Tới đài T.
Thư Thanh Liễu đậu xe xong, thấy Tiểu Tiểu còn ngủ thực ngon giấc, cũng không gọi nhóc, trực tiếp cõng nhóc xuống xe, sau khi đi vào đài truyền hình, Tiểu Tiểu bị đánh thức, phát hiện mình ở trên lưng Thư Thanh Liễu, cậu nhóc dụi dụi mắt nhìn trái nhìn phải, nói: “Đây là đài truyền hình mà, chú bắt cóc tống tiền sao lại tới đây?”
Thư Thanh Liễu chỉ xem như cậu nhóc đang nói mớ, không để ý đến nhóc, hỏi nhân viên đài truyền hình nơi quay tiết mục hiện trường “Nhìn ngắm giang sơn”, xoay người đi thang bộ, Tiểu Tiểu lại tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ chú không phải bắt cóc tống tiền, mà là phần tử khủng bố? Chú tính buộc thuốc nổ trên người cháu, đem cháu treo lên tháp truyền hình để cảnh cáo mọi người? Chú đừng vọng tưởng nữa, ba cháu nhất định sẽ đến cứu cháu!”
Khi gặp ba đứa nhỏ, anh nhất định đề nghị anh ta ít cho nó xem mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, miễn cho tẩu hỏa nhập ma.
Vẫn không được trả lời, thấy Thư Thanh Liễu đi thang bộ lên lầu, Tiểu Tiểu thực tức giận, lấy tay đấm vai anh, quát: “Chú bị ngốc hả, bên kia có thang máy kìa, cứ vậy đi lên tầng cao nhất của đài truyền hình, chú không cần buộc thuốc nổ, cháu cũng sẽ mệt chết, đến lúc đó hành động khủng bố của chú liền không thể thực thi.”
Người đi là anh, đứa nhỏ này sao lại mệt? Ý nghĩ kỳ lạ này làm Thư Thanh Liễu càng muốn trông thấy ba cậu nhóc, đến tột cùng là nhân tài thế nào mới có thể dạy dỗ ra bé cưng như vậy.
“Thói quen.” Không muốn lại bị ầm ĩ nữa, Thư Thanh Liễu lựa chọn trả lời.
Đây là thói quen anh trong một thời gian dài chấp hành các loại nhiệm vụ dưỡng thành, trong những kiến trúc cấu tạo rườm rà, anh đều thích đi thang lầu, bởi vì kia có lẽ sẽ trở thành đường để anh thoát thân, hơn nữa trường quay ở tầng tám, đi thang bộ một chút cũng tốt cho thân thể, nếu không gần đây cuộc sống rất nhàn tản, xương cốt sẽ rỉ sắt mất.
Tiểu Tiểu không biết suy nghĩ của Thư Thanh Liễu, ồn ào vài câu, sau khi phát hiện đi thang bộ cũng không có gì không tốt, mới không ầm ĩ nữa, chuyển hướng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đến lúc đi tới tầng tám, nhóc còn chưa xem đủ, muốn Thư Thanh Liễu tiếp tục đi lên nữa, bị anh trực tiếp không đếm xỉa.
Thư Thanh Liễu đi vào nơi ghi hình, tiết mục còn đang tiến hành, nhân viên công tác nhìn thấy Thư Thanh Liễu mang theo giấy thông hành, nghĩ anh là người xem đến muộn, nói với anh tiết mục đã bắt đầu quay rồi, bọn họ không thể đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài xem màn hình lớn.
Thư Thanh Liễu tới chỗ ngồi ở đại sảnh bên ngoài ngồi xuống, đối diện với nhiều màn hình, phân biệt hiển thị các chương trình khác nhau, Tiểu Tiểu rất nhanh bị một cái trong đó hấp dẫn, đã quên mình đang bị bắt cóc, sau khi ngồi xuống lập tức tập trung tinh thần xem, nhìn dáng vẻ cậu nhóc, có thể thấy nhóc thường xuyên đến nơi này, một chút cũng không xa lạ.
Nội dung chủ yếu của “Nhìn ngắm giang sơn” là giới thiệu danh lam thắng cảnh nổi tiếng, mỗi kì sẽ mời một ngôi sao khác nhau cùng người dẫn chương trình cùng đi tham gia quay chụp, để mọi người từ màn ảnh thưởng thức phong cảnh cùng phong thổ dân tình các nơi, trong lúc quay còn mời khách mời ngẫu hứng phát biểu cảm tưởng, Thư Thanh Liễu rất ít xem tiết mục giải trí, đối với kiểu tiết mục lợi dụng ngôi sao làm mánh lới thu hút người xem này càng không có hứng thú, vốn định đi chung quanh một chút, chờ tiết mục thu xong, liền đem nhóc con trả lại, ai ngờ ống kính đổi góc quay, chuyển tới khách mời thì dừng lại, bước chân Thư Thanh Liễu cũng ngưng lại, ánh mắt dừng trên người nổi bật trên màn ảnh kia.
Khuôn mặt có chút xa lạ, rồi lại mơ hồ có ký ức quen thuộc, cảm giác thực mâu thuẫn, lập tức túm chặt tim mình, anh nhịn không được ngừng hô hấp, nhìn thẳng cận cảnh trước mắt, rồi lại chuyển mắt đi.
Bộ nhớ con người là một thứ rất thần kỳ, Thư Thanh Liễu quên một tháng trước xảy ra chuyện gì, lại có thể nhớ rõ chuyện mười mấy năm trước —— khi đó Bùi Tuyển mới xuất đạo, cùng hai thành viên khác tạo thành một nhóm nhạc thiếu niên nổi tiếng một thời, lần đầu tiên nhìn thấy hắn thực kinh diễm, anh liền trở thành một fan cực kỳ hâm mộ Bùi Tuyển, thẳng đến khi vào trường quân đội, không có thời gian theo nữa, lúc sau bởi vì tính chất công việc, anh gần như cắt đứt với thế giới bên ngoài, thoáng một cái đã hơn mười năm không nghe qua tin tức liên quan đến Bùi Tuyển, không nghĩ tới vào thời điểm này vô tình lại nhìn thấy hắn.
“Anh ta…” Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn Tiểu Tiểu đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn ảnh, đứa nhỏ thực hưng phấn, ánh mắt trừng thật to, thành thật hiếm có, anh chần chờ hỏi: “Là ba cháu sao?”
“Đương nhiên…” Tiểu Tiểu sau khi vô thức trả lời, lập tức cảnh giác nhìn anh, liều mạng lắc đầu, “Đương nhiên không phải, chú ấy là thần tượng của cháu!”
Lời nói dối giấu đầu hở đuôi, Thư Thanh Liễu nhịn không được nở nụ cười, liều mạng phủ nhận như vậy, chẳng lẽ là sợ anh ngay lúc này dọa dẫm Bùi Tuyển? Tiểu tử này thực sự là một tiểu quỷ mà, anh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tiểu, cùng nhóc nhìn vào màn hình.
Không biết có phải người quay phim cũng là fan của Bùi Tuyển không, hay là vì để nâng cao tỉ suất xem đài, số lần ống kính máy quay dừng trên người Bùi Tuyển là nhiều nhất, thời gian cũng dài nhất, Thư Thanh Liễu nhìn người đàn ông trong màn ảnh, hơn mười năm không thấy, nụ cười của anh ta vẫn sáng ngời ân cần như trước kia, nhưng rõ ràng thành thục rất nhiều, quần áo đơn giản đúng mực, ngẫu hứng tùy ý mỉm cười, làm anh ta thêm vài phần thu hút, nổi bật hơn so với các nghệ sĩ đồng trang lứa, mười năm trước Thư Thanh Liễu cảm thấy người đàn ông này trời sinh ăn cơm nghệ thuật, hiện tại anh càng cho là như vậy, Bùi Tuyển có loại khí chất độc đáo, dường như nơi nào có anh ta tồn tại, những người khác chỉ là làm nền mà thôi.
Chính là không nghĩ tới chỉ chớp mắt, anh ta đã có một đứa con lớn như vậy.
Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, một đứa bé thực nghịch ngợm, mi gian có linh khí tuấn tú giống Bùi Tuyển, lại so với hắn hơn vài phần ác ma ranh mãnh, Thư Thanh Liễu có chút hoảng hốt, mơ hồ nhớ tới rất nhiều năm trước kia, mình thực hăng hái tham gia buổi concert của Bùi Tuyển.
“Bùi Tuyển hiện tại thực nổi danh sao?” Anh nhịn không được hỏi.
Hai gã nhân viên đài đi ngang qua, nghe Thư Thanh Liễu hỏi, thực kinh ngạc đồng loạt quay đầu nhìn anh, những lời này cũng đổi lấy ánh mắt xem thường của Tiểu Tiểu.
“Chú là từ ngoài hành tinh đến đây làm cướp hả? Bùi Tuyển đương nhiên rất nổi danh, ở lễ trao giải điện ảnh năm ngoài chú ấy còn nhận được mấy giải thưởng lớn!”
“Anh ta bắt đầu đóng phim sao?”
“Ặc, cháu chịu thua chú luôn.” Tiểu Tiểu thực khoa trương làm động tác che mặt, “Thôi chú cứ làm phần tử khủng bố thì tốt hơn, cháu cũng sẽ không bị chú bắt cóc tới ngoài hành tinh.”
Thư Thanh Liễu không để ý tới mấy lời ầm ĩ của đứa nhỏ, anh chỉ cảm thấy kinh ngạc, hơn mười năm trước Bùi Tuyển còn là ngôi sao ca nhạc thần tượng, ngẫu nhiên nhận vai khách mời trong một, hai bộ phim hoạt động giải trí, không nghĩ tới từ biệt mấy năm, anh ta đã nắm trong tay các loại giải thưởng lớn.
“Giải thưởng ở mấy hạng mục không trọng yếu mà thôi.” Thanh âm Tiểu Tiểu quá lớn, đổi lấy một cái cười nhạo của người bên cạnh: “Phấn đấu nhiều năm như vậy cũng chưa giành được ảnh đế, tinh vận của anh ta bất quá cũng chỉ như thế.”
Thư Thanh Liễu quay sang, thấy một người đàn ông vận tây trang phẳng phiu, bên cạnh có ghi rõ cấm hút thuốc, người này lại cầm điếu thuốc nuốt mây nhả khói, anh ta bộ dạng thực anh tuấn, thậm chí vượt qua Bùi Tuyển, nhưng hành vi bất lịch sự này khiến hình tượng của chính mình bị tổn hại.
“Liên quan gì đến chú!” Tiểu Tiểu lớn tiếng phản bác: “Chú cũng không phải ảnh đế, còn chê cười người khác, chú ngay cả giải thưởng cũng chưa nhận được đâu!”
Đồng ngôn không cố kỵ, làm trẻ con cái tốt chính là có thể tùy tâm sở dục phát biểu ngôn luận, hơn nữa thẳng thắn đúng trọng điểm, người kia bị Tiểu Tiểu nói không thể phản bác, hừ một tiếng, tái mặt bỏ đi, Tiểu Tiểu thắng một trận, nắm tay đặt trên mũi, rất đắc ý ở sau lưng người kia nhăn mặt.
“Anh ta là ai vậy?”
“Thực ngu ngốc!” Tiểu Tiểu phình má, nói: “Ngu ngốc cái gì cũng muốn tranh với Tuyển Tuyển!”
Nhìn Tiểu Tiểu lộ vẻ mặt thở phì phì, Thư Thanh Liễu phát hiện điều người ta hay nói trẻ nhỏ mau quên thật là một sai lầm lớn, trẻ con chính là tối mang thù, hơn nữa không tiếc biểu đạt rõ ràng sắc thái phẫn nộ của bọn chúng.
Xưng hô của Tiểu Tiểu với Bùi Tuyển làm cho Thư Thanh Liễu có chút kỳ quái, bất quá lực chú ý của anh rất nhanh chuyển tới cảnh nước từ trên núi chảy xuống thực xinh đẹp trên màn ảnh.
Màn ảnh chậm rãi chiếu lại gần, trước mặt là một dãy kiến trúc cổ xưa xây dựng độc đáo, mái cong lả lướt, trên xà nhà có hình đầu rồng, bên dưới là con đường ốp đá, đó là một trấn nhỏ tràn ngập hơi thở cổ xưa, lời thuyết minh giới thiệu nơi này gọi là Kỳ Lân cổ trấn, phong cảnh tươi đẹp tinh tế, theo chuyển động của ống kính hiện ra ở trước mặt người xem.
Đoạn giới thiệu phong cảnh này do khách mời Bùi Tuyển đảm nhiệm, lấy giá trị con người của anh ta bây giờ, rất ít khi tham dự mấy loại tiết mục này, cho nên sự xuất hiện của anh trong chương trình khiến tỉ suất người xem nâng lên rất nhiều, tùy ý ngẫu hứng bình luận một chút đã dễ dàng thu hút sự chú ý của người xem, so với vài đoạn giới thiệu phong cảnh do nghệ sĩ khác đảm nhiệm trước đó, ít nhất Thư Thanh Liễu cho là như vậy, lời dẫn khôi hài cùng kiến thức tỉ mỉ xác thực của Bùi Tuyển làm anh ta thêm vài phần mị lực riêng biệt.
Máy quay theo Bùi Tuyển chậm rãi đi trên những con đường chung quanh ngã tư ở cổ trấn, khi chiếu cảnh các tòa nhà cổ xưa bên cạnh dòng sông, Thư Thanh Liễu đột nhiên chóng mặt một chút, đầu vai phát đau, như là bị người đụng vào, chung quanh thực tối, anh nhìn không rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy rất nhiều cảnh tượng trong đầu chợt thoáng qua, vụt qua quá nhanh, trong đầu xuất hiện khoảng không ngắn ngủi, giống như hết thảy đều trắng xóa, làm anh tạm thời mất đi không gian suy nghĩ.
Chưa bao giờ gặp qua cảm giác này, Thư Thanh Liễu vội vàng nhắm mắt lại, che dấu chỗ không khoẻ của mình, cũng may cảm giác đau đớn kia trôi qua rất nhanh, chờ đến khi anh mở mắt ra, màn hình đã chuyển cảnh, chương trình đã tới đoạn kết, còn lại đều là Bùi Tuyển ở trên màn ảnh đề cử địa điểm du lịch.
Giọng nói ôn hòa tao nhã, làm cho suy nghĩ của Thư Thanh Liễu dần dần bình tĩnh trở lại, yên lặng nhìn phong cảnh trấn nhỏ phía sau Bùi Tuyển, anh có loại cảm giác, cảnh vật vừa rồi đối với anh mà nói phi thường kỳ lạ… Không, có lẽ là, khiến anh có cảm giác kỳ lạ chính là sự hiện diện của người này trong quang cảnh kia…
Có lẽ, có thể làm chút gì đó, để hồi phục trí nhớ hai ngày kia của mình …
“Này, chú cũng là fan của Tuyển Tuyển sao? Xem chú nhìn đến ngây người kìa.” Tiểu Tiểu xem xong tiết mục, hứng thú một lần nữa chuyển tới trên người Thư Thanh Liễu, tò mò hỏi.
“Phải.” Thư Thanh Liễu khôi phục sự bình tĩnh bình thường, mỉm cười nói: “Rất nhiều năm trước, chú từng là.”
“Nhưng mà nhìn chú cũng đâu có già.” Tiểu Tiểu còn nghiêm túc đánh giá anh, “Chắc là cấu tạo thân thể người ngoài hành tinh không giống ở đây?”
“…”
Con nít mỏ nhọn như vậy thực không đáng yêu.
Trường quay đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay kịch liệt, Thư Thanh Liễu quay đầu nhìn màn hình, chương trình đã kết thúc, MC vừa nói xong, ánh đèn liền tắt đi, tiến vào thời gian quảng cáo.
Nhân viên công tác mở cửa phòng thu, có người xem lục tục đi ra, Tiểu Tiểu lập tức nhảy xuống ghế dựa, vọt đi vào, Thư Thanh Liễu không kéo được nhóc, đành phải theo sát.
Hai người ngược với đám đông chen vào, rất nhanh liền thấy nhân viên công tác mời vài vị khách mời đi tới phía sau đài, có vài người xem còn bồi hồi ở phòng thu, tựa hồ nghĩ muốn cùng khách mời chụp ảnh chung, nhưng đều bị nhân viên công tác ngăn cản, Tiểu Tiểu cũng bị ngăn lại, cậu nhóc gấp đến độ nhảy lên, đáng tiếc vóc người thấp bé, làm thế nào cũng không nhìn thấy phía trước, Thư Thanh Liễu thấy Bùi Tuyển không chú ý tới bọn họ, cùng những người khác cười nói đi vào hậu trường, dưới tình thế cấp bách, anh vội đem Tiểu Tiểu giơ lên, kêu to: “Bùi tiên sinh!”
Tiếng kêu thuần phác trầm ổn, Bùi Tuyển dừng bước, mày có chút nhăn lại.
Xuất đạo nhiều năm như vậy, hắn cơ hồ chưa nghe ai gọi mình như thế, cách gọi này rất mẫu mực, phối với giọng nói trầm thấp từ tính kia, giống như nơi này không phải nơi ghi hình, mà là phòng hội đàm, nơi mọi người theo khuôn phép cũ họp báo bàn luận.
Gần đây chuyện không vừa mắt càng ngày càng nhiều, Bùi Tuyển không hài lòng nghĩ, theo tiếng kêu quay đầu lại, trên mặt là bộ dáng tươi cười, nhìn thấy Tiểu Tiểu bị nâng lên cao, hắn nao nao, lập tức khôi phục vẻ thong dong, cùng nhân viên công tác thấp giọng dặn dò hai câu, bước nhanh đi tới.
Quần áo đơn giản trắng ngà, dưới ánh đèn trông đặc biệt đẹp mắt, ánh mắt Thư Thanh Liễu nheo nheo lại, cảm giác phía sau Bùi Tuyển tựa hồ dẫn theo một chuỗi tinh quang, sáng chói đến mức khiến người ta không thể không nhắm mắt. Năm đó khi anh còn là fan của hắn, cũng không có cơ hội cùng Bùi Tuyển tiếp xúc gần gũi như vậy, hiện tại đột nhiên nhìn thấy, tim không tự chủ được đập kịch liệt, hô hấp có chút rối loạn, dưới mưa bom bão đạn anh cũng chưa từng có nửa điểm e ngại, giờ phút này cư nhiên có cảm giác khẩn trương.
Cánh tay truyền đến giãy dụa kịch liệt, Thư Thanh Liễu lấy lại tinh thần, vội vàng buông Tiểu Tiểu. Bùi Tuyển đứng trước mặt bọn họ, thân cao ngang với Thư Thanh Liễu, nhưng tồn tại của hắn rất chói mắt, phía trước ánh chớp không ngừng sáng lên, là fans ở xa chụp ảnh, Bùi Tuyển sớm tập mãi thành thói quen, ngược lại là Thư Thanh Liễu cảm thấy câu nệ —— ở trước mặt thần tượng, phải khống chế tình tự của mình là chuyện rất khó, nhất là dưới cái nhìn chăm chú cùng nụ cười mỉm của Bùi Tuyển.
“Bùi, Bùi tiên sinh… Tiểu Tiểu, vợ của anh…”
Vì quá căng thẳng nên lại nói lắp, Thư Thanh Liễu trong lúc hấp tấp không biết nên sắp xếp câu chuyện thế nào.
Mu bàn chân thấy đau, là bị Tiểu Tiểu hung hăng dẫm một cái, Thư Thanh Liễu kinh ngạc ngừng nói, chỉ thấy Tiểu Tiểu từ trong ba lô nhanh nhẹn lấy ra giấy bút, đưa cho Bùi Tuyển, ngửa đầu hỏi: “Anh Bùi, em là fan của anh, anh có thể ký tên cho em không?”
Cất giọng non nớt hỏi, người chung quanh đều nở nụ cười, một nhân viên công tác nói: “Anh Tuyển, đây chắc là fan nhỏ tuổi nhất của anh a.”
“Đúng vậy.” Bùi Tuyển cười ngồi xổm xuống, tiếp nhận giấy bút trong tay Tiểu Tiểu, nhanh chóng ký tên, nói: “Cho nên, làm sao mà từ chối được chứ?”
“Em có thể đi thăm phòng làm việc của anh một chút được không?” Tiểu Tiểu được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi.
Bùi Tuyển cười gật đầu, lại nhìn Thư Thanh Liễu, “Vị này là…”
“Lái xe.” Tiểu Tiểu nói: “Chú ấy không quan trọng, cứ để ở bên ngoài chờ.”
“Như vậy không tốt lắm.” Bùi Tuyển mỉm cười nói: “Dù là khi nào thì cũng phải nhớ rõ tôn trọng người khác, hiểu không?”
Ngữ điệu thân thiết ôn hòa, ngay lập tức cuốn hút các fan xung quanh, bao gồm cả Thư Thanh Liễu, thấy Bùi Tuyển mỉm cười, anh càng cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng xua tay: “Không cần, tôi, tôi có thể…”
“Đi theo tôi.”
Bùi Tuyển không cho Thư Thanh Liễu cơ hội nói, ngắt lời anh, mang Tiểu Tiểu tới hậu trường, Thư Thanh Liễu cũng đành phải đi theo.
Bùi Tuyển đi vào phòng nghỉ đài truyền hình chuẩn bị cho hắn, vừa vào liền khóa cửa, Tiểu Tiểu thấy không có người ngoài, lập tức vọt tới trước mặt hắn, hướng hắn giơ tay lên, bảo: “Ôm!”
Bùi Tuyển cười đem đứa nhỏ ôm lấy, nói: “Thực ngoan.”
Tiểu Tiểu cùng hắn đầu đối đầu, hỏi: “Con vừa rồi diễn được không a?”
“Được lắm, con rất có khả năng làm ảnh đế.”
“Con không cần, vị trí ảnh đế là dành cho ba.”
Lời nói con trẻ, Bùi Tuyển nở nụ cười, Thư Thanh Liễu ở bên cạnh nghe hai cha con nói chuyện, cũng nhịn không được cười lên, cảm giác mất tự nhiên trước mặt Bùi Tuyển giảm đi một chút, anh càng thích nụ cười của Bùi Tuyển bây giờ, không mang chút diễn xuất nào, nụ cười phát ra từ nội tâm.
Bùi Tuyển buông đứa con, ánh mắt chuyển tới trên người anh, Thư Thanh Liễu đi lên phía trước, hướng hắn đưa tay.
“Bùi tiên sinh…”
Cử chỉ thân thiện bị xem thường, Bùi Tuyển thoáng cái lạnh mặt, quát: “Anh câm miệng!”
Nụ cười Thư Thanh Liễu cứng đờ, thực sự ngậm miệng, một nửa là bản năng phục tùng mệnh lệnh, một nửa là kinh ngạc Bùi Tuyển không nói gì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tôi cho tới bây giờ chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy!”
Khí chất của Thư Thanh Liễu làm cho Bùi Tuyển rất không thoải mái, bản năng nổi lên phản cảm, lại còn biểu hiện vừa rồi hắn, Bùi Tuyển liền hận đến ngứa răng, nếu không ngại con mình ở đây, hắn tuyệt đối sẽ đem bình hoa trang trí bên cạnh trực tiếp ném qua, tỏ rõ mình rất khó chịu.
Bùi Tuyển quay đầu hỏi Tiểu Tiểu, “Anh ta là ai vậy?”
“Kẻ cướp đó ba, hắn bắt cóc con đến đây.”
Câu hỏi không thu được trọng điểm, Bùi Tuyển đem ánh mắt chuyển đến Thư Thanh Liễu, Thư Thanh Liễu vội vàng nói: “Là cô La… nhờ tôi đón Tiểu Tiểu… Đến đây, tiện trả xe… Cô ấy còn nói, nói sẽ để luật sư nói chuyện với, với anh…”
Quá khẩn trương làm tật nói lắp đã chữa khỏi từ lâu lại tái phát, Thư Thanh Liễu bình thường rất ít khi nói nhiều như vậy, lại cố tình vào lúc này ăn nói lắp bắp, không chỉ không thể giải thích rõ ràng, ngược lại còn làm Bùi Tuyển càng chán ghét, không để ý tới cái chìa khóa anh đưa qua, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Anh có thể câm miệng, không cần vì chứng minh mình nói lắp mà cố gắng như vậy.”
Lời nói cay nghiệt, Thư Thanh Liễu lại giật mình, cho tới nay, hình tượng của Bùi Tuyển đều là hiền hoà thân thiện, nụ cười của hắn tựa như kim bài, có sức cuốn hút mãnh liệt, hiện tại Thư Thanh Liễu mới phát hiện hắn cũng cáu kỉnh, không chỉ có cáu kỉnh, mà còn hết sức khó chịu, điều này không ai biết.
Cư nhiên thấy được một mặt khác của thần tượng, ở cuộc ngẫu ngộ mười mấy năm sau, Thư Thanh Liễu không thể nói rõ chính mình giờ phút này là tâm tình gì, chỉ cảm thấy có điểm buồn cười, nói: “Phải.”
Bùi Tuyển đối với phản ứng của Thư Thanh Liễu có chút kinh ngạc, trên mặt Thư Thanh Liễu không có một tia bị đả kích sau khi bị tổn thương hoặc biểu tình tự ti, làm cho hắn đối với người đàn ông này có điểm nhìn với cặp mắt khác.
Hắn một lần nữa nghiêm túc đánh giá Thư Thanh Liễu, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, kiểu tóc hơi ngắn, quần áo bình thường nhưng rất gọn gàng, trong mùa hạ nóng bức vẫn cài nút cổ áo, sống lưng thẳng tắp, điều này làm anh thoạt nhìn có chút nghiêm túc, bất quá nụ cười vừa rồi làm giảm bớt phần nghiêm túc kia, trán rất cao, đứng ở nơi đó, làm cho người ta có cảm giác ổn trọng khoan khoái, điều này làm chán ghét của Bùi Tuyển với anh tiêu giảm một ít.
“La Vĩ Doanh bảo anh tới?” Hắn hỏi.
“Phải.”
“Hoài An lúc an bài công tác có nhắc nhở anh cần chú ý điều gì không?”
Hoài An?
Thư Thanh Liễu nghe không hiểu, muốn giải thích một chút nguyên do mình tới nơi này, chính là không đợi anh mở miệng, Bùi Tuyển đã không bình tĩnh khoát tay.
“OK, anh không cần khiêu chiến lực nhẫn nại của tôi.”
Bùi Tuyển xoay người đi lấy túi xách, Tiểu Tiểu giành trước chạy tới, từ trong túi xách hai lớp tìm được di động, lấy lòng đưa cho hắn, biểu tình Bùi Tuyển nhu hòa xuống, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai khen ngợi, ngồi xuống bên cạnh, Tiểu Tiểu lại trừng mắt với Thư Thanh Liễu.
“Nhanh đi rót nước đi, ba tôi khát nước.”
Anh đem đứa nhỏ đưa đến, nhiệm vụ xem như hoàn thành, cho nên việc hiện tại anh phải làm là rời đi, về chỗ La Vĩ Doanh hỏi chuyện cô gái mất tích, mà không phải tiếp tục ở trong này làm người giúp việc.
Ý niệm này vụt một cái hoàn toàn tiêu thất, Thư Thanh Liễu vẫn là lựa chọn đi rót nước cho Bùi Tuyển, Tiểu Tiểu ngồi ở sô pha vắt chân, ngửa đầu nhìn anh, ra lệnh: “Còn có tôi nữa.”
Thư Thanh Liễu không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, nhóc con quả nhiên sợ, tư thế cả vú lấp miệng em nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vùi đầu chôn vào ngực Bùi Tuyển, lầm bầm: “Chú ấy bắt nạt con…”
Đáng tiếc Bùi Tuyển đang gọi điện thoại, không để ý tới Tiểu Tiểu làm nũng, thuận tay lấy máy chơi game trong túi xách ra đưa cho cậu nhóc, để nhóc chơi một mình, sau khi di động thông, Bùi Tuyển đi qua một bên, nói: “Lần sau cô nếu còn muốn lâm thời nhận việc, đừng có sai người khác đi đón Tiểu Tiểu.”
Thanh âm ép tới rất thấp, hiển nhiên không muốn để Tiểu Tiểu nghe được, Thư Thanh Liễu nghĩ anh ta hẳn là đang nói chuyện với La Vĩ Doanh, không biết La Vĩ Doanh nói gì đó, Bùi Tuyển cười lạnh, nói: “Anh ta là trợ lý của tôi, khi nào thì cô có quyền sai sử người của tôi…? Để luật sư đến nói chuyện, được, bất cứ khi nào có thể.”
Bùi Tuyển cúp điện thoại, cuộc nói chuyện rất ngắn, tựa hồ là vì kiêng dè Tiểu Tiểu, mới áp chế không nói nhiều, khi hắn xoay người lại, đã khôi phục bình tĩnh, lại gọi điện thoại, nhưng vẫn không chuyển được, hắn khó chịu nhăn mi, ném đi di động đang mở, một lần nữa ngồi xuống sô pha, vắt chân lên, tay đặt trên đầu gối, cao thấp xem kỹ Thư Thanh Liễu, khí thế uy nghiêm như đế vương quân lâm thiên hạ.
“Hoài An hình như đi vội quá, cái gì cũng không dặn dò anh.”
Thư Thanh Liễu cảm thấy Bùi Tuyển dường như hiểu lầm gì đó, nói: “Tôi không biết…”
“Được rồi, anh không cần cố biểu đạt sự ngu xuẩn của mình.” Bùi Tuyển khinh thường đánh giá anh, nói: “Thật không biết Hoài An làm thế nào lại vơ một tên ngu ngốc đến, anh nhớ kỹ, anh là trợ lý của tôi, chỉ cần nghe một mình tôi, tôi không gật đầu, cho dù là cô La, anh cũng có thể cự tuyệt.”
“Tôi nghĩ anh lầm rồi, Bùi tiên sinh.” Thư Thanh Liễu cá tính hướng nội, nhưng không có nghĩa là anh không phản bác, nhất là đối với loại chỉ trích vô căn cứ này, anh đúng mực nói: “Trên đời này tôi chỉ nghe hai người, mẹ tôi, và cấp trên của tôi.”
“Nguyên lai cậu cũng có thể không nói lắp.”
Ánh mắt giễu cợt ngước lên, con ngươi sáng ngời, dẫn theo vài tia hứng thú trêu chọc, bị nhìn chăm chú, trái tim Thư Thanh Liễu đột nhiên đập hẫng một nhịp.
“Không, không phải… Kỳ thật…”
“Nhìn chung cũng không ngốc đến bất trị.” Bùi Tuyển lười nghe anh dong dài, cười nhạo một tiếng: “Tôi hiện tại chính là cấp trên của anh, Hoài An không với nói rõ ràng với anh, tôi đây hiện tại lặp lại lần nữa, thời gian thử việc của anh là ba tháng, tiền lương năm vạn, phụ trách để ý cuộc sống cùng toàn bộ công việc của tôi.”
Bùi Tuyển nói tới đây, nhìn Tiểu Tiểu, “Nếu chuyện Tiểu Tiểu cô La đã nói qua, tôi cũng sẽ không giấu diếm, sau này thời gian trống của anh sẽ phụ trách đưa rước nó đi học, chìa khóa xe anh cầm, lát nữa tôi sẽ đưa anh chìa khóa nhà, nhớ kỹ đừng phạm sai lầm, tôi không dưỡng ngu ngốc.”
Giấc mộng thần tượng mười mấy năm cứ như vậy bị đánh vỡ, Thư Thanh Liễu hiện tại mới hiểu được cái gì kêu khoảng cách sinh ra mỹ cảm, nhìn thấy người đàn ông kia điềm nhiên như không châm chọc mình, anh thốt ra, “Anh trước kia không phải như thế.”
“Anh là của fan của tôi?” Bùi Tuyển hai chân đổi một chút, đôi mắt hơi hơi nheo lại, kỳ quái nhìn anh.
Phát giác mình nói lỡ, Thư Thanh Liễu ngậm lại miệng, vừa lúc di động trong túi truyền đến tiếng vang, anh lấy ra xem, thấy một dãy số lạ, ấn nút nghe, một tiếng cười ôn nhu truyền đến.
“Xem ra anh cùng Bùi Tuyển nói chuyện không tồi, nhanh như vậy anh ta liền đem anh coi như ‘Người của mình’.”
Là giọng La Vĩ Doanh, Thư Thanh Liễu thực kinh ngạc cô ta chủ động gọi điện thoại cho mình, liếc mắt nhìn Bùi Tuyển một cái, người kia mặt lộ vẻ không vừa ý, tựa hồ tức giận anh tự tiện tiếp điện thoại.
“Tôi nghĩ trong này có hiểu lầm.” Không để ý tới trêu chọc của La Vĩ Doanh, Thư Thanh Liễu thản nhiên nói.
“Thoạt nhìn tựa hồ là một hiểu lầm thực kỳ diệu.” La Vĩ Doanh cười duyên: “Anh ta là người đàn ông không tồi, tuy rằng tính tình thực khó khen tặng, trợ lý trước kia làm được dài nhất cũng bất quá nửa năm, hy vọng anh có thể vượt qua kỷ lục này.”
Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng anh phải nhận công việc này? Từ đầu đến cuối chuyện này chỉ là một hiểu lầm kỳ quặc mà thôi, Thư Thanh Liễu có chút buồn cười, cảm thấy mình ngay cả đáp lại cần thiết cũng không được, hoàn hảo La Vĩ Doanh rất nhanh chuyển tới đề tài đứng đắn.
“Anh giúp tôi đón Tiểu Tiểu, tôi sẽ giữ lời, nói cho anh biết ngày đó tôi nói gì với Cố Dĩnh —— ‘Kỳ thật em muốn làm gì liền làm, không liên quan đến tung tiền xu, không liên quan đến bất cứ kẻ nào.’, sau đó em ấy không làm phiền tôi nữa, tôi không biết chuyện này đối với việc tra xét của các người có giúp được gì không, bất quá tôi không muốn liên lụy đến mình…”
“Tôi hiểu rồi.”
“Tôi thích người thông minh giống anh.” Chính sự nói xong, khẩu khí La Vĩ Doanh lại trở nên tùy hứng, “Vậy chúc anh cùng Bùi đại minh tinh hợp tác vui vẻ, chăm sóc tốt cho cha con bọn họ nha… À, không, có lẽ anh mới là người cần được chiếu cố, baby…”
Điện thoại treo, Thư Thanh Liễu hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, trong quân đội lăn lộn mười mấy năm, mưa bom bão đạn không làm chết được anh, hôm nay cư nhiên bị một phụ nữ đùa giỡn, buồn bực cất điện thoại, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Bùi Tuyển chăm chú nhìn mình.
“Nhớ kỹ, sau này lúc làm việc, không có sự chấp thuận của tôi, không được nghe điện thoại cá nhân.”
Vênh mặt quở trách, cư nhiên làm cho Thư Thanh Liễu có vài phần cảm thấy đang ở trong quân đội, loại cảm giác này lâu rồi không có, anh phát hiện hiểu lầm này kỳ thật cũng không phải chuyện xấu, nhất là vừa rồi khi anh nhìn thấy Bùi Tuyển giới thiệu phong cảnh, phản ứng rất kỳ lạ, anh muốn biết chính mình vì sao như vậy, gây cho anh cảm giác kỳ lạ đến tột cùng là Kì Lân cổ trấn, hay là người trước mắt này?
“Được.” Trong nháy mắt, Thư Thanh Liễu quyết định số phận của mình.
Bùi Tuyển đối với biểu hiện của Thư Thanh Liễu thực vừa lòng, tuy rằng người này thoạt nhìn có điểm ngu ngốc, nhưng ít ra nghe lời, không phải không tình nguyện đáp lại, mà còn rất nghiêm túc trả lời, giống như tư thế của anh ta, ngắn gọn ngạnh thẳng.
“Anh trước mang Tiểu Tiểu về nhà, chuyện còn lại giao cho bảo mẫu phụ trách, thuận tiện làm quen một chút hoàn cảnh trong nhà, chín giờ đến công ty đón tôi, đừng muộn, tôi ghét người không đúng giờ.”
Bùi Tuyển hà khắc nói xong, vỗ vỗ vai Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cất máy chơi game, cầm lấy ba lô, không tình nguyện hỏi: “Vì sao để kẻ cướp đưa con về nhà?”
“Anh ta sau này là trợ lý, con có thể tùy tiện sai sử anh ta.”
“Được a.”
Chuyện này làm Tiểu Tiểu thích chí, kích động chạy đi, Thư Thanh Liễu theo ở phía sau, chỉ thấy nhóc đứng trên hành lang, lớn tiếng nói với Bùi Tuyển: “Anh Bùi hẹn gặp lại.”
Đứa nhỏ này không làm diễn viên nhí thực đáng tiếc, Thư Thanh Liễu nghĩ thế, lại nhìn phản ứng của Bùi Tuyển, vẫn là nụ cười kim bài như trước, bất quá mới vừa kiến thức qua mặt khác của hắn, anh sẽ không lại tin tưởng mấy biểu hiện thế này.
Hỉ nộ vô thường, trong ngoài bất nhất, cay nghiệt ngang ngược, Thư Thanh Liễu mới vừa rồi tiếp xúc gần gũi với Bùi Tuyển, suy nghĩ nửa ngày, đều tìm không ra từ ngữ tốt đẹp nào hình dung Bùi Tuyển, nhưng là anh cư nhiên đồng ý đến làm trợ lý, ngay cả chính anh cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Là khát khao xuất phát từ thời thiếu niên, hay là sự tò mò về Bùi Tuyển, hiện tại cũng vô pháp biết được, anh chỉ biết là chính mình hiện tại tiếp nhận một nhiệm vụ mới, so với tra án bên văn phòng thám tử Tả Thiên càng là nhiệm vụ hấp dẫn hơn.