Edit: Mầm
Beta: Na & Gỗ Mục
Nằm trên mặt đất ngủ một đêm, sàn nhà cứng đến mức làm eo tôi phát đau, ngủ cũng chẳng ngon. Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó. Tôi mơ thấy khung cảnh lần đầu tiên mình gặp Lâm Thiếu Bân, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng đến khó chịu.
Quản gia chắc là sợ tôi ngủ trên mặt đất lạnh sẽ bị cảm, nửa đêm liền vào đắp cho tôi cái chăn, trông chẳng khác gì troubadour () quấn giẻ di động. Cả người như cái bánh chưng, lắc la lắc lư vào bếp tìm đồ uống.
() Troubadour là một thi sĩ, nhà soạn nhạc và nghệ sĩ biểu diễn rong, người hát thơ, và một nữ hát rong còn được gọi là Trobairitz, truyền thống hát rong bắt đầu khoảng cuối thế kỉ ở Occitania và bắt đầu lan rộng khắp châu Âu. (Theo wiki)
Muốn gọi điện cho Lâm Thiếu Bân cũng không dễ dàng gì, tôi chỉ sợ sau tiếng bíp bíp thì sẽ nghe thấy giọng nói cứng đơ giống như người máy của Lily:
– Lục Nam tiên sinh, anh có khỏe không, xin hỏi anh có chuyện gì cần tôi chuyển lời cho Lâm Thiếu Bân tiên sinh không?
– Vì sao lại đổi hết coca của tôi thành coca kiêng vậy?
Vấn đề này quả thực có hơi thiểu năng, tôi không dám nói với Lily để cô ấy báo lại cho Lâm Thiếu Bân, giống như đang làm lãng phí thời gian của anh ấy vậy.
May mà hôm nay trời độ tôi.
Khi điện thoại reo, giọng nói bình tĩnh của Lâm Thiếu Bân truyền tới làm trấn an tôi rất nhiều, có lẽ câu hỏi của tôi cũng không quá "nhạt" đi...
– Không phải anh...
Aizz, có vẻ như anh ấy đang có cuộc họp! Tôi bắt đầu hối hận vì hành động "trẻ trâu" của mình, vội vàng bảo với anh nếu đang bận tôi có thể gọi lại sau.
– Không sao đâu.
Giọng anh tràn ngập ý cười:
- Đây là quyền lợi của em, Lục tiên sinh.
Tôi không biết có bao nhiêu người biết việc anh ấy cầu hôn tôi, nhưng chắc chắn sau ngày hôm nay, những người ngồi họp cùng với anh ấy đều sẽ biết chuyện này:
– Đây là quyền lợi dành cho vị hôn phu của anh!
Tôi nghe thấy anh ấy lặp lại câu đó một lần nữa.
Giọng nói ôn nhu của anh ấy mang theo ý cười rõ ràng, làm người ta liên tưởng tới tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá, tôi gần như đã quên mất lý do gọi điện cho anh ấy.
– Ui..
Tôi lắp bắp:
– Anh đừng có mà đánh trống lảnggg...
Hình như lạc cmn đề rồi.
Tôi đành phải hỏi ngu thêm lần nữa:
– Tại sao anh đổi hết coca của em?
Lâm Thiếu Băng trả lời một câu khiến tôi cứng họng:
– Em sắp mập rồi, phải kiểm soát cân nặng thôi!
Lâm Thiếu Bân hơn tôi rất nhiều tuổi, ổng làm sao hiểu được tình yêu của tôi với coca, tà tưa và tất cả các loại đồ ăn vặt khác.
Có lẽ, việc này cũng không liên quan gì đến tuổi tác lắm, bởi vì con người Lâm Thiếu Bân rất có quy tắc và hạn chế riêng.
Nhưng tôi rất muốn gào vào mặt anh ấy, coca mà không có đường thì khác gì người thiếu mất linh hồn, sprite có thêm chất xơ thì đâu phải là srpite!
Thế nhưng Lâm Thiếu Bân lại nói với tôi:
– Chúng nó đều có đường cả!
Bỏ đi, tôi có chút tức giận nằm phịch xuống sopha, chui vào trong chăn bông ấm áp mềm mại, tưởng tượng mình là củ khoai tây chờ Lâm Thiếu Bân về để nảy mầm, cắm rễ, mọc lá.
Tôi biết, lúc này tôi cần xem kịch bản rồi nghiền ngẫm lại vai diễn của mình, nhưng tôi lại chẳng nghĩ được gì, trong đầu toàn là khung cảnh lần đầu tiên gặp Lâm Thiếu Bân.
Khi ấy, tôi mới vào đại học chưa lâu, Triệu Tịnh chính là người bạn đầu tiên của tôi. Theo lời cô ấy, tôi chính là một anh đẹp trai cả ngày làm mặt lạnh, cho nên cô nàng mới muốn thử tiếp cận tôi để nghiên cứu xem sao.
Tôi nghĩ chắc não bả có vấn đề, đầu tiên, mặt tôi không lạnh nha. Tôi chính là một mặt trời nhỏ, sống tích cực, luôn hướng về trước, cái mặt lạnh mà bả nói là do ngủ không đủ.
Thứ hai, tôi thấy mình đúng là càng lớn càng đẹp trai.
Thứ ba, bả bắt tôi điểm danh hộ bả quá nhiều. Đừng hỏi vì sao bà già ấy lại tìm con trai điểm danh hộ, logic của bả ở tầm vũ trụ, tôi từ chối hiểu.
Có một hôm, bả vừa mở chai nước uống nhìn tôi ngồi bên cạnh làm bài tập, vừa tán ngẫu. Cuối tiết phải nộp bài tập mà tôi vẫn chưa làm xong, thành ra viết nhanh quá đến mức tay chuột rút luôn. Triệu Tịnh hỏi tôi có cần giúp không nhưng tôi bảo không cần, bả vì chán quá mà bắt đầu chọc đông nghịch tây.
Sau khi hết tiết thì tới giờ ăn cơm, lúc tiếng chuông vang lên cũng là lúc tôi phải gấp rút vác balo vào nhà ăn. Tôi làm thêm ở đó, lúc nhà ăn bận rộn, còn giúp họ bán cơm. Như vậy, vừa giải quyết vấn đề cơm trưa, vừa có lương hợp lý.
Triệu Tịnh cười tủm tỉm bảo tôi sửa soạn lại chút đi, tôi cũng chả thèm ngầng đầu, tiếp tục làm bài tập.
Mãi đến sau này mới biết cô nàng có quan hệ với nhà họ Lâm, những điều mà cô ấy nói lúc đó, tôi cũng không biết có phải cố ý hay không nhưng mọi chuyện đều giống như lời cổ nói, mở miệng chỗ nào là trúng phóc chỗ đó.
– Hôm nay có cấp trên đến thị sát, cậu phải biểu hiện tốt vào, nói không chừng sẽ có người nhìn trúng đó!
Tôi trợn mắt khinh thường, nghĩ trong lòng, ai mà thèm để ý tới người mặt đeo khẩu trang, quấn tạp dề dính mỡ heo, nếu mà để ý đến thì chứng tỏ người đó bị đứt dây thần kinh thị giác rồi.
Bây giờ nghĩ lại, mẹ nó Lâm Thiếu Bân bị khiếm thị à mà lại "thương nhớ" tôi, chuyện này đến giờ tôi cũng không thể lý giải được. Nhưng Lâm Thiếu Bân lúc đó, chắc hẳn là nhất kiến chung tình.... đi.
Anh mặc âu phục, giống như một mỹ nam an tĩnh, vóc người cao ráo nổi bật trong đám người không phải bụng bia thì cũng là đầu hói. Thời điểm anh ấy xuất hiện trong nhà ăn, tôi cảm thấy nhà ăn trường học cả năm đều tối tăm như khi vào đông bị đèn huỳnh quang phản chiếu đè ép, đột nhiên sáng bừng lên.