Diệp Lăng Phi quyết định tạm gác mọi chuyện lại, cứ để cho chuyện này tiếp tục, lần này hắn không thể chủ động đi tìm Bạch Tình Đình để lấy lòng, dỗ dành Bạch Tình Đình, phụ nữ không thể cứ mãi nuông chiều được, trong lòng Diệp Lăng hắn vẫn rất tin tưởng Bạch Tình Đình, không cho rằng Bạch Tình Đình sẽ làm ra những chuyện phản bội hắn, nhưng mà điều đó không có nghĩa là hắn tuyệt nhiên không để ý tới những chuyện có liên quan đến Bạch Tình Đình, nhất là tối hôm qua Bạch Tình Đình còn nói dối hắn, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy nhất định Bạch Tình Đình đang giấu diếm mình làm chuyện gì đó mà mình không biết.
Sau khi tắm xong, Diệp Lăng Phi về phòng ngủ, phát hiện trong phòng không có người, Bạch Tình Đình không có ở đây. Diệp Lăng Phi mặc quần áo, đi xuống tầng dưới, hỏi ra mới biết được sáng sớm Bạch Tình Đình đã đi ra ngoài, Bạch Tình Đình nói là có chuyện phải đến công ty, cho nên đã đi từ sớm rồi. Không biết vì sao trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi bực mình với cách hành xử của Bạch Tình Đình, rốt cuộc Bạch Tình Đình làm sao vậy, cứ nói đi là đi, trước kia, cô luôn có thói quen ăn sáng với mọi người, thật không ngờ, Bạch Tình Đình sau khi nổi tính trẻ con lại không quan tâm tới nữa.
Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời, hắn chỉ cần nói với Chu Hân Mính một tiếng là được, Chu Hân Mính thì dễ nói chuyện thôi, từ trước tới nay, Chu Hân Mính luôn là người phụ nữ bao dung với Diệp Lăng Phi nhất, cũng là người dễ dàng tha thứ cho Diệp Lăng Phi nhất, có lẽ là bởi vì Chu Hân Mính cảm thấy vị trí người vợ của mình cũng là do Bạch Tình Đình chia sẽ cho một ít, nếu không phải Bạch Tình Đình đồng ý Chu Hân Mính cũng không thể chung sôngs với Diệp Lăng Phi được, chính bởi vậy Chu Hân Mính không hề hỏi đến chuyện của hắn ở bên ngoài, trái lại, Chu Hân Mính đã không ít lần trợ giúp cho Diệp Lăng Phi, nếu không có Chu Hân Mính thì có lẽ những chuyện Diệp Lăng Phi từng làm đã sớm bị Bạch Tình Đình nắm được rồi. Diệp Lăng Phi lái xe rời khỏi nhà, lúc đi ra ngoài còn mang theo hai cái điện thoại, Diệp Lăng Phi mới mua thêm một cái nữa, lần này cũng mang theo. Chu Hân Mính ôm Diệp Mính Đình đứng ở chỗ cửa ra vào, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi lái xe đi khuất, Chu Hân Mính mới ôm tiểu Mính Đình quay vào trong nhà, Chu Tiểu Linh đứng bên cạnh Chu Hân Mính, nói:
- Chị, em cảm thấy tâm tình của anh rể không được tốt, cứ như là có chuyện gì vậy!
Chu Hân Mính cho tiểu Mính Đình bú, nghe Chu Tiểu Linh nói như vậy, Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Tiểu Linh, có một số việc không nên đoán thì tốt hơn, tuy có thể chuyện này đúng như là em nói, nhưng mả nó không chỉ đơn giản như bề ngoài đâu, em không nên suy đoán lung tung thì tốt hơn!
- Chị, có phải là chị đã đoán được gì rồi không?
Chu Tiểu Linh hỏi. Chu Hân Mính lắc đầu, nói:
- Chị cũng không biết, Tiểu Linh, em không nên hỏi nữa!
- Em biết rồi!
Chu Tiểu Linh khẽ gật đầu, cô nhìn Chu Hân Mính, nói:
- Chị ơi, em muốn đến bệnh viện một chuyến!
- Để làm gì?
Chu Hân Mính quay sang phía Chu Tiểu Linh, hỏi:
- Nói thật cho chị biết, tại sao em lại muốn đến bệnh viện!
- Là vì Tôn Hổ!
Chu Tiểu Linh đáp,
- Lần trước, Tôn Hổ vì cứu em nên bị trọng thương, bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện, em muốn đi thăm Tôn Hổ, bất kể thế nào, Tôn Hổ cũng vì em mà gặp chuyện!
Chu Hân Mính gật đầu đồng ý:
- Vậy được rồi, đi sớm về sớm, chị sẽ bảo lái xe đưa em đi!
Chu Tiểu Linh nghe Chu Hân Mính nói như vậy liền nở nụ cười, hôn lên má Chu Hân Mính một cái, nói:
- Em biết ngay là chị sẽ ủng hộ em mà, chị, em rất thích chị, có một người chị thật là tốt!
Chu Hân Mính cười cười, trong lòng cô càng ngày càng ưa thích cô em gái này. Từ sau chuyện lần trước trong lòng Chu Hân Mính cũng sớm đã đã tiếp nhận Chu Tiểu Linh, bây giờ xem lại mày mà có chuyện lần đó, nếu không thì còn không biết chuyện này sẽ kéo dài tới bao giờ đây!
Mới sáng sớm Bạch Tình Đình đã lái xe rời khỏi nhà, tối hôm qua, cô không để cho Diệp Lăng Phi vào phòng ngủ, quan trọng nhất là trong lòng Bạch Tình Đình đang rối loạn, cô vất vả lắm mới quyết định phải điều tra rõ mọi chuyện, cô muốn khiến mình tỉnh táo lại, tìm hiểu mọi chuyện thật rõ ràng, cô cảm thấy mình bị lừa gạt quá lâu rồi, chuyện Vu Đình Đình tuyệt đối không phải ngày một ngày hai rồi, đúng như Johann Vương đã từng nói qua, cô không thể lui bước được nữa, nếu dễ dàng tha thứ sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm phức tạp. Đêm qua ngủ một mình, Bạch Tình Đình quả thực cảm thấy hơi khó chịu, không quen lắm, tuy trước kia cũng có những lúc Diệp Lăng Phi không ở nhà, Bạch Tình Đình cũng ngủ một mình, nhưng lần này Bạch Tình Đình lại cảm thấy rõ ràng không thích ứng lắm, phải biết rằng Diệp Lăng Phi đang ở trong nhà, nhưng lại nằm trên giường của người khác khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy rất không hài lòng, Bạch Tình Đình luôn cho rằng cô có thể dễ dàng tha thứ, nhưng bây giờ cô mới biết mình sai rồi, thực chất ở bên trong cô luôn có ham muốn độc chiếm, chỉ là bởi vì những chuyện khác, Bạch Tình Đình bị ép phải chôn sâu ham muốn độc chiếm dưới đáy lòng.
Hiện giờ Bạch Tình Đình không biết rốt cuộc mình nên làm gì, cô cảm thấy rất hoảng loạn, sáng sớm đã lái xe đi ra ngoài rồi, cô chạy lòng vòng lái xe không có mục đích, cô đã từng muốn tìm đến Trương Lộ Tuyết để bàn bạc, có lẽ những gì Trương Lộ Tuyết biết được còn nhiều hơn cô, nhưng Bạch Tình Đình lại nghĩ tới quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi, ma xui quỷ khiến thế nào Bạch Tình Đình cũng ghi tên của Trương Lộ Tuyết vào cái tệp đó, hơn nữa xếp hạng ở phía dưới Lý Khả Hân. Trên cái tệp đó đã có ba cái tên, Bạch Tình Đình còn chưa suy nghĩ kỹ càng, mình rốt cuộc nên làm những gì, bỗng nhiên cô cảm thấy chung quanh mình đều là người của Diệp Lăng Phi, cô căn bản không tìm được ai có thể quân sư cho mình.
Cô lái xe đến bờ biển, nơi đó đã từng là nơi lãng mạn nhất của cô và Diệp Lăng Phi, nhưng hiện giờ Bạch Tình Đình lại cảm thấy bối rối, cô hối hận vì tối hôm qua đã đuổi Diệp Lăng Phi ra, cô không nên làm như vậy, làm như vậy chỉ e hậu quả sẽ là mọi chuyện càng thêm hỏng bét. Bạch Tình Đình dừng xe bên bờ biển, cô xuống xe, đi bộ trên bãi cát, mặc cho gió biển thổi vào mặt mình. Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, Bạch Tình Đình lấy điện thoại di động ra, thấy cuộc điện thoại này là của một dãy số lạ, Bạch Tình Đình nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Johann Vương:
- Tôi đoán tâm tình của cô bây giờ nhất định rất không tốt, có hứng thú tâm sự không, tối hôm qua không biết có phải vì uống nhiều rượu không mà tôi ngủ không ngon giấc, tôi định đi tản bộ, nói không chừng tôi sẽ có suy nghĩ đầu tư mới đấy!
- Bây giờ tôi hoài nghi anh đã biết tất cả mọi chuyện không, Johann Vương, anh có thể nói cho tôi biết, rốt anh có phải là người không?
Bạch Tình Đình vừa hỏi câu này, chợt nghe Johann Vương cười nói:
- Tại sao cô lại hỏi như vậy?
- Chỉ vì tôi cảm thấy hiếu kỳ, anh luôn khiến tôi cảm thấy như anh đang ở ngay bên cạnh tôi, tôi biết rất rõ răng điều đó là không rhể, nhưng anh luôn xuất hiện một cách thần bí như vậy, anh có thể giải thích với tôi không?
- Ừm, vậy cô cứ coi tôi là nhà tiên tri được rồi, tôi có năng lực biết trước tương lai, tôi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gò, nếu cô không tin chúng ta có thể đánh cuộc, chắc chắn rất thú vị!
Johann Vương cười nói,
- Tổng giám đốc Bạch, không biết cô có muốn đánh cuộc với tôi lần này không?
- Tôi rất muốn nghe xem rốt cuộc là đánh bạc như thế nào?
Bạch Tình Đình nói.
- Vậy cô đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp cô!
Bạch Tình Đình chần chừ một lát, nói:
- Bờ biển...!
Bạch Tình Đình cũng không biết mình bị làm sao nữa, vậy ngốc nghêch nói ra chỗ của mình hiện giờ, khi cô dập máy mới ý thức được mình thành thật như vậy, cô không biết trên người cái tên Johann Vương đó rốt cuộc có cái gì, tóm lại khiến cho người cảm thấy mình hoàn toàn đi theo hắn, tuy Bạch Tình Đình đã nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không nên biểu hiện ra quá nhiều hứng thú với gác Johann Vương này, nhưng có một số việc không phải cô có thể khống chế được, không thể phủ nhận một điều chuyện đánh cuộc mà Johann Vương nhắc tới quả thật khiến cho Bạch Tình Đình rất động tâm, Bạch Tình Đình rất muốn biết rốt cuộc Johann Vương muốn đánh cuộc với mình cái gì. Johann Vương chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến bờ biể, xe taxi dừng ở bên bờ biển, Johann Vương xuống xe taxi, trong tay cầm theo một cái hộp giữ ấm, trông thấy Bạch Tình Đình đứng ở bờ biển, hắn cũng không đi về phía bờ biển, mà gọi Bạch Tình Đình một tiếng, sau đó đi tới chỗ chiếc xe của Bạch Tình Đình. Khi Bạch Tình Đình đi tới cô mới phát hiện giờ, Johann Vương cầm theo một cái khăn giấy, đang từ lấy bánh bao, sữa đậu nành nóng từ trong hộp giữ ấm ra, những thứ này đều là bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Truyện convert hay : Yêu Long Cổ Đế