chết! Phu quân, hôm nay ta ngứa tay, đám người này ngươi để cho ta, thế nào?"
Diệp Phàm nhàn nhạt "Ân" một tiếng, hắn biết nàng nổi giận, chuyện sắp tới liền không có phần của hắn.
"Ngứa tay... Ha hả, còn cố lộng huyền hư đâu!" - Phương Tư Tư cười đắc ý, nói mỉa - "Diệp Phàm, ngươi không phải kiêu ngạo sao, xương cốt cứng lắm sao, thế nào hiện giờ liền túng, lại đi núp sau váy nữ nhân?"
Diệp Phàm không đáp, còn Cung Hàn Nguyệt đột ngột cầm lấy mấy xấp tiền mặt ban nãy Lý tổng ném xuống bàn.
"Như thế nào!? Không phải ngứa tay sao!? Biết sợ rồi!? Ta đây lại cho ngươi một lần cơ hội, hiện tại tuyên bố cùng tiểu tử này chia tay, lại trút bỏ quần áo của ngươi, lập tức tại chỗ hầu hạ toàn bộ chúng ta hơn mười cái nam nhân đây, để lão tử thoải mái, ta liền cho ngươi cầm tiền rời đi; hôm nay sự tình cũng bất hòa ngươi so đo! Ngươi nghĩ kỹ chưa!?"
Lý tổng nhìn thấy hành động của Cung Hàn Nguyệt, khoái trá cười lớn, khinh khỉnh nói.
Nữ nhân sao, vì tiền, cái gì cũng có thể làm ra. Nếu không làm, là do ngươi ra giá cả đủ cao mà thôi.
"Nguyệt Nhi nói đúng, vốn ta không muốn để tay nàng ô uế, bất quá bây giờ ta đổi ý, các ngươi hôm nay sẽ là hai cái người chết! Nàng nếu không giết các ngươi, ta giết!"
Thanh âm của Diệp Phàm thình lình sâu kín vang lên.
Toàn trường sững sờ, đến mức này rồi, thiếu niên này vẫn không rõ tính thế hay sao, một hai há mồm là đòi giết đối phương?
Mà Cung Hàn Nguyệt lúc này cũng quay mặt lại, đối diện với đám người Triệu Ngu cùng Lý tổng.
Nhìn đến sắc đẹp khuynh thành của nàng, một đám hơn mười cái nam nhân hô hấp lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt nóng rực, dục hỏa nhen nhóm,...
Đặc biệt là Lý tổng cùng Triệu Ngu, trong mắt tràn ngập một mảnh dâm tà, đũng quần cao cao nổi lên, hận không thể lập tức nhào lên mà "ăn tươi nuốt sống" mỹ nhân.
Cung Hàn Nguyệt chú ý tới cái nhìn của đám người, trong mắt xẹt qua một tia sát khí.
Nàng lấy ra hai xấp tiền, thong thả tháo băng cột, xòe ra hơn năm mươi tờ tiền mặt, hướng bên ngoài vứt.
Viu!
Viu!
Trong không khí thình lình truyền đến những tiếng xé gió rít gào dữ dội.
Hơn năm mươi tờ tiền polime, thẳng tắp mà bay ra, mỗi cái hướng một phương bất đồng mà lao đi, tựa như những lưỡi dao sắc lạnh.
...
"AAAA!!!"
Triệu Ngu cùng đám bảo an bộ não còn chưa phân tích được chuyện gì vừa xảy ra, âm thanh Lý tổng cùng Phương Tư Tư tru tréo từ bên cạnh thê lương thảm thiết truyền lại.
Vội vã ngó sang, bọn họ kinh hãi trừng mắt nhìn hai người bị tiền mặt cắm vào tựa như một đám gai nhím, máu tươi ồ ạt chảy ra, thoáng chốc đã phủ kín một tầng trên mặt cùng quần áo, tựa như hai cái huyết nhân.
Phương Tư Tư quanh miệng bị găm không dưới mười tờ tiền mặt, đau đến không dám loạn cử động cơ miệng mà nói chuyện.
Lý tổng còn thảm hơn, một đôi mắt phân biệt mỗi bên bị một tờ tiền cắm ngập thủy tinh thể, một đám chất lỏng đỏ đen chảy xuôi xuống, hiển nhiên từ trạng thái có thể kết luận hắn đã bị chọc thành mù lòa.
Chứng kiến một màn đáng sợ như vậy, đám bảo an toàn bộ mất đi tự tin cùng Cung Hàn Nguyệt hay Diệp Phàm động thủ.
Đùa gì vậy, nhân gia tùy tay ném ra, một tờ tiền mềm mại liền tựa như một lưỡi dao đoạt mệnh.
Đối mặt với thủ đoạn quỷ dị như vậy, tựa như phi hoa trích diệp đả thương người trong truyện phim huyền huyễn, có muốn tìm đường chết mới lao lên động thủ.
Triệu Ngu yết hầu một trận lăn lộn, không biết nuốt khan bao lần, mới khó khăn mở miệng:
"Vị cô nương này..."
Thanh âm của hắn run rẩy lợi hại, nghe không rõ tiếng.
Hắn hiện tại đến thở mạnh cũng không dám, lại càng không dám nhìn vào Cung Hàn Nguyệt.
Trước mặt hắn, căn bản không phải một cái nũng nịu mỹ nhân, mà là một tôn nữ tu la a!
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói trọn lời, Cung Hàn Nguyệt đã quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, một chân đá ra,
Một chân này nhanh như chớp, tinh chuẩn nhằm giữa hai chân của Triệu Ngu mà công kích.
Huyết vụ một mảnh!
Triệu Ngu vội vã ôm lấy hạ bộ, thảm thiết kêu lên, thanh âm so với hai người trước càng thêm kinh tâm động phách.
Nơi đũng quần hắn, trào ra một loạt chất lỏng, do quần là màu đen, cũng không thấy rõ chất lỏng kia màu vàng vẫn là đỏ.
Một đám bảo an còn lại ngơ ngác nhìn Triệu Ngu, không tự giác được kẹp chặt hai chân.
Thế rồi cũng không biết là ai lấy lại thanh tỉnh trước nhất, vội vã kêu gọi:
"Chạy mau!"
Tiếng kêu vừa dứt, cả một đám bán sống bán chết hướng về phía cửa thoát thân.
"Chạy được sao?"
Cung Hàn Nguyệt nhẹ giọng cười, vươn tay cầm lấy một xập tiền khác trên bàn...
Viu! Viu! Viu!
Lại là một loạt tiếng xé gió vang lên...
Theo sau, một đám đại hán ngã quỵ xuống, hai tay ôm lấy cẳng chân, rên rỉ.
Cả đám đều bị Cung Hàn Nguyệt dùng tiền làm ám khí đả thương hai chân, không đến mức biến thành tàn phế hoàn toàn, thế nhưng về sau cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ, hơi vận động mạnh liền đau thấu xương cốt.
"Niệm tình các ngươi cũng là thân bất do kỷ, nghe theo người khác sai khiến, tha cho tội chết, bất quá phế đi hai chân làm trừng phạt!. Cút đi!"
Nghe được Cung Hàn Nguyệt tuyên bố, cả một đám quên cả đau đớn, vội vàng rối rít cảm tạ, thế rồi dìu nhau nửa đứng nửa bò rời đi.
Đây cũng không phải do nàng phát thiện tâm, mà đám sâu mọt này một đao chém chết liền quá tiện nghi, phải để chúng sống lay lắt, tự mình cảm nhận tư vị thống khổ mà chúng gây ra cho người khác.
Cùng lúc, Diệp Phàm sử dụng nhiếp hồn thuật để khống chế vài người quần chúng lác đác vẫn ở lại xem náo nhiệt, tạo ra một đoạn ký ức giả, đè lên một màn vừa rồi, lại khiến họ từ đâu trở về đó.
...
Tất cả những người không liên quan đều dời đi, trong tiệm bánh lúc này chỉ còn năm người Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt, Triệu Ngu, Phương Tư Tư cùng Lý tổng.
Cung Hàn Nguyệt hướng phía Lý tổng đi tới, lấy chân đá đá vào một bên má của hắn, hỏi:
"Ngươi còn muốn ta trút bỏ quần áo, hầu hạ cho ngươi sảng sao!?"
"Tiện nhân, kỹ nữ, loại con hoang không cha mẹ,... Con mẹ nó ngươi có giỏi liền giết ta..." - Lý tổng hai mắt không nhìn thấy gì, thế nhưng điều đó cũng không khiến hắn đủ sợ hãi để ngậm miệng.
"Tấm tắc, không hổ bậc tổ tiên đúc kết, ngu si tứ chi phát triển..."
Diệp Phàm đối với sự não tàn con hàng cực phẩm này không thể không bội phục, đã bị Cung Hàn Nguyệt làm cho nửa tàn rồi, không hiểu hắn vẫn còn đâu ra tự tin để thách thức nàng giết hắn.
Chẳng nhẽ, hắn vẫn thực sự nghĩ, Cung Hàn Nguyệt không dám ra tay?
Mà Cung Hàn Nguyệt lúc này, trong mắt đã hiện lên vô tận hắc khí.
Nàng muốn giết người!
Tên mập này năm lần bảy lượt nhục mạ nàng, thật cho là nàng không dám giết hắn sao!?
Nàng là Ma Đế, chúng sinh vì sâu kiến!
Giây tiếp theo, Cung Hàn Nguyệt bắt lấy yết hầu của hắn, cao cao nâng lên.
Mặc cho thân hình của hắn quá khổ, to gấp ba lần Cung Hàn Nguyệt, nàng xách cổ hắn không khác gì xách cổ gà.
Lý tổng cảm nhận được mình hít thở không thông, đại não thiếu dưỡng khí mới khiến hắn thanh tỉnh lại, nỗi sợ hãi mới bắt đầu len lỏi vào trong trí não của hắn, khiến cho hắn không khỏi câm miệng, thôi phun ra lời ô uế.
"Ngươi còn cho rằng, ta không dám giết ngươi sao?" - thanh âm sâu kín của nàng vang lên, tựa như tiếng chuông tử thần đánh vào trong linh hồn đối phương.
Thế rồi, nàng không chờ hắn trả lời, bàn tay nhẹ nhàng một xiết...
Lý tổng khuôn mặt vặn vẹo, toàn thân giãy giụa, mặt dù qua một tầng những huyết là huyết vẫn có thể thấy hắn bây giờ đang thống khổ vô cùng.
Cung Hàn Nguyệt sắc mặt không chút xao động, từ từ di động cổ tay, gập ngược vào nửa vòng...
Rắc rắc!
Một loạt tiếng xương vỡ vụn vang lên, đối phương cần cổ bị nàng chầm chậm bẻ ngược độ, khiến hắn trong vô hạn đau đớn cùng hoảng sợ mà chết đi.
(Chương xong)