Ngày đầu tiên đi làm mà Nhật Nam hành hạ tôi không kịp ăn trưa luôn. Nghĩ sao tôi mới đi làm, ngay cả mấy cái đơn giản như photocopy hay sử dụng máy in còn chưa rành mà sai đủ thứ việc, nào là copy bản kế hoạch, tìm tài liệu, pha cà phê, gửi fax, gọi điện thoại, đánh văn bản... Trời ạ, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như tôi phải cố gắng hơn người khác gấp mấy lần mới có thể làm được, thế mà Nhật Nam hết sai cái này đến sai cái kia, lúc nào cũng kèm theo câu “Không xong việc thì cũng đừng mong về”. Tôi tức lắm nhưng biết làm gì bây giờ, người ta là cấp trên mà sao dám đắc tội chứ.
-Canh chỉnh rồi in cái này thành ba bộ cho tôi, gửi khách hàng nên phải làm cho đàng hoàng đó.
Nhật Nam quăng cho tôi một cái email với vài lời dặn dò đáng ghét đó, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao chẳng ai chịu làm vị trí này rồi. Tôi làu bàu trong bụng rồi cố gắng nghiên cứu, nhỏ đến lớn có bao giờ tự in mấy cái tài liệu dày cộp này đâu, in sao bây giờ. Tôi cứ lò mò, đến khi bấm lệnh in thì máy chạy giấy ra hoài không chịu dứt, hoảng quá tôi phải chạy vô nhờ Nhật Nam giúp đỡ, mặc dù biết anh thế nào cũng chế giễu nhưng chẳng biết làm gì khác.
-Có mấy việc nhỏ xíu cũng làm không xong, căng mắt lên mà nhìn tôi chỉ cho.
Thế là anh ngồi xuống ghế nói huyên thuyên phải làm thế này thế kia, còn tôi đứng kế bên chăm chỉ nhìn Nhật Nam. Phải công nhận khi làm việc anh thật là đẹp trai, nhất là ở góc độ này trông càng quyến rũ hơn nữa, sao lúc trước mình lại không nhận ra cơ chứ.
Đang tập trung cao độ ngắm người đẹp nên Nhật Nam nói gì tôi cũng chẳng để ý đến, bực bội anh quay sang nhìn tôi thế là mặt đối mặt gần như chạm nhau. Hai đứa cứ nhìn nhau đơ người ra, mặt thì đỏ như gấc chín.
…Thình thịch…thình thịch….
Trống ngực tôi kêu ầm đùng lên, tôi đỏ mặt nhìn sang chỗ khác đánh trống lãng.
-Tôi đi pha cà phê cho anh.
-Cô muốn đầu độc tôi bằng cà phê hả? Sáng giờ uống bao nhiêu ly rồi biết không?
Nhật Nam chỉ giả vờ to tiếng để che đi vẻ ngượng ngùng, tôi hiểu anh quá mà.
-Nãy giờ tôi chỉ biết làm chưa?
Hỏi câu khó trả lời dễ sợ, nãy giờ có nghe gì đâu mà biết chứ. Tôi vò đầu bứt tóc, cái mặt hiền khô giả nai để khỏi bị nghe chửi. Nhật Nam nhìn thoáng qua là biết ngay, anh đập bàn cái rầm giận dữ làm tôi mém xỉu, đây có phải là người yêu mình ngày xưa không trời, sao lại khó tính đến mức độ này cơ chứ.
-Anh chỉ lại một lần nữa được không? Tôi thề lần này là lần cuối cùng.
Nhật Nam trợn mắt lên nhìn tôi, không kịp đợi anh mở miệng tôi vội kiếm đường bỏ chạy, anh bây giờ chỉ xem tôi là người xa lạ, ai biết sẽ bị đuổi việc lúc nào chứ.
-Tôi đi vệ sinh đã, anh chờ một chút xíu nha.
Nói xong tôi bỏ chạy ra ngoài, cần phải rửa mặt để lấy lại tinh thần mới được. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy vào nhà vệ sinh, thật thoải mái khi được rửa mặt bằng nước lạnh thế này.
Khóa vòi nước, tôi ngước mặt lên soi lại mình trong gương thì phát hiện có bóng dáng ai lạ lạ từ trong bước ra. Cả hai người nhìn vào gương như thể sinh vật lạ, hoảng quá tôi la làng lên.
-Á, biến thái, sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ chứ?
Người đó nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi tự nhiên thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
-Ơ người ta cũng là nữ mà.
Cái giọng éo éo của hắn làm tôi mém cười thành tiếng, cuối cùng tôi cũng đã hiểu được vấn đề. Tôi nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ thông cảm, nhìn cũng manly lắm mà sao kỳ vậy ta.
-Thôi đi bà nội, đi ra đây.
Hắn tự nhiên kéo tay tôi đi tỉnh bơ rồi chỉ lên cái bảng trước cửa nhà vệ sinh. Tôi căng mắt ra nhìn, trời ạ, thì ra tôi đờ đờ không tỉnh táo lại đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, cũng may lúc đó trong nhà vệ sinh chỉ có mình hắn chứ có thêm vài người chắc tôi chết luôn quá.
-Sao…sao…kỳ vậy?
Hắn nhìn cái mặt quê độ của tôi mà cười khoái chí, rồi đưa mắt nhìn vô cái thẻ nhân viên của tôi.
-Gia Ân, ngày mai công ty có tin hot để xem rồi.
Nói xong hắn bỏ đi, tôi cũng chạy thật nhanh ra khỏi đó. Ngày đầu tiên đi làm sao lại khổ sở vậy nè, cũng tại cái tội lắc xa lắc xắc của mình, toàn tự gây họa. Nếu hắn tung tin cho toàn công ty biết chắc tôi không dám vác mặt đi làm quá.
-Cô ngủ quên trong nhà vệ sinh à?
Nhật Nam khó chịu khi thấy tôi đi cả buổi mới về. Còn tôi thì vẫn còn xấu hổ, hai má đỏ bừng đến tội nghiệp.
-Phải uống cà phê mới tỉnh được.
Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi quay đầu đi ra cửa, chưa kịp nhấc gót chân vàng ngọc đi ra đã bj Nhật Nam dựng lại.
-Cô bước thêm một bước nữa là đừng bao giờ trở lại.
Nghe hù tôi quay lại ngay lập tức, được cái miệng hung dữ chứ gan cũng nhỏ lắm.
Tôi lững thững bước tới nghe Nhật Nam chỉ việc, lần này có chút chú tâm nên cũng hiểu được đôi chút.
-Lần sau mà còn làm không được nữa thì đừng trách tôi.
Nhật Nam bỏ vô phòng, còn tôi cứ ngồi ôm mấy đống tài liệu mà ngao ngán. Thôi kệ, có việc làm cũng tốt, như vậy sẽ không có thời gian để nghĩ ngợi về cái chuyện đáng xấu hổ kia nữa.
….
Trở về nhà sau ngày đầu tiên đi làm, tôi mệt mỏi rã rời chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lấy lại sức, hi vọng ngày mai tên của tôi sẽ không xuất hiện trong những lời bàn tán của đồng nghiệp là được rồi.
.....
Sáng ngủ dậy tôi đi làm thật sớm. Đang đứng đợi thang máy với tâm trạng hồi hộp thì cái người đáng ghét hôm qua gặp trong nhà vệ sinh bước tới.
-Hi.
Hắn đưa tay lên chào tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, hơi ngượng nhưng tôi cũng lịch sự quay sang cười một cái.
-Phong, chuyên viên thiết kế. Hôm qua chỉ đùa ấy cho vui thôi, chứ ai lại ức hiếp đồng nghiệp mới bao giờ.
Nghe Phong nói tôi cảm thấy thoải mái vô cùng, nhìn Phong đúng chất của một người thiết kế, tóc nhuộm vàng, đằng trước thì vuốt keo dựng đứng lên, quần Jean, áo thun, giày thể thao trông rất chất, trái ngược hoàn toàn với phong cách lịch lãm của Nhật Nam.
Vừa đưa tay qua định bắt tay với Phong thì đằng sau có tiếng tằng hắng của ai đó, tôi quay lại nhìn ngạc nhiên, sao hôm nay Nhật Nam lại đi làm sớm thế không biết. Rất lịch sự, tôi cúi đầu chào anh một cái rồi lại tiếp tục trò chuyện với Phong.
-Cũng may anh Phong không tung tin đồn nếu không chắc em phải mang khẩu trang đi làm quá.
-Nói cho Ân nghe một bí mật, anh và bạn gái cũng quen nhau trong nhà vệ sinh mà.
Phong nghiêng người qua nói nhỏ vào tai tôi.
- Thiệt hay giỡn vậy hả?
-Thật, cho nên Ân yên tâm, anh không bao giờ làm như vậy với người đẹp đâu.
Phong nói chuyện khá vui tính nên rất thu hút tôi, hai đứa cứ nói chuyện mà chẳng thèm để ý đến xung quanh. Vừa đặt mông xuống chỗ ngồi Nhật Nam đã quăng cho tôi đống tài liệu cao như núi với bộ mặt đầy khó chịu.
-Kiểm tra đống tài liệu này, những cái nào quan trọng thì giữ lại còn bao nhiêu bỏ hết.
-Nhưng tôi đâu có biết cái nào quan trọng, cái nào không quan trọng đâu.
-Không biết đọc bên trong à? Không làm được thì nghỉ, đơn giản.
Mới sáng sớm đã muốn gây sự rồi, chắc là tối qua ngủ không được nên mới phát cáu như thế. Đống tài liệu này mà biểu tôi đọc hết chắc cũng mất ngày đêm quá, cái này là cố tình làm khó nhau đây mà. Vậy mà lúc trước hay lắm “chúng ta có thế làm bạn được không?”, bây giờ có rồi thì lại đối xử tàn bạo, đúng là đồ đáng ghét.
……