Giờ, chỉ còn mỗi mình Giai Băng với tấm thân đầy máu đã loãng đi vì rượu, muốn tố cáo cô cũng không dễ dàng gì. Mà dù có bị tố, người thiệt nhất vẫn là Ngạo Vĩ. Cha hắn không chỉ có mình hắn, con rơi của lão nhiều như nấm trên rừng, chuyện để người khác hủy mọi thứ ngay trước mắt này của hắn mà truyền đến tai lão, cái ghế ông trùm tương lai của hắn cũng khó ngồi. Có lẽ, Đằng Dạ biết điều đó, nên anh mới lấy anh dự của hắn và cô đặt lên bàn cân, chuyển nhượng quyết định cuối cùng cho hắn?
Bóc trần âm mưu của Đằng Dạ trong đầu, Giai Băng liền đưa ánh mắt sáng quắc như dã thú rình mồi "trìu mến" áp lên người Đằng Dạ, sự sùng bái bắn ra bốn phía.
Trước cái nhìn nóng rực của Giai Băng và ánh mắt muốn giết người cay nghiệt của Ngạo Vĩ, yết hầu ở cổ Đằng Dạ thức thời trượt xuống, cho thấy anh đang cố nuốt nước bọt.
-Nói chung là...tôi sẽ không truy cứu chuyện đống hàng kia nữa_Thanh âm của Đằng Dạ bình lặng như nước, có gì đó không được tự nhiên_...kẻ biết duy nhất mọi chuyện của chúng tôi đã chết rồi, dù tôi có muốn truy cứu cũng khó khăn...chỉ là...
Đằng Dạ hướng mắt nhìn Ngạo Vĩ, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
-Cậu nợ cháu trả, mong Cố thiếu gia đền bù lại một nửa đống hàng mất tích của tôi, như thế, chuyện ngày hôm nay, đôi bên chúng ta sẽ cùng im lặng, được chứ?
Giai Băng suýt thay Ngạo Vĩ hộc máu. Ngạo Vĩ lần này ra trận không những "thương tích đầy mình" còn phải nhả "cống phẩm" giảng hòa, nước cờ này của hắn có thể nói thê thảm không ai bằng. Cũng may, Đằng Dạ còn chừa cho hắn chút đường lùi, nếu không, sợ rằng hắn sẽ phát điên lên liều mạng luôn mất.
Đôi mắt thuần khiết, sùng bái của Giai Băng nhìn Đằng Dạ đã có điểm khác trước. Nó không đơn giản chỉ là nhìn, mà còn muốn dùng chính ánh mắt mình phân thây đối phương ra thành mảnh nhỏ để thuận tiện cho việc quan sát và đánh giá, khắc sâu trong lòng.
Lơ đi cái nhìn ghê rợn của Giai Băng, Đằng Dạ lẳng lặng cởi chiếc áo khoác bằng vải bò của mình ra, dịu dàng choàng lên người cô, che đi những tấm thân ướt sũng. Rồi, giao lại mọi việc cho thuộc hạ, không thèm nói thêm bất kì điều gì với Ngạo Vĩ, anh kéo cô ra khỏi căn phòng đượm nồng mùi khói, băng qua những đoàn người hoảng loạn, một mạch xuống con thuyền nhỏ đã chờ sẵn, chạy vào bờ.
Vừa đặt chân lên bãi cát ẩm nước, Đằng Dạ liền đem Giai Băng nhét vào phòng tắm của một khách sạn quanh đấy, cho cô phút tắm rửa, tẩy trôi đi những vệt máu phản cảm trên người.
Trong lúc đó, Đằng Dạ ngả người lên ghế sôpha, một tay mệt mỏi nhu nhu mi tâm, một tay gõ gõ lên tay ghế mềm.
tiếng gõ... tiếng gõ... tiếng gõ.... tiếng gõ...và một tiếng cửa mở "cạch". Theo đó, một người đàn ồng mặc áo quần của nam phục vụ bước vào, trên mặt hằn rõ sự khó hiểu và mệt mỏi.
-Thiếu gia, sao lại đột ngột rút lui?
Đằng Dạ không trả lời, hé đôi đồng tử đen lóe lên thần sắc nguy hiểm nhìn tên phục vụ, khiến hắn chột dạ cúi thấp đầu.
-Mấy tên được phái theo thiếu phu nhân đâu rồi?_Trầm tĩnh nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, Đằng Dạ chợt gầm nhẹ, giọng nói toát ra một sự phẫn nộ quỷ dị.