-Này..._"Cậu đừng tự tin thế được không!" Ngạo Vĩ toan phản bác thì Giai Băng đã mau lẹ ngắt lời
-Ai bảo...cậu yêu tôi!_Một câu khẳng định sắt đá không phải từ miệng của khổ chủ vang lên, hoàn toàn đánh bại mọi ý nghĩ sắp xuất khẩu của Ngạo Vĩ, lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình làm đàn ông rất thất bại, sao lại dễ dàng yếu thế trước phái đẹp như thế.
Mà cũng phải, tất cả là do hắn, là do trái tim hắn không chịu nghe lời, để người ta giam cầm bấy lâu nay như vậy. Thời gian dài trôi lâu đến thế, hắn vẫn không đoạt lại được trái tim của chính mình.
-Đưa số điện thoại của cậu cho tôi!_Không thèm để ý sự đau khổ đang bủa vây trên mặt Ngạo Vĩ, Giai Băng đánh nhanh thắng nhanh chìa tay về phía hắn, mặt dày ra lệnh.
- và ngày sinh của cậu.
Lần này, Giai Băng là kẻ đờ người. Ánh mắt sắc bén của cô toát lên chút bối rối. Cách thể hiện này, có phải quá khoa trương không?
Đúng lúc hai bên không biết nói tiếp nội dung gì, cánh của gỗ thêm lần nữa kọt kẹt mở ra, hai người đàn ông mặc áo quần phục vụ chỉnh tề, có lẽ là người của Ngạo Vĩ bước vào, theo sau họ, không ai khác là dáng người cao ngất của Đằng Dạ cùng đôi mắt lạnh lẽo buốt xương.