Thanh âm lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạo Vĩ vang lên, càng lúc càng đẩy cao tông giọng, tựa như bề trên giáo huấn kẻ bề dưới. Khi nói xong, thân thể hắn bỗng khựng lại, hình như có thứ gì đó vỡ oà trong đôi mắt quyết tuyệt giận giữ của hắn, tựa hồ, những gì hắn vừa nói hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn vậy. Nhưng rất nhanh, hắn lấp liếm che đậy, bằng lớp mặt nạ lưu manh chính cóng thường ngày, ý cười gàn rỡ câu lên, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại như thú dữ chằm chằm nắm bắt từng đường nét mơ hồ thay đổi trên mặt Giai Băng.
Từ lúc bước lên tàu, Giai Băng vẫn luôn âm thầm quan sát Ngạo Vĩ, giờ nghe hắn hùng hổ nói vậy, đôi đồng tử đã đen càng thêm thẫm lại, đen thẫm thuần túy đến mức trong trẻo, có thể thâu tóm hình ảnh hắn một cách rõ ràng nhất. Môi cô mân thành đường, bộ dạng có vẻ nhẫn nhục, nhưng trong đáy lòng lại âm ỉ lửa giận cùng toan tính.
Trước lời nói nặng nề của Ngạo Vĩ, Đằng Dạ như được cảm hóa, hàn khí mãnh liệt quẩn quanh bên người đốt ngột tan biến, trả lại độ mát lạnh bình thường của một đêm hè tháng . Anh lặng lẽ tự biến mình thành một người qua đường, nhượng toàn bộ "sân khấu" "tỏa sáng" cho Ngạo Vĩ, còn bản thân lại thong dong quét mắt thăm thú xung quanh, đạm mạc và xa cách.
Thấy thế, nụ cười trên môi Ngạo Vĩ trĩu lại, khó chịu mở miệng.
-Sao đây, Đằng nhị thiếu gia, ngài không có ý kiến chứ?
-Cố thiếu gia cất công làm bài diễn văn hào hùng như thế, tôi đây dám có ý kiến?_Đằng Dạ nhàn nhạt đáp trả, ánh mắt không hề đọng lại trên người Ngạo Vĩ dù chỉ một giây.
-Đằng nhị thiếu gia, tôi là có ý tốt muốn giúp!_Tỏ vẻ khó xử vì thất thố, Ngạo Vĩ làm như do dự rồi vỗ vai Đằng Dạ, cười to vô hại.
-Người không vì mình trời tru đất diệt, giúp tôi, Cố thiếu gia được lợi gì?
-Hahaha! Để xem..._Ngạo Vĩ xoa cằm đầy thích thú, đáy mắt màu hổ phách lại hắn rõ dư âm một tia chán ghét_...sự biết ơn và lòng kính trọng của Đằng nhị thiếu gia đây thì sao?
-Cố thiếu gia, ngài không cần khuyên nhủ, tôi đương nhiên có cân nhắc để không làm chồng tôi xấu mặt. Cho hỏi, phòng thay đồ ở đâu?_Phiền não đón nhận những ánh mắt tò mò gần xa lia đến, Giai Băng bực bội nâng giọng, nghiêm túc nhìn xoáy sâu vào mắt Ngạo Vĩ, như đang thách thức, lại thảng hoặc một ý vị cảnh cáo.
Xung quanh đây khách khứa nhiều như vậy, Ngạo Vĩ muốn làm gì cô cũng khó, chỉ là, không biết hắn sẽ làm ra loại rắc rối gì nữa.
-Đằng nhị thiếu phu nhân rất biết điều đấy_Ngạo Vĩ cười xòa đồng tình. Không hiểu sao, hắn đột ngột tiến lại gần Giai Băng, hoàn toàn gạt đi sự hiện diện của Đằng Dạ mà ghé đôi môi bạc lên vành tai cô, thổi ra luồng hơi thở ấm áp cùng làn thanh âm nhẹ mà bí hiểm_Hãy nhằm vào điểm trọng yếu, như vậy, chỉ cần một kích...
Nói đến đây, Ngạo Vĩ cười, ánh mắt nhìn về khoảng không tối mịt xa xăm phía trước, những ngón tay không an phận di chuyển lên khuôn cổ trắng nõn của Giai Băng, mơn man da thịt: