Độ Ta

chương 11: ngoại truyện 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngoại truyện nam chính

Ta…… hình như bị người ta bắt cóc?

Ta ngồi ở trong xe ngựa, cho đến khi một nữ thí chủ đi lên, ta cần giải thích rõ ràng với nàng, chúng ta xưa nay không quen biết, nhất định là nàng nhận sai người.

Ta vừa hé miệng, nàng lại bảo ta nhả vật trong miệng ra.

Sao nàng biết trong miệng ta có Phật châu, ta dùng Phật châu này để ổn định xà tính, ta không nhịn được phỏng đoán hình rắn của mình đã bại lộ.

Trong lòng ta sốt ruột vô cùng.

Nhưng nàng lại không sợ ta, còn nhìn ta cười.

Lúc ta vừa hóa hình hết sức suy yếu, được U Lam thiền sư cứu về. Khi đó ta vừa mới hóa hình, khó có thể khống chế được hình dạng của mình, đau đớn và trắc trở quấn thân.

Thánh địa Phật môn, ta là một yêu quái, sao có thể đi vào nơi thanh tịnh này?

U Lam thiền sư lắc đầu: “Phật nói độ chúng sinh vô biên vô lượng, không có chúng sinh nào không được độ cả.”

Từ đây, ta cạo đầu, quy y Phật môn.

Phật Tổ từ bi, ta cũng là một trong chúng sinh.

Chỉ có Phật có thể độ ta.

Nơi thanh tịnh không giống với bên ngoài, ta ngày ngày chẻ củi, gánh nước, rất khác với khi ta làm yêu. Ta dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy, rất an tĩnh.

Thiền định và tụng kinh làm phong phú nội tâm của ta, yêu tính của ta bị áp chế.

U Lam thiền sư đến tìm ta, hỏi ta gần đây tu tập như thế nào.

Ta còn chưa lên tiếng, người đã lắc đầu, lấy trong lòng ra một vật, thở dài nói: “Chuỗi Phật châu này tặng cho con.”

Ta chắp tay trước ngực, đưa hai tay tiếp nhận.

Khi ta không khống chế được mà hóa hình, chuỗi hạt này có thể giúp ta tìm lại bản thân, kiềm chế chính mình.

Người, thường sợ rắn.

Một đứa trẻ rơi xuống nước, ta nóng lòng cứu người. Trong lúc xúc động, hoàn toàn không nhận ra giờ phút này mình có đang ở hình rắn hay không.

Đến khi ta cứu nó ra khỏi dòng nước, điều ta nhìn thấy trong ánh mắt của đứa trẻ không phải là cảm kích, mà là sợ hãi đến tột cùng.

Mặc dù ta cứu nó, nhưng nó vẫn sợ ta.

Đứa trẻ khóc lớn không ngừng, trong miệng kêu la đòi mẹ, liên tục gào khóc, la hét.

Nó coi ta là kẻ xấu, hoặc là nói yêu không được con người tiếp nhận.

Sau khi ta đặt nó ở trên bờ, cũng không nhiều lời, cô đơn rời đi.

Ta suy nghĩ, vì sao thế nhân sợ rắn? Ta chưa từng làm bất kỳ điều xấu nào, bọn họ lại đem cái xấu đính lên người ta.

Ta không kể lại việc này với U Lam thiền sư, chuyện thế này, ta nghĩ ta có thể ngộ ra từ Phật pháp.

Vì thế, ta càng khắc khổ tu tập Phật pháp hơn, hy vọng sớm ngày đến được bồ đề.

Ta rời chùa giảng pháp, đang định ra về thì chợt thấy có người xông tới, ta tránh không kịp.

Bọn họ trùm bao tải lên đầu ta, ta sợ hiện nguyên hình sẽ quấy nhiễu mọi người đang ngồi ở đó, nên định đợi khi vắng người sẽ tính tiếp.

Ta giãy giụa vài cái, thấy bọn họ không có hành động làm hại mình nên kệ bọn họ dẫn đi.

Bọn họ đưa ta vào trong một chiếc xe ngựa, ta nhìn trang trí lộng lẫy này, thầm niệm tội lỗi. Từ trước đến nay ta khổ tu Phật pháp, hiện giờ muốn làm hỏng việc tu hành của ta sao.

Người bước lên là một nữ thí chủ mắt ngọc mày ngài, ta vừa mới gặp nàng, nhưng cũng chỉ gặp mặt có một lần.

Nàng đang muốn làm gì vậy?

Ta có thể nhìn thấu, lời nói và việc làm ngả ngớn của nàng cũng chỉ là lý do thoái thác.

Nàng nói muốn nghe ta dạy học, còn nói ta rất thú vị.

Ta cười thầm, thú vị? Đợi đến khi ngươi biết nguyên thân của ta cũng sẽ không nói thú vị, mà chỉ biết sợ hãi.

Nàng lại không nói gì nữa, chỉ là dùng nụ cười che giấu nội tâm.

Cho nên…… Đến tột cùng nàng có nhìn thấu hay không?

Mục đích thật sự của nàng là gì?

Từ khi bước vào phủ công chúa, ta đã cảm thấy có mấy chục đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Ta cúi đầu, đi theo gã sai vặt tới sương phòng.

Phủ công chúa đề phòng nghiêm ngặt, mặc dù ta là yêu, nhưng đạo hạnh còn thấp, ta cũng không muốn đả thương người, càng không muốn để lộ hình rắn ở trước mặt bất kỳ kẻ nào, nên bước đi rất thận trọng.

Không ngờ, nữ thí chủ này lại theo tới sương phòng.

Ta nhìn những đồ vật trong phòng này, ánh mắt lóe lên, trông thật là quái dị.

Sau khi nữ thí chủ rảo bước vào ngạch cửa thì nhanh chóng đóng cửa lại. Khi ta nghe tiếng cánh cửa kia đóng sầm lại thì kinh hoảng, trong phòng chỉ còn hai người chúng ta.

Cuối cùng nàng muốn làm cái gì?!

Tĩnh tâm mười năm đột ngột gặp phải chấn động, ngay cả hơi thở của ta cũng hỗn loạn ít nhiều.

Ta nhìn những món đồ kỳ lạ thì thấy quái dị, chỉ vào chiếc áo ngắn màu sáng đặt câu hỏi. Thanh tu ở Phật môn thời gian dài, đã lâu rồi ta không gần gũi với mọi người, đặc biệt là nữ tử.

Không nghĩ tới, vị nữ thí chủ kia lại đỏ mặt trước, thất tha thất thểu tiến lên cầm lấy xì mũi.

Nàng tựa hồ có chút ngây thơ, có lẽ nàng chưa từng phát hiện đuôi rắn của ta.

Nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng thở ra.

Sao vị nữ thí chủ này vẫn chưa rời đi, ta nhìn lướt qua mặt nàng, trong lòng có chút cáu kỉnh.

Mục đích của nàng là gì, xem ra cũng không đơn thuần.

Nàng cắn ta!

Sở thích của con người đa dạng, không thiếu người thích canh rắn.

Chẳng lẽ vị nữ thí chủ này để mắt tới thân rắn của ta, dụ ta hiện hình, sau đó lột da rút gân ăn luôn ta?

Không thể tiếp tục như thế được, ta phải rời đi. Nhưng thị vệ của nàng canh giữ ở ngoài cửa, ta rất khó để rời đi.

Nữ thí chủ này thật tham lam, gian trá.

Nàng giả vờ ngây thơ để lừa gạt ta, tại sao lại có người thủ đoạn như vậy?

Truyện Chữ Hay