“Nước mắt không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chỉ làm nhiễu loạn, có nhiều chuyện chúng ta có thể cảm động nhưng không thể khóc, bởi một khi buông thả tình cảm của mình sợ rằng sẽ khiến bản thân khóc không thành tiếng.”
Thư Thù nghĩ Cố Diệc Thành nhất định bề bộn nhiều việc vì kể từ lần nói chuyện đó anh đã biến mất nửa tháng, dĩ nhiên, anh rất có thể đã trở về Anh quốc.
Trong cuộc sống vắng đi cái người âm hồn bất tán này, Thư Thù cảm thấy quy luật cuộc sống của mình đã thay đổi, bài vở của nghiên cứu sinh cũng không nhiều, cô vẫn sinh hoạt rất có quy luật, đơn giản đi học, ăn cơm, đọc sách, ngủ. Hôm sau cô đến trung tâm dạy thêm, tối trở về phòng nghe nhạc, xem phim hoặc cùng Cung Thiến tám chuyện.
Cung Thiến gần đây bị người nhà buộc đi coi mắt, chuyện buồn cười có thể nói là tầng tầng lớp lớp. Hôm nay cô ý tưởng đột phát lại còn nói phải dẫn Thư Thù đi xem mắt cùng.
Thư Thù không chịu nổi sáng ý này của cô, cười nói: “Hai chúng ta ngồi một chỗ cho nhà trai chọn lựa, thế mà cậu cũng nghĩ ra được. Còn nữa, tớ không có hứng thú với hôn nhân.”
“Không phải cậu thích trẻ con sao? Cậu không kết hôn thì kiếm đâu ra trẻ con?”
“Muốn có con cũng không nhất thiết phải kết hôn.”
Cung Thiến cảm giác kính trên sống mũi trượt xuống, cô nâng kính lên, nói: “Không nhìn ra cậu lại cấp tiến như thế đó nha.”
Thư Thù cười cười, cô thích trẻ con vì nụ cười của chúng là trong sáng nhất khiến cô nhớ đến nụ cười của thiên sứ. Nhưng cô rất khó có con, thân thể cô vốn kém, cuộc phẫu thuật thai ngoài tử cung đã cắt bỏ của cô một buồng trứng. Bác sĩ nói cho cô biết về sau có mang thai cũng rất dễ sinh non. Cô không muốn yêu nữa, cô nghĩ qua ba mươi tuổi hoặc khi có điều kiện về kinh tế, cô sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, tốt nhất là con gái, cô sẽ thắt cho nó bím tóc đẹp, mua quần áo đẹp, tối đến trước khi ngủ sẽ kể truyện cổ tích cho nó nghe, cùng nó trưởng thành, sau đó cô sẽ từng ngày già đi.
Chủ nhật, Cung Thiến phải đi hẹn hò nhưng lại tới kỳ, bụng đau không chịu nổi, vì vậy cô đem cái nhiệm vụ kiếm chồng cao cả này thảy cho Thư Thù. Thư Thù dĩ nhiên không chịu, vội nói: “Cậu không đi được thì cho anh ta leo cây là được rồi, sao còn muốn tớ đi?”
“Đây là một con hải quy về nước đó nha.”
“Ngày nay du học cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì.”
“Anh ta là do vợ của thầy giới thiệu, cậu nói tớ có thể vắng mặt được không? Tớ đã đau bụng thế này cậu đành lòng để tớ bò đi sao?”
“Vậy cậu gọi điện từ chối đi.”
“Sẽ bị cho là cố ý từ chối.” Cô lôi kéo tay Thư Thù gào khóc: “Vợ thầy không thể đắc tội được, cậu cũng biết tin đồn lợi hại thế nào mà, đề tài tốt nghiệp của tớ sẽ bị điểm kém mất. Thư Thù, cậu không thể thấy chết mà không cứu.”
“Tớ đi thay cậu thì được nhưng nếu bị lộ thì biết làm sao?”
“Không đâu, cậu lát nữa cứ nói chuyện lớn tiếng, ăn lấy ăn để vào, tốt nhất là phát ra âm thanh một chút, sau đó ngoáy mũi, làm sao để đối phương không thể thích cậu là được.”
Thư Thù lần đầu tiên tới Đông Hồ ăn cơm, trang hoàng nguy nga lộng lẫy khiến cô hoa cả mắt.
Đứng ở cửa, Thư Thù bắt đầu hối hận, cảm thấy mình có lẽ nên coi lại hoàng lịch, quỷ thần xui khiến làm sao mà lại đồng ý yêu cầu vô lý này của Cung Thiến chứ?
Trong đại sảnh, phục vụ hỏi cô có đặt chỗ trước không, Thư Thù nói tên Cung Thiến nên được dẫn vào bàn, đối phương hiển nhiên còn chưa đến, cô gọi ly nước chanh, thời gian đặc biệt dài lê thê, cô thuận tay lật mở một cuốn tạp chí trên giá.
Trong sảnh phát một khúc nhạc dương cầm, đèn treo tường phản chiếu vào ly nước tản ra một thứ ánh sáng nhiều màu sắc. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Thư Thù chỉ thấy trước mắt sáng ngời, đỉnh đầu vang lên một tiếng nói trong trẻo: “Cung tiểu thư?”
Thư Thù từ từ ngẩng đầu lên, đụng phải một đôi mắt như lửa khói tháng mười, không thể phủ nhận đây là một người đàn ông đẹp trai. Thư Thù cảm thấy người trước mắt hơi quen, nhớ là đã từng gặp ở đâu rồi, gặp ở đâu nhỉ? Cô nhất thời cũng không nhớ ra.
Anh ta cũng nhìn cô, thẳng thắn, thậm chí có chút suồng sã. Đúng rồi, Cung Thiến nói, anh ta tên là Diệp Thịnh.
Thư Thù gật đầu một cái, Diệp Thịnh ngồi xuống.
Phục vụ đi tới hỏi: “Diệp tiên sinh, có thể chọn món chưa ạ?”
Diệp Thịnh rất lịch sự đưa thực đơn cho Thư Thù: “Ưu tiên phụ nữ, chọn món cô thích đi.”
Thư Thù đảo qua thực đơn, con số trên đó khiến cô hết hồn, tùy tiện gọi hai món đơn giản thường ngày.
Bữa cơm này tương đối an tĩnh, Thư Thù chưa từng đi coi mắt nhưng có nghe nói hẹn hò yếu tố cần thiết nhất là vừa mắt lẫn nhau, cô nghĩ tình huống coi mắt mà lạnh nhạt như vậy nhất định không vui vẻ gì, vậy nhiệm vụ của cô cũng coi như là hoàn thành rồi? Nghĩ như vậy, tâm tình của cô chợt tốt hơn, cộng thêm thức ăn ngon, sau khi ăn xong một món, phục vụ xinh đẹp lại dọn thêm món nữa.
So với Thư Thù ngốn nga ngốn nghiến thì vị Diệp tiên sinh đối diện này tướng ăn tương đối nho nhã, chỉ động động đôi đũa tượng trưng, mỗi món ăn một miếng rồi không ăn nữa, động tác uống trà cũng như trong phim ảnh, hình dung thế nào nhỉ, dưới ánh đèn ấm áp nhấp một ngụm trà, nét bí ẩn trên khuôn mặt anh ta càng làm cho ngũ quan anh ta trở nên thâm thúy hơn. Thư Thù trong đầu không khỏi nhảy ra một từ ‘bỏ cuộc nửa chừng.’
Cô cười nhẹ khiến anh ta khẽ ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt của anh ta, cô quẫn bách cúi đầu, bới bới chén cơm thầm nghĩ, gạo này thật không tệ.
“Ngon không?”
“Ừ.” Thư Thù trả lời.
“Gần đây không về biệt thự bên kia à?”
“Hả?” Thư Thù ngẩng đầu nhìn anh ta, mờ mịt không hiểu, biệt thự gì? Nhà Cung Thiến hình như không có biệt thự mà.
“Cung tiểu thư, chúng ta đã gặp nhau, cô quên rồi sao? Cô đọc báo cho cha tôi nghe, ông liền nghĩ cô là Liễu Nghiên, cha tôi là Diệp Mặc.”
Khi nghe thấy hai chữ “Diệp Mặc” thì Thư Thù bỗng đứng lên, động tác của cô quá mạnh, lúc đứng đã không cẩn thận hất văng ly nước bên cạnh xuống đất, tiếng thủy tinh rơi vỡ bén nhọn làm cho không ít người liếc nhìn qua bên này.
Thư Thù sửng sốt mấy giây, vôi ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ của cái ly, phục vụ gấp rút chạy tới kéo cô lên, nói: “Tiểu thư, để chúng tôi, ấy, tay cô chảy máu rồi.”
Thư Thù cúi đầu nhìn, ngón trỏ bị cắt một đường, máu đỏ theo ngón tay chảy xuống lòng bàn tay, da cô vốn trắng khiến cho màu đỏ này lại trở nên kinh người hơn. Lúc cô còn đang sững sờ thì cảm thấy bàn tay nóng lên, có người cầm lấy, Diệp Thịnh quay đầu nói với phục vụ: “Có băng dán không?”
Phục vụ nhanh chóng lấy băng cá nhân ra, Diệp Thịnh cầm tay Thư Thù dùng khăn ấm lau vết máu trên tay cô, xé băng ra quấn nhẹ hai vòng trên ngón trỏ của cô.
“Cha tôi mấy ngày nay vẫn than thở sao lâu rồi không thấy cô, không ai đọc báo cho ông đấy! Cô không sao chứ? Sao tay nhiều mồ hôi thế này?”
“Không, không sao…” Cô lắc đầu, hỏi: “Những y tá kia không đọc cho ông ấy sao?”
“Ông tính khí nóng nảy, đối với cô vẫn còn lịch sự đấy.”Anh cười mệt mỏi, “Vậy, cô gần đây có về lại biệt thự kia không?”
Thư Thù sửng sốt một chút, lắc lắc đầu nói: “Tôi không ở đó, khi ấy ngã bệnh nên…”
“À, thì ra là vậy…” Anh cười không nói thêm gì nữa, Thư Thù cũng không biết nói gì.
Sau một lát, hai người trăm miệng một lời.
“Nếu có thể, tôi muốn cùng anh đi thăm ông ấy một lát.”
“Nếu có thể, cô theo tôi đi thăm cha tôi được không?”
Diệp Thịnh có vẻ rất vui, liên tục nói cám ơn, vội kêu phục vụ tính tiền.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn anh vang lên, anh cười nói xin lỗi rồi nhận điện.
– Ừ, em cũng đang ở Đông hồ.
– Không có gì, ăn cơm thôi.
– Ừ, được, em sẽ lên, nhưng chỉ một lát thôi.
Đặt điện thoại xuống, Diệp Thịnh nói: “Bây giờ cha tôi chắc còn đang ngủ trưa, bạn tôi ở phòng trên, cô đi cùng tôi lên gặp anh ấy rồi chúng ta đến thăm cha tôi, cô thấy được không?” Thư Thù ngẩn người một chút, còn chưa kịp mở miệng từ chối Diệp Thịnh đã đứng lên, mỉm cười làm động tác mời ưu nhã.
Thư Thù đi theo Diệp Thịnh lên tầng hai hội sở, khi cửa của gian phòng sang trọng mở ra, cô chợt có chút lo sợ bất an.
Thư Thù không ngờ trong phòng có nhiều người như vậy, nữ có nam có, ca hát ca hát, uống rượu uống rượu. Thư Thù cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Diệc Thành ở đây.
Anh ngồi trong góc sô-pha, hình như là đã uống quá nhiều, tay cầm ly rượu, Hàn Duệ ngồi bên cạnh, Hàn Duệ đang muốn đoạt lại cái ly trong tay anh, ngồi bên kia của anh không nghi ngờ gì là một mỹ nữ, hai người dính sát vào nhau đến mức Thư Thù còn cho là mỹ nữ kia đang bám trên người anh. Anh cũng không ngẩng đầu, ngoan cố giành lại ly rượu trên tay Hàn Duệ, dường như mọi thứ xung quang đều không liên quan đến anh.
Diệp Thịnh cười đi tới chào hỏi người đang chơi bài trên bàn, thấy Thư Thù vẫn đứng ở cửa thì cười nói: “Vào đi, ở đây cũng không phải nơi linh thiêng.”
Thư Thù nhắm mắt đi tới, cô nghĩ bây giờ sợ rằng có muốn chạy cũng không kịp.
Diệp Thịnh hỏi: “Biết chơi không?”
Thư Thù nhẹ nhàng lắc đầu, cô biết nhưng rất ít khi chơi.
“Có muốn thử một chút không, thắng thì là của cô, thua tôi chịu?”
Diệp Thịnh vừa nói thế, mấy người đang chơi bài không hẹn mà cùng nhìn sang cô, Thư Hàm chính là một người trong đó. Thật ra khi Diệp Thịnh vừa đẩy cửa bước vào anh đã biết anh ta dẫn theo người, hơn nữa còn là phụ nữ, khi mắt ngắm thấy có người tới thì lập tức muốn nhìn thử dung mạo đối phương thế nào. Lúc nghe Diệp Thịnh nói vậy thì liền giương mắt nhìn, trước mắt là người phụ nữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, anh trợn to mắt thiếu chút nữa là đứng bật dậy ném phăng bài đi, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu nhìn Cố Diệc Thành. Cố Diệc Thành đã say, Hàn Duệ lại không nhìn sang bên này.
Thư Hàm kinh ngạc nhìn Thư Thù rồi lại nhìn Diệp Thịnh bên cạnh Thư Thù, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Diệp Thịnh cười nói: “Không phải anh kêu em tới sao?”
“Là anh gọi tới, nhưng…” Lúc nói chuyện Thư Hàm vẫn nhìn Thư Thù. Thư Thù miễn cưỡng cười cười, không nói lời nào. Nhưng người trì độn cũng có thể nhận thấy được sóng gợn trong đó, Diệp Thịnh hỏi Thư Thù: “Cung tiểu thư, các người biết nhau?”
Diệp Thịnh một câu”Cung tiểu thư” đã thành công làm cho vẻ mặt Thư Hàm càng thêm méo mó. Thư Hàm hơn sáu năm chưa gặp lại Thư Thù, lần trước có gặp cũng chỉ là gật đàu chào hỏi qua loa, nghe Diệp Thịnh gọi như vậy thì thoáng do dự, anh nghĩ mình cần xác định xem có nhận lầm người hay không, dù sao người với người giống nhau là chuyện thường.
Diệp Thịnh lại hỏi lần nữa: “Các người biết nhau?”
Thư Thù gật đầu cười nói: “Đã lâu không gặp. Thư Hàm.”
Trong góc, khi Cố Diệc Thành nghe thấy giọng nói mềm mại kia cũng ngờ ngợ ngẩng đầu lên. Động tác đứng dậy của anh tương đối chậm chạp, chần chờ, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng khá rõ ràng. Anh nghĩ mình đã say thật rồi, nên khi giọng nói của Thư Thù thoảng qua anh còn cho là ảo giác do rượu gây ra, ngẩng đầu nhìn, đầu óc”Ong ong” dội lại không thể suy nghĩ được gì, cô gái bên cạnh lay tay anh: “Sao thế?” Anh gần như nhảy dựng lên, hất tay đối phương ra, không cẩn thận làm đổ ly rượu trong tay, thủy tinh rơi trên sàn tạo nên âm thanh hết sức chát chúa, trong bao sương nhất thời an tĩnh lại, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Không khí quá mức quái dị, Diệp Thịnh nhìn ra ngọn nguồn chính là đối tượng hẹn hò hôm nay của anh – “Cung tiểu thư”. Người là anh đưa đến, cũng không thể cứ lúng túng đứng ở cửa bị người ta nhìn ngó như vậy được? Hơn nữa cô còn phải cùng anh đi gặp cha anh, khẽ ho hai tiếng phá vỡ im lặng, anh kéo tay Thư Thù nói: “Cung tiểu thư, chào hỏi xong rồi chúng ta đi thôi.”
Thư Thù gật đầu, để mặc anh kéo đi, mắt thấy người sắp đi, Cố Diệc Thành lại xông lên trước cản đường, có lẽ đã uống chút rượu, tiếng anh nghe ra hơi khàn khàn: “Thư Thù...sao em lại ở đây?” Sau đó chỉ Diệp Thịnh nói, “Anh ta là ai? Sao em lại đi cùng anh ta?”
Thư Thù lúng túng ngoảnh mặt đi.
Diệp Thịnh cười thay cô giải vây nói “Cố thiếu hôm nay uống nhiều quá nên nhận lầm người chăng? tiểu thư này họ Cung, không họ Thư.”
“Cung?” Cố Diệc Thành nghi ngờ nhìn Thư Thù, anh đi tới hất tay Diệp Thịnh đang khoác trên vai Thư Thù: “Họ của cô ấy tôi còn rõ hơn bất cứ ai, tránh xa cô ấy ra.”
Người chung quanh nhìn nhau, bắt đầu cúi đầu bàn luận xôn xao.
Diệp Thịnh không phải là người có thể coi thường, anh ta và Cố Diệc Thành không quen biết, mọi người từng cùng uống rượu vài lần, chỉ vì anh là bạn Thư Hàm mà Thư Hàm và anh ta là anh em họ hàng. Trong ấn tượng của Diệp Thịnh, Cố Diệc Thành vẫn vô cùng lịch sự, đồng thời cũng mang đến cho người ta một cảm giác xa cách rõ ràng nhưng lúc này, trước mặt mọi người anh lại nói ‘tránh xa cô ấy ra’, không thể nghi ngờ gì đây chính là tuyên ngôn, nói cho mọi người biết người phụ nữ này là của anh. Diệp Thịnh nhớ mỗi lần Cố Diệc Thành đến chậm, Thư Hàm liền cười anh: “Thế nào, lại bị Thư muội muội ngăn cản hả?” Lúc ấy anh mới nghĩ, Thư muội muội này là dạng quốc sắc thiên hương gì mà ngay cả mẫu đàn ông như Cố Diệc Thành cũng có thể ràng buộc được. Cố Diệc Thành gọi cô là Thư Thù, Diệp Thịnh trong lòng cũng hiểu bảy tám phần, cúi đầu nhìn cô, làn da trắng nõn không chút huyết sắc, đôi mắt khẽ xếch lên, mái tóc dài buông xõa sau lưng, mình mặc áo khoác long nên vóc người nhìn không rõ, anh chỉ có thể nói, khí chất không tệ. Mà Thư Thù thủy chung vẫn hờ hững cúi đầu, không nhìn anh, cũng không nhìn Cố Diệc Thành.
Diệp Thịnh nói: “Sợ rằng không được, bởi vì hôm nay cô ấy là bạn gái của tôi, hơn nữa cô ấy có vẻ không muốn ở lại.” Nói rồi tay lại tự nhiên khoác lên vai Thư Thù, xoay người đi ra cửa.
Nếu nói vừa rồi Cố Diệc Thành còn do dự thì hai từ ‘bạn gái’ đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng anh, tính anh vốn nóng nảy, gặp được Thư Thù thì nóng càng thêm nóng. Cái gì mà bạn gái? Đây là Thư Thù, Thư Thù của anh. Anh xông lên, cũng không quan tâm xem quả đấm vung tới đâu, chỉ vào Diệp Thịnh nói: “Con mẹ nó, mày là thằng nào? Tao bảo mày buông cô ấy ra.”
Một đấm của anh khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, dù sao mọi người cũng cùng một hội, trên phương diện làm ăn có thể nói là dây mơ rễ má, người nào cũng ngấp nghé ba mươi rồi, có chuyện gì thì từ từ nói, sao phải động tay động chân? Không khí trong bao sương như giọt sương sau cơn mưa ngưng kết thành băng, tĩnh nhưng lạnh.
Diệp Thịnh sầm mặt giơ tay lau máu trên khóe miệng cười lạnh nói: “Được lắm, anh tưởng anh là ai?” vừa nói vừa xắn tay áo, một đấm vung lên.
Thư Thù còn không kịp hiểu chuyện gì thì cả người đã bị ném lên ghế, gáy nặng nề đụng vào tường, mắt nổ đom đóm, chỉ nghe thấy trong bao sương vang lên mấy tiếng ‘bịch, bịch’ rồi những tiếng thét chói tai không ngừng.
Cố Diệc Thành nhiều năm rồi không còn nhiệt huyết sôi trào đánh đấm với người ta, dù anh có hăng hái thì hôm nay cũng không làm nổi anh hùng. Anh uống nhiều rượu nên đã hơi say, bước chân liêu xiêu chệnh choạng, anh ngoài cú đấm đầu tiên đánh trúng mục tiêu thì sau đó gần như toàn bại, lại còn bị Diệp Thịnh cho không ít cú đấm.
Thư Hàm và Hàn Duệ vội vàng chạy tới tách hai người ra, mỗi người kéo một người. Thư Hàm kéo Cố Diệc Thành nặng nề loạng choạng ngồi lại trên ghế, anh đánh lung tung, ngay cả Hàn Duệ cũng không nhận ra, gặp ai đánh đó, tránh khỏi tay Hàn Duệ anh chống người đứng lên, bộ dáng muốn ra đánh tiếp nhưng bước đi còn chẳng vững, nghiêng bên này ngả bên kia. Hàn Duệ tiến lên dìu, thở dài nói: “Diệc Thành, cậu say rồi.”
Anh chợt quay đầu nhìn về phía Thư Thù, dùng dằng muốn qua nhưng khi anh động đậy cơ thể, thật vất vả mới đến trước mặt Thư Thù được thì lại phát hiện người trước mắt biến thành hai, không cầm nắm được cái gì, ngập ngừng một chút, lại duỗi tay quờ quạng. Bởi vậy, anh bắt đầu hoài nghi người trước mắt có lẽ là ảo giác, vỗ trán nói với Hàn Duệ: “Xem ra tớ đã uống nhiều quá rồi, Còn tưởng rằng nhìn thấy cô ấy, chỉ là, chỉ là, sao cô ấy lại ở đây…Cô ấy nói tớ đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy…”
Thư Thù chưa từng thấy Cố Diệc Thành như thế này, muốn dỗ dành anh nhưng lại thấy miệng đắng ngét.
Lúc này, Diệp Thịnh đi tới, thấp giọng dò hỏi: “Cô không sao chứ?”
Thư Thù khẽ ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt mê mang, anh kéo cô đi: “Đi thôi!”
Ra khỏi hội sở, Diệp Thịnh nói: “Cô chờ ở đây, tôi đi lấy xe.” Trước khi đi còn chỉ tay về phía cô nói, “Còn nắm chặt thế thì móng tay sẽ đâm vào thịt mất.”
Hai tay nắm chặt của Thư Thù thả lỏng, mở tay ra lòng bàn tay đã ửng đỏ.
Cô đứng ở đầu gió, không khí lạnh lẽo rót vào cổ, thân thể run rẩy, sau lưng vang lên nhiều bước chân ngày càng gần, cô do dự quay đầu nhìn lại.
Thư Hàm đuổi theo, nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thư Thù cũng không biết nói gì, đành ngoảnh mặt làm ngơ.
Thư Hàm chỉ về phía cô, một hồi lâu sau mới nói: “Em và Diệp Thịnh là chuyện gì?”
“Diệp Thịnh?” Cái tên quá xa lạ, nên khi Thư Hàm chất vấn cô thì cô căn bản không biết người đó là ai.
“Thôi bỏ đi, câu này để anh hỏi nó cũng được.” Thư Hàm tức giận nói: “Mọi người đã biết nhau nhiều năm rồi, không làm được người yêu chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không được? Cậu ta say xỉn chỉ gọi tên em, em hãy giúp đỡ chút đi? Thư Thù, Diệc Thành đối với em không tệ mà?”
Thư Thù nói: “Anh ấy vì em đã làm nhiều chuyện, em thừa nhận, em cũng không yêu cầu anh ấy cái gì, những gì anh ấy làm là do anh ấy muốn, chẳng lẽ anh ấy cưỡi bạch mã thì em phải làm lọ lem? Anh thấy bộ dạng đau khổ của anh ấy khi chỉ trích em vô tình, nhưng nếu em vô tình thì có phải anh lại muốn nhảy ra nói, ‘muốn chết cũng không thể chết được, cô cho cậu ta được toại nguyện đi.’ Thật ra luôn là thế, anh ấy không vui, ánh mắt của mọi người sẽ dồn lại trên em, em sẽ thành tội nhân. Nhưng khi anh ấy công thành danh toại, tả hô hữu ủng, phong lưu khoái hoạt thì các người có ai nghĩ đến em?”
Thư Hàm nhất thời tức cười, kỳ thật anh đuổi theo là muốn nói một câu: Thư Thù, nếu em cứ níu lấy trái tim cậu ta như thế, từng đao lăng trì thì thà cố sống vui vẻ một lần đi.
Một tiếng còi ngắn vang lên, hai người cùng quay đầu thấy cách đó không xa, xe Diệp Thịnh dừng bên lề đường, Thư Thù khẽ nói: “Anh vào đi.” Sau đó xoay người đi đến bên đường.
Thư Hàm tiến lên ngăn cô lại: “Thư Thù, Diệc Thành cả tuần trước dạ dày đau, nôn mửa dữ dội, anh và Hàn Duệ ép cậu ta đến bệnh viện, kiểm tra mới biết là loét dạ dày, cả tuần truyền dịch, cậu ta từ nhỏ đến lớn cứ như con khỉ, trừ tai nạn xe sáu năm trước thì đây là lần đầu cậu ấy mệt mỏi ngã bệnh. Khi em nằm viện, cậu ta mỗi đêm mỗi ngày đều trông nom em, không ăn không ngủ, chẳng lẽ một chút cảm giác em cũng không có? Mấy ngày trước, anh cùng cậu ta qua thành phố khác coi đất, bốn giờ đi đường, bàn xong hợp đồng cũng mười hai giờ khuya rồi, cậu ta lại gọi điện hỏi Hàn Duệ A thành khí trời thế nào, Hàn Duệ thuận miệng nói hình như trời muốn mưa, em đoán xem cậu ta nói với anh cái gì? Cậu ta nói muốn về đêm nay, cậu ta nói em sợ trời mưa, cậu ta còn nói phải trông chừng em. , giờ sáng cậu ta đã chở anh chạy xuống dưới phòng em, anh con mẹ nó như một thằng ngu cùng ở trong xe với cậu ta đêm mưa đó. Hôm sau, em đi học, ôm sách đi lướt qua xe, vừa nói vừa cười với người khác, ánh mắt từ đầu đến cuối vốn không thấy cậu ta. Anh liền nói với cậu ta, nếu muốn gặp em thì cứ gặp, theo đuổi con gái không nên như vậy. Cậu ta nói, cậu ta đã đồng ý không quấy rầy cuộc sống của em nữa. Cậu ta luôn muốn gặp em, lại không dám gặp, trong lòng khó chịu phải đi uống rượu, uống vào thì dạ dày lại đau…”
Đường phố mùa đông lạnh lẽo, xe cộ sau lưng từng chiếc từng chiếc vượt qua như khách qua đường, tất cả đều vội vã, tiếng kèn xe xen lẫn nhau nghe như tiếng nghẹn ngào nức nở của một nỗi đau không nói thành lời. Thư Thù quay mặt đi, dưới ánh đèn, mặt của cô bi thương trắng bệch, hai hàng lệ không biết từ lúc nào đã chảy xuống. Lúc cô nóng rần nằm trong bệnh viện, buổi tối thường nằm mơ, cô ngủ rất không an, lúc nóng lúc lạnh, anh nếu không đặt tay cô vào trong chăn, dém chăn cho cô, lau mồ hôi thì lại cầm chặt tay cô, ôm vai cô như đang dỗ dành trẻ con, nói cô đừng sợ, đừng sợ, Thư Thù anh đang ở bên em…
Có câu nói, người không phải là cỏ cây ai lại có thể vô tình, Thư Thù tự hỏi mình, cô không có cảm giác sao? Làm sao có thể một chút cảm giác cũng không có. Anh đã ở bên cô rồi, nhưng lại cách đến năm. Ký ức tựa như cửa đê ngăn cơn hồng thủy, một khi mở ra nước lũ cuồn cuộn ập đến, như một bàn tay vô hình, ngay khi ta lấy lại được tinh thần thì người và vật đã không còn.
Thư Hàm thấy cô khóc cũng hơi hoảng, thở dài nói: “Các người thế này là sao? Một kẻ ở bên trong say xỉn, một người ở bên ngoài khóc lóc, đã có tình cảm thì lại lần nữa về bên nhau khó khăn đến thế sao?”
Thư Hàm hỏi Thư Thù ‘khó khăn đến thế sao?’
Thư Thù lại cười, thật ra thì khó lắm. Lòng cô có một chỗ trũng, cô không quên được, đó là để tâm, là không cam lòng. Cô không quên được khi mình cần anh nhất, anh lại ở bên người phụ nữ khác, cô để tâm anh mấy năm qua tả hô hữu ủng, càng không cam tâm mình đã không còn là duy nhất.
Có người nói, yêu một người cũng không nhất định phải có kết quả, bởi vì không theo đuổi được tình yêu đến cuối cùng thì cũng có nghĩa không có ngày kết thúc. Cô cũng từng nghĩ, nếu như khi đó cô và con sống thật tốt thì ít nhất một khắc kia, khi cô nhắm mắt lại chờ đợi cái chết thì giấc mộng cũng đã viên mãn.
Vết thương quá sâu cô không dám chạm đến, thực tế quá tàn khốc cô cũng không dám nhìn kỹ, nhắm mắt lại cô tình nguyện lừa mình dối người, tình nguyện để nước mắt hóa thành màn mưa loang, một mình sống trong ký ức.
Tha thứ cho một người rất đơn giản, cô có thể tha thứ, nhưng không cách nào quên được. Mà phụ nữ đối với tình yêu thì có thể nói là bản năng, luôn liễu lĩnh muốn yêu, có thể yêu đến đất rung núi chuyển cũng không sợ hãi, cũng có thể ôn tình triền miên. Thuở thiếu thời như trang giấy trắng, dũng mãnh thẳng bước, khăng khăng không hiểu được thế nào là yêu. Đời người theo năm tháng lắng đọng, ngàn cánh buồm đã đi qua, khi con người ta cuối cùng cũng học được cách bao dung và cảm thông thì lại mất đi dũng khí.
Thư Thù nghĩ, có lẽ trong những năm tháng đã qua, cô sớm đã lạc mất dũng khí, dũng khí để yêu lần nữa.
Thư Thù đi theo Diệp Thịnh đến thăm Diệp Mặc, hai người đến là khoảng ba giờ chiều, Diệp Mặc mới vừa ngủ trưa dậy, đang phát hỏa với hộ sĩ, mắng hộ sĩ vô dụng dùng nước sôi một trăm độ pha trà cho ông, đừng tưởng rằng ông bây giờ không thể pha trà thì có thể lừa ông, ông uống trà đã mấy thập niên rồi, chỉ cần nhìn một cái cũng biết chất nước dùng để pha trà như thế nào.
Hộ sĩ cảm thấy uất ức, cúi đầu nghe chửi đã sắp khóc.
Diệp Thịnh nói với Thư Thù: “Xin lỗi, tính khí ông không tốt.”
Thư Thù cười cười nhận lấy khay trà trên tay hộ sĩ, đi tới bên cạnh Diệp Mặc: “Diệp giáo sư!’
Diệp Mặc vốn mặt đen sì, quay đầu lại nhìn thấy Thư Thù thì nhất thời mặt mày hớn hở, chỉ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
“Liễu nha đầu, lâu rồi không nhìn thấy cô, cũng không có ai đọc báo cho ta nữa.”
“Cháu họ Thư…” Thư Thù thử cải chính
“Thư? Chuyện gì xảy ra rồi? bạn gái Cố Diệc Thành họ Liễu mà!”
Thư Thù cười nói: “Hôm nay cháu tới để đọc báo cho người đây.”
“Hôm nay là Chủ nhật, tại sao không đi hẹn hò với Cố Diệc Thành?”
Thư Thù hơi lúng túng, mỉm cười khẽ cúi đầu, vẻ mặt của cô trong mắt trưởng bối lại thành ra một tiểu cô nương đang xấu hổ, Diệp Mặc cười phá lên.
Thư Thù càng thêm lúng túng, thấy Diệp Thịnh cầm một tờ báo đi tới.
Chiều hôm đó, Thư Thù cầm báo đọc một mạch hết tin tức trong giờ đồng hồ, Diệp Mặc lẳng lặng nghe, mím môi, ánh mắt trầm tĩnh như có điều suy nghĩ. Cô đọc mặc cô, nghe hay không là chuyện của ông, giữa họ không có trao đổi nào khác, không khí dường như không hòa hợp. Khi gấp báo lại, Thư Thù phát hiện Diệp Mặc đã ngủ rồi, khóe miệng nhếch cười có vẻ rất hài lòng.
Diệp Thịnh đi tới đắp chăn lên người ông rồi đưa cho Thư Thù một ly nước ấm, cẩn thận nói: “Cám ơn”
Thư Thù nhận lấy, một hơi uống cạn mới biết mình đã vô cùng khát nước, uống xong một ly Diệp Thịnh lại đưa thêm ly nữa, Thư Thù lại hơi ngượng, nhớ ra cô từ hội sở đã ăn hai chén cơm lớn, dường như cô đã ăn nhiều uống nhiều lắm vậy.
Diệp Mặc ngủ một lát thì tỉnh, quay đầu nói với Diệp Thịnh: “Hôm nay ở lại ăn tối đi, cha dặn nhà bếp làm món cá con thích đó.”
“Cha, con không thích ăn cá.”
“Ăn cá mới tốt cho sức khỏe.”
“Con biết, nhưng con không thích ăn cá.”
“Người khỏe mạnh phải ăn rất nhiều cá, rất nhiều quốc gia văn minh đều là lấy thịt cá làm lương thực chủ yếu đấy.”
“... ” Diệp Thịnh vỗ trán nói: “Cha, con ăn cá sẽ bị hóc xương, cha quên sao?”
“Cá lư rất ít xương.” Sau đó quay đầu nói với Thư Thù: “Liễu nha đầu, cô ăn cá được không?”
“Cha, cô ấy không phải họ Liễu.”
Diệp Mặc như bị làm cho kinh ngạc, nheo mắt nhìn Thư Thù, bỗng nhiên nói: “Cô tới đây ta nhìn một chút.”
Thư Thù từ từ lại gần để Diệp Mặc nhìn kỹ mặt của cô: “Nhìn kỹ cô lại không giống, chỉ có đôi mắt này đặc biệt giống, nghĩ lại cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy năm, cô làm sao có thể giống một người khi còn trẻ… Đúng rồi, cô nói cô không họ Liễu, vậy cô họ gì?”
Thư Thù nói: “Cháu họ thư.”
“Ăn cá không?”
Thư Thù gật đầu.
Diệp Mặc nói với Diệp Thịnh: “Xem đi, bọn ta ăn cá, làm sao con lại không thích ăn? Kêu nhà bếp lấy cá lư, hấp hay kho?”
“Hấp đi...” Diệp Thịnh nói: “cha, con đắp chân cho cha, chân cha lộ ra rồi kìa.”
Lúc ăn cơm chiều, Thư Thù mới biết thật ra thể trạng Diệp Mặc bây giờ vốn không ăn được nhưng ông vẫn kiên trì muốn cùng ngồi dùng cơm với họ.
Ông gắp đầu cá cho Thư Thù: “Ăn nhiều một chút, cô gầy quá!”
Khóe mắt Thư Thù ửng hồng, cô gật đầu, cầm đũa lên nhưng không sao gắp được đầu cá trong bát, cô nói “Xin lỗi” rồi đứng dậy vào phòng tắm. Khi Thư Thù ra khỏi phòng tắm thì Diệp Thịnh đang đứng ở cửa như đang đợi cô, thấy cô ra ngoài thì dè dặt nhìn vào mắt cô.
Thư Thù vì hành động thất lễ vừa rồi mà nói: “Xin lỗi…”
Diệp Thịnh cười ngắt lời cô: “Tôi còn chưa biết tên đầy đủ của cô là gì.”
“Thư Thù.”
“Viết như thế nào?”
“Chữ ‘nữ’ bên cạnh chữ ‘Chu’, là Thù.” Cô viết ra tên mình.
“Còn Cung tiểu thư thật?”
“À, bị đau bụng.”
“Cô và cô ấy là bạn học cùng ngành?”
“Không cùng ngành, cô ấy thuộc học viện kinh tế, chúng tôi ở cùng phòng.”
“Vậy cô thuộc học viện gì?”
“Học viện Ngoại ngữ.”
“Cô đang học khoa chính quy hay là nghiên cứu sinh?”
“Nghiên cứu sinh.”
“Trước kia chưa từng đi coi mắt?”
“Chưa, đây là lần đầu tiên…” Cô cúi đầu, chỉnh lại tóc mái, đột nhiên bàn tay nóng lên, tay đã bị người ta nắm lấy.
Diệp Thịnh nhớ tới đánh giá của mình về Thư Thù, diện mạo bình thường nhưng khí chất không tệ. Anh nghĩ thì ra anh đã sai rồi, cô nhìn rất khá, cũng rất hấp dẫn đặc biệt là đôi mắt đó. Anh bỗng hiểu được vì sao Cố Diệc Thành lại bị động tâm, cô giống như cánh hoa tung bay theo gió khiến người ta không nhịn được mà muốn nắm bắt trong lòng bàn tay.
Thư Thù hoảng hốt, cô nhìn mắt Diệp Thịnh, trong mắt của anh thoáng qua tia cười, ánh mắt trong suốt. Cô lúng túng không biết làm sao: “Anh…”
Anh không buông tay, cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô khẽ nói: “Tay cô rất lạnh.” Hơi thở chậm rãi vờn qua, anh khẽ hỏi: “Chúng ta hẹn hò nhé?”
Diệp Thịnh đưa Thư Thù trở về đại học A, gió từ ngoài cửa xe thổi vào làm rối mái tóc cô, họ vẫn giữ im lặng.
Khi gần về đến trường, Thư Thù chỉ cây cầu vượt trước mặt nói: “Phiền anh dừng lại ở đó, tôi muốn mua ít đồ.”
Diệp Thịnh “Ừ” một tiếng, dừng xe bên đường, Thư Thù nói cám ơn rồi đẩy cửa ra nhảy xuống, xoay người bỏ đi.
Đi chưa được mấy bước, Diệp Thịnh nhẹ đạp chân ga, de xe trở lại, quay cửa xe xuống nói: “Tôi làm cô sợ hả?”
Thư Thù cười xấu hổ nói: “Không phải”
“Lên xe đi, đưa cô về, ở đây còn cách đại học A cả quãng dài nữa.”
“Không cần, tôi muốn mua đồ.”
“Cô luôn từ chối đàn ông kiểu đó sao?”
“…” Thư Thù mím môi không biết nói gì.
“Lên xe đi, đã trễ thế này. Nếu tôi lái xe theo sau cô sẽ rất kỳ quái.”
Diệp Thịnh đưa Thư Thù đến cổng trường, trước khi đi anh nói: “Tôi biết yêu cầu như thế có hơi khó hiểu, cũng rất đường đột. Cha tôi rất thích cô, ông là người nghiêm khác, nhiều năm rồi tôi chưa từng đưa ai về ra mắt ông. Thời gian của ông không còn nhiều, nếu có thể, tôi muốn…”
Thư Thù xen lời anh: “Tôi sẽ định kỳ đi thăm ông ấy.”
Diệp Thịnh thở phào nhẹ nhỏm, hỏi: “Mới vừa rồi đã làm cô sợ hả?”
Thư Thù không ngờ anh lại cố chấp với vấn đề này như vậy, anh hỏi cô, ‘cô luôn từ chối đàn ông kiểu đó sao?’, cô đúng là từ chối kiểu đó đấy, có thể cô từ chối anh vì…Thư Thù lắc đầu nói: “Diệp tiên sinh, định kỳ tôi sẽ đi thăm cha anh, chuyện này tôi bảo đảm. Còn chuyện hẹn hò đó thì thật xin lỗi, tôi vốn không có hứng thú, hôm nay không biết làm sao lại đi ăn của anh hai chén cơm.”
Diệp Thịnh bị lời nói của cô chọc cười, từ trong ngực lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô nói: “Hôm nay cám ơn cô.”
Đến tối thứ sáu, Thư Thù đến lớp dạy thêm, lớp học diễn ra được một nửa chợt có thằng bé bị đau bụng. Thư Thù nghĩ chắc nó ăn trúng gì đó nên để nó nằm sấp trên bàn nghỉ một lúc, không ngờ năm phút sau, thằng bé bắt đầu ói, khạc khạc rồi đau đến lăn lộn.
Thư Thù nhanh chóng bấm , đồng thời gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ đứa trẻ nhưng vẫn không có ai nhận điện, mười phút sau xe cứu thương vẫn chưa tới, lúc này đang giờ cao điểm, giao thông có lẽ bị kẹt, sau trung tâm dạy thêm, qua hai con đường là có một bệnh viện nhi nhưng đây là đường một chiều, lái xe phải vòng một vòng lớn, chạy lại thì phải mất khoảng phút.
Thư Thù bàn bạc với thầy giáo ở trung tâm rằng phải cõng thằng bé đến bệnh viện, thầy giáo ấp úng, ý là thằng bé bệnh nặng thế, nếu như trên đường xảy ra chuyện thì không ai kham nổi trách nhiệm này.
Thư Thù thấy thằng bé đã xuất hiện trạng thái sốc, liền ôm lấy nó chạy thẳng xuống lầu.
Vừa xuống, Thư Thù từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đang khoanh tay đứng dựa vào chiếc xe thể thao màu đen nhìn vào sảnh. Tấm lưng kia quá quen thuộc, cô hơi ngạc nhiên, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Diệc Thành chợt quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau, anh thoáng bối rối, mở miệng như muốn giải thích gì nhưng Thư Thù đã ôm thằng bé chạy tới nói: “Anh ngồi xuống.”
Anh “ừ” một tiếng, nghe lời lập tức ngồi xuống, cảm thấy trên lưng nặng hơn.
Thư Thù nói: “Mau, đưa nó vào bệnh viện.”
Đứa trẻ bị chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính nhất định phải phẫu thuật ngay.
Ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, Cố Diệc Thành nghĩ có lẽ anh nên tập thể dục. Anh cõng thằng bé chạy một mạch đến bệnh viện đã thấy khó thở, nhớ ngày đó anh có thể cõng Thư Thù một hơi chạy lên chín mươi chín bậc thang, lúc cô đến Bắc Kinh thì anh còn cõng cô bò lên Trường Thành nữa!
Anh quay đầu nhìn người bên cạnh, Thư Thù thấy khóe miệng anh có vết máu bầm, nghĩ chắc do hôm đánh lộn với Diệp Thịnh ở hội sở. Cô nghĩ một chút, mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Thư Hàm nói anh gần đây dạ dày không tốt, có khá hơn chút nào chưa?”
Anh gật đầu nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Nên các anh cứ ỷ có tiền, ăn toàn sơn hào hải vị nhưng không có dinh dưỡng, ở toàn biệt thự xa hoa mà ít khi về nhà.”
Cố Diệc Thành nhìn cô rồi nói: “Thư Thù, anh có thể hiểu là em đang thù ghét người giàu không? Nhưng ngày nào anh cũng về nhà, hơn nữa cũng không vượt qua mười hai giờ.”
Cái này Thư Thù không thể phản bác được, cô vốn muốn nói sau này anh nên uống ít rượu thôi nhưng lại thấy mình không có tư cách nói thế. Hai người lại rơi vào im lặng, Thư Thù nghĩ quan hệ giữa người với người có lúc thật kỳ lạ.
Chỉ chốc lát sau, cha mẹ thằng bé chạy tới, mẹ nó nắm tay Thư Thù liên tục nói cám ơn.
Cố Diệc Thành vẫn chờ cùng Thư Thù đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thằng bé mổ xong đã qua giai đoạn nguy hiểm. Anh nói với Thư Thù: “Em khát không? Anh đi mua nước.”
Thư Thù gật đầu rồi chào cha mẹ thằng bé, sau đó hai người sóng vai bước đến thang máy.
Trên hành lang, Thư Thù gặp một người phụ nữ ôm đứa bé lướt qua, không cẩn thận đụng phải vai người đó. Cô quay đầu lại nói: “Xin …” nhưng chữ ‘lỗi’ lại không kịp nói ra, cô không ngờ người phụ nữ kia lại là Đường Ngọc.
Đường Ngọc thấy Thư Thù cũng kinh ngạc, đúng lúc này đứa bé trong lòng cô ta khóc òa lên. Trước mặt bỗng có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi chạy tới, ôm đứa bé trong lòng Đường Ngọc, đó là một người đàn ông rất bình thường, dáng vẻ hiền lành chất phác.
Thư Thù không biết nói gì, cười cười coi như chào hỏi.
Cố Diệc Thành biết Thư Thù và Đường Ngọc vẫn luôn bất hòa nên vội nói đỡ: “Tiểu Ngọc, đã lâu không gặp.”
“Anh Diệc Thành, anh về nước rồi?” Đường Ngọc kéo người đàn ông bên cạnh giới thiệu, “Đây là chồng em, Trần Bình, ông xã, đây là Cố Diệc Thành, hàng xóm lớn lên từ nhỏ với em.”
Hai người đàn ông lên tiếng chào hỏi.
Cố Diệc Thành thấy đứa bé đáng yêu trong lòng Trần Bình thì không nhịn được cười nói: “Tiểu Ngọc, không tệ nhỉ, có con cũng không báo một tiếng, anh em bao nhiêu năm mà cũng xem thường hả? Tiền lì xì anh cũng chưa cho em.” Anh vốn muốn chọc ghẹo vài câu, có phải các người lên xe trước mới mua vé không, nhưng thấy Thư Thù vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé thì lời nói liền nuốt trở lại.
Đường Ngọc ngượng ngùng cười nhìn Thư Thù nói: “Thư Thù, chị có muốn bế nó không?”
Thư Thù ngạc nhiên, đó là một đứa bé chưa đầy một tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn tò mò nhìn cô. Cô đang thất thần thì Đường Ngọc đã ôm đứa trẻ qua.
Thư Thù ôm đứa bé, đứa bé ở trong lòng cô cười khanh khách, nhìn cô rồi lại nhìn Đường Ngọc. Cô cúi đầu, ngón tay đưa qua đưa lại, đứa bé bắt được tay cô chơi tiếp, nhích lại gần rồi hôn lên mặt cô một cái ẩm ướt, có chút lạnh lẽo. Thư Thù cảm thấy tim như bị dao cắt, mắt cay cay.
“Nó là con gái, mới hơn chín tháng, em và Trần Bình lúc đó bụng đã to rồi nên không thể làm tiệc cưới được, đợi Bảo Bảo được một tuổi thì làm cùng luôn.” Đường Ngọc bỗng nắm tay Thư Thù hỏi: “Thư Thù, mấy năm qua chị có đi thăm mẹ không?”
Thư Thù lắc đầu nói: “Có nói chuyện điện thoại mấy lần...”
“Tiệc cưới của em chị tới nhé?” Cô nói rồi rút tờ giấy ghi chú trong túi xách ra, nhanh chóng viết xuống một dãy số, đưa cho Thư Thù, “Đây là số điện thoại di động của em.”
Thư Thù nhận lấy, hai người lại nói mấy câu, sau đó chào tạm biệt.
Mới vừa đi được hai bước, Đường Ngọc lại đuổi theo, cô kéo Thư Thù lại, quay đầu cười cười với Cố Diệc Thành.
Cố Diệc Thành lắc lắc chìa khóa trong tay, nói với Thư Thù: “Đợi em ngoài cửa.”
Đợi Cố Diệc Thành đi khỏi, Đường Ngọc cúi đầu nói: “Chị…em chưa từng gọi chị như thế đúng không? Khi còn bé, nghĩ mình là công chúa, là duy nhất của mẹ nhưng sự xuất hiện của chị đã phá vỡ cái duy nhất này, trước kia luôn nhằm vào chị, bây giờ em muốn nói với chị tiếng xin lỗi. Khi em sinh con khó, ăn uống khổ sở, chợt nghĩ đến đứa bé của chị, sau này chị cũng không biết có thể có con được nữa không… Trong lòng em vô cùng khó chịu…”
Thư Thù nhớ trước kia đã từng nghe qua một câu nói như vậy, phụ nữ một khi có con, tâm sẽ dễ dàng tha thứ, nhìn Đường Ngọc, Thư Thù không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên tay cô rồi mỉm cười.
Nhất tiếu mẫn ân cừu? Thư Thù nghĩ đúng thế, cô và Đường Ngọc mặc dù từ nhỏ đã không thân nhưng không cần thiết vì quá khứ mà ghi hận. Bác sĩ nói, cô sau này cũng có thể có con nhưng tỷ lệ so với người bình thường thì thấp hơn, máu thịt của cô ngoài La Lâm còn có Đường Ngọc. Một mình tồn tại thì quá cô độc, mặc dù cô và họ ít liên lạc nhưng tóm lại có thể nhớ đến, nếu như ngay cả nhớ cũng không còn thì cô đã hoàn toàn trở thành người cô đơn.
Cố Diệc Thành dừng xe dưới lầu trung tâm dạy thêm, hai người quay về con đường cũ.
Không khí bên ngoài lành lạnh, Thư Thù rụt người lại, xoa xoa tay. Cố Diệc Thành giơ tay lên muốn ôm cô nhưng vẫn bỏ xuống, thấy tâm trạng cô không tốt nên lại càng dè chừng nhìn ánh mắt cô.
Trước khi anh mở miệng nói chuyện, Thư Thù nói: “Đừng nói chuyện, được không?”
Anh trả lời “Ừ” rồi ngoan ngoãn im miệng, sau một lát không nhịn được lại nói: “Thật ra anh muốn nói tóc em rối như ổ quạ rồi…”
Thư Thù cũng “Ừ”, rút từ túi xách ra một cái gương, thấy khóe môi anh nhếch lên cười, mới biết lại mắc lừa anh.
Anh nhân cơ hội cầm tay cô, đưa lên miệng, hà hơi nói: “Thư Thù, lần đầu tiên nắm tay em, anh phát hiện tay em có vài vết chai, anh liền nghĩ sau này nhất định sẽ khiến đôi tay này không phải trải qua bất kỳ gió sương hay làm việc tay chân gì nữa. Anh muốn bảo vệ thật tốt cô gái mình thích. Khi đó, nguyện vọng của anh rất đơn giản, chính là cảm thấy thích em, muốn ở bên em, không nghĩ ngợi gì nhiều, cho rằng yêu thì có thể vượt qua tất cả.” Anh dừng lại, lấy chiếc nhẫn trong túi ra, “Chuyện đêm đó anh muốn xin lỗi em. Nhưng anh không hối hận, bởi vì đó là điều anh muốn, sau khi chia tay em, anh chưa từng đến bên Liễu Nghiên. Anh không muốn thừa nhận nhưng anh phải thẳng thắn nói cho em biết, mấy năm qua bên cạnh anh còn có những người phụ nữ khác, anh không muốn trâng tráo biện hộ rằng đang tìm kiếm hình bóng em trên người họ, vì có là có, không là không. Khi tuổi, anh chỉ biết đưa em chạy trốn nhưng ngay cả A thành cũng chạy không khỏi. Hai mươi hai tuổi, anh chỉ biết cho em một lời thề hẹn nhưng vĩnh viễn nói nhiều làm ít. Em đã phải chịu nhiều cực khổ, lúc em cần anh nhất, anh lại không ở bên em, xin lỗi em. Nhưng anh hy vọng em có thể suy nghĩ lại mối quan hệ của chúng ta, ít nhất cũng cho anh có cơ hội bù đắp, được không?” Nói rồi anh đặt nhẫn vào tay Thư Thù.
Thư Thù cúi đầu nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, một hồi lâu sau mới nói: “Gia đình anh sẽ đồng ý sao?” Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Sáu năm trước, gia đình anh có đến tìm em không?”
“Có tìm.”
“Mẹ anh nhất định đã nói những lời rất khó nghe?”
Thư Thù mỉm cười, không trả lời câu hỏi của anh.
Cố Diệc Thành nói: “Họ là cha mẹ của anh, anh không có lựa chọn nào khác nhưng họ cũng không phải là người xấu, chẳng qua là quá che chở, đặc biệt là đối với anh, nếu họ làm tổn thương em, anh xin lỗi. Em mới hỏi anh, gia đình anh có đồng ý không, anh sẽ thuyết phục họ, đây là chuyện anh phải làm. Nếu nói anh – Cố Diệc Thành muốn kết hôn với Thư Thù thì nhất định là phải cưới hỏi đàng hoàng, được sự chúc phúc của cha mẹ, mang tám kiệu hoa rước vào cửa. Anh biết bây giờ nói những chuyện này đã muộn, Thư Hàm nói hạnh phúc của em không nhất định phải do anh mang lại, kỳ thật anh cũng hiểu. Bao nhiêu năm rồi, chúng ta gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, bây giờ trở về mới nhận ra, mình chưa từng thật sự làm được gì cho em. Anh đến cuối cùng vẫn khiến em phải chờ đợi, chờ anh…Mỗi lần chia cách rồi gặp lại em, anh đều có thể nhận thức được bản thân rất, rất yêu em, vì vậy mới ràng buộc em, muốn giữ em bên mình mà lại bất chấp em có thích hay không, có đồng ý hay không. Chờ chúng ta đã ở bên nhau, mâu thuẫn xuất hiện, anh sẽ vô thức cho rằng do em không hiểu chuyện, quá tự ti, quá nhạy cảm. Không phải là không nghĩ cho em, cưng chiều em, anh từ nhỏ đã bị mọi người làm hư rồi, không biết làm cách nào để thông cảm cho em…Anh đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, mấy năm qua anh không dám nghĩ đến em, cũng không dám trở về tìm em, anh lừa mình dối người, tự gạt mình rằng, là em không quan tâm đến anh, là em có lỗi với anh, lâu dần ngay cả anh cũng tin…Xin lỗi, khi em cần anh nhất anh lại không ở bên em…Bây giờ anh không hy vọng xa vời em sẽ tha thứ cho anh hoặc sẽ trở lại bên cạnh anh. Nhưng anh hi vọng em sẽ hạnh phúc, Thư Thù. Anh hi vọng người ở bên em sẽ là anh, vì anh không yên lòng, không yên lòng giao em cho bất cứ ai khác, anh không dám đánh cuộc, đánh cuộc ai đó có thể cho em hạnh phúc nhưng anh cũng không dám nói ‘Thư Thù, em hãy chờ anh’, anh nghĩ anh đã không còn tư cách này. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, hãy để anh chờ em, được không? Bắt đầu từ bây giờ đến lượt anh chờ em, năm năm, mười năm, hai mươi năm, ngay cả lâu hơn nữa anh cũng vẫn chờ, chỉ cần em quay đầu lại, em đồng ý ở bên anh, anh luôn ở đây. Thư Thù em có thể giúp anh giữ chiếc nhẫn này không?”
Ban đêm, Thư Thù ngủ không an, cô lại nằm mơ nhưng lâu rồi cô không mơ như vậy, trong mơ cô mặc một chiếc váy dài, chân trần chạy bên bờ sông, Cố Diệc Thành đuổi theo sau lưng cô, họ cùng nghịch nước, sau đó hôn nhau, trời chiều kéo dài bóng họ, dài mãi… Cảnh tượng chợt biến đổi, họ đứng dưới tàng cây bạch quả, Cố Diệc Thành nắm tay cô nói, ‘trong tên con của chúng ta phải có một chữ ‘Vũ’”. Cô không tin mà mở lớn mắt, con, con…Cô còn có thể có con sao? Trong nháy mắt cô ngã vào bóng tối, trong bóng tối vang lên một âm thanh gay gắt:
“Đừng tưởng qua đêm mấy lần với cậu ta là đã đại biểu cho cái gì. Mày quá ngây thơ rồi.”
“Rời khỏi cậu ta, mày chỉ có thể rời khỏi cậu ta…”
“Không, không ——”
“Thư Thù! Thư Thù! Cậu không sao chứ, thấy ác mộng sao?”
Thư Thù bị đánh thức, Cung Thiến đang ngồi bên giường giữ vai cô, thở hắt ra: “Hù chết người ta nè, cậu tỉnh là tốt rồi, tớ về mơ Chu công tiếp.” Vừa nói vừa liêu xiêu quay về giường mình, ngã đầu nằm ngủ, chỉ chốc lát sau đã vang lên một tiếng ngáy to.
Thư Thù sờ chiếc nhẫn dưới gối, nhắm mắt lại, lau má ướt đẫm nước mắt.