Do Ký Phỉ Nhiên: Phong Lưu

chương 7: tiền đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiền Đường.

Mảnh trời mây gấm, sóng nước ánh xanh, nắng trời vàng son, là cảnh Tây Hồ trong trẻo sau mưa. Du Tín về nhà tảo mộ mẫu thân xong, liền đ Tây Hồ tìm phụ thân. Du phụ thân Du Điệt Hành là tiền thái sư triều đình, sau khi từ quan luôn tới Tây Hồ câu cá, câu cũng đã nhiều năm.

Du Điệt Hành đội mũ rơm, hai chân đặt trên ghế tựa. Du Tín đi tới, cung kính cúi chào: “Sao cha không tới gặp mẹ?”

Du Điệt Hành chóp chép miệng, giật giật cần câu, lại chóp chép miệng: “Hôm nay vận khí thật không tốt, chưa có con cá nào cắn câu.”

Du Tín nghĩ nghĩ, nói: “Có thể do thời tiết không tốt.”

Du Điệt Hành nói: “Con à, con nói xem ta phái người chặn nước Tây Hồ để bắt cá có được không?”

Du Tín ngẩn ra, nhẹ giọng nói: “Cha, con không hiểu ý cha.”

Du Điệt Hành thu cần câu, hai mắt nheo lại nhìn hắn: “Con ta thông minh như thế, bây giờ lại thật hồ đồ.”

Du Tín cúi đầu nói: “Nhi tử biết sai.”

Du Điệt Hành chậm rãi kéo dây câu lên: “Chút xíu đã không dằn lòng được, câu cá mà câu giống ta thì không được. Không cho phép cát bay vào mắt, làm quan giống ta cũng không được.” Du Tín gật đầu, không nói gì. “Mà làm quan giống như con, lại càng không được.” Du Điệt Hành đặt cần câu sang một bên, nhìn cái sọt rỗng tuếch, chép miệng, lại nói: “Con không chỉ cho phép cát bay vào mắt, lại chết cũng không rời triều đình, nhanh như vậy đã bộc lộ tài năng, con cho là Thường Cập chỉ ăn cơm và rau à?”

Du Tín nói: “Nhi tử cho rằng có mấy người trong bộ binh còn khó đối phó hơn.”

“Thường Cập suốt ngày đi kỹ viện uống rượu, cười nói dở dở ương ương, đúng không?” Thấy Du Tín do dự gật đầu, Du Điệt Hành cười lớn: “Tên đó còn là con bệnh, ba ngày hai bữa lại xin nghỉ, đúng không?”

Du Tín nói: “Con biết hắn giả bệnh.” Du Điệt Hành nói: “Con trai ngốc, ai trong triều mà không biết hắn giả bệnh? Nhưng có ai dám nói. Hắn muốn giả, hoàng thượng cũng không có cách. Mấy năm trước không phải có ‘tam thiếu tướng quân sao’, ai mà chẳng dũng mãnh thiện chiến, tiền đồ xán lạn, đều bị hắn giết hết đó thôi.”

Du Tín thắc mắc: “Tam thiếu tướng quân?”

Du Điệt Hành nói: “Chấn Uy tướng quân Tề Tộ, Võ Hiển tướng quân Phong Bạch, Võ Hiển tướng quân Long Hồi Ngang.” Du Tín ngẩng đầu muốn hỏi, Du Điệt Hành lại nói: “Rồi rồi, con à, lúc hoàng thượng mở yến ở Quỳnh Lâm Uyển có gọi võ tiến sĩ không?”

Du Tín đáp: “Chỉ có văn tiến sĩ. Vì sao cha hỏi thế?”

Du Điệt Hành bật cười ha ha, dùng sức vỗ chân: “Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ tinh. Hoàng thượng cũng cao tuổi rồi, nếu văn võ trạng nguyên lại yêu nhau oanh oanh liệt liệt lần nữa e ngài chịu không nổi.”

Du Tín bỗng ngẩng đầu nói: “Cha, cha có ý gì vậy?”

Du Điệt Hành đập mạnh lên lưng hắn: “Con trai ngốc, nói chậm lại cho cha.”

Du Tín gật đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Du Điệt Hành híp mắt nhìn hắn, hắng giọng nói: “Cứ tạm thời cho rằng ta đang kể chuyện xưa, chuyện xưa của Chấn Uy tướng quân và Hàn Lâm Viện biên tu.”

Du Tín hỏi: “Hàn Lâm Viện biên tu?”

Du Điệt Hành cười nói: “Lúc đó y vẫn là biên tu. Sau này hẳn là thành Lễ bộ thượng thư. Ta cũng từng kể với con, biệt hiểu của y là ‘tẩy điểu thượng thư’.

Du Tín có chút ngạc nhiên: “Cha nói Quý Phỉ Nhiên là văn trạng nguyên?”

Du Điệt Hành vẻ mặt không đổi nhìn Du Tín, tới tận khi mặt hắn đỏ lên, mới từ từ gật đầu.

Từ xưa nam văn bắc võ, tân khoa trạng nguyên cũng như vậy.

Nhưng lần thi năm đó vô cùng khác thường, văn trạng nguyên Quý Phỉ Nhiên là người phương bắc, võ trạng nguyên Tề Tộ là người phương nam.

Vùng Giang Tô Kim Lăng luôn cho người ta cảm giác: đứng cầu ngắm trăng, mười dặm Tần Hoài nước không sầu, trúc xanh Giang Nam, thanh sơn lục thủy cảnh đầy hai sông. Nam hay nữ đều nói giọng người Ngô mềm mại, ngâm gió gọi trăng, tú tài đều từ nơi này.

Trạng nguyên thường xuất Kim Lăng. Nhưng võ trạng nguyên Tề Tộ là đầu tiên. Tề Tộ nói năng không nhẹ nhàng, nhưng tuyệt không dũng mãnh. Vẻ ngoài lại càng không có đặc trưng của võ quan, mặt sạch trăng trắng, đôi mày bay xéo tới tóc mai cũng mang theo mấy phần anh khí. Hoàng thượng lần đầu thấy hắn còn đặc biệt chỉ chỉ đám người Quý Phỉ Nhiên bên kia, nói đó mới là văn tiến sĩ, khiến hắn rất xấu hổ.

Tề Tộ và Quý Phỉ Nhiên quen nhau tại Quỳnh Lâm uyển.

Quý Phỉ Nhiên tửu lượng không tốt, Tề Tộ chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Người bên cạnh lại hết lần này tới lần khác nhiệt tình mời rượu, hai người bị chuốc say tới không còn biết gì. Cuối cùng không biết sao mà bắt chuyện. Hình như Tề Tộ có nhắc tới ở quê có vị hôn thê,đậu trạng nguyên sẽ khó gặp mặt nàng. Vốn định đưa nàng vào kinh nhưng lúc hắn đi hỏi lại, cô nương kia đã thành vợ người ta. Hỏi tiếp mới biết, cha mẹ hắn nhân lúc hắn rời Kim Lăng, đã thay hắn từ hôn, trông mong tương lai hắn sẽ tìm công chúa quận chúa gì đó. Quý Phỉ Nhiên rất hiểu tâm tình đau khổ này, chỉ là vừa mới đậu trạng nguyên, tâm tình rất vui, lười trả lời, chỉ cố tìm vui.

Tề Tộ lại quấn lấy Quý Phỉ Nhiên, hỏi y có thích cô nương nào không. Quý Phỉ Nhiên bảo không có. Tề Tộ bảo nam nhi nên lấy sự nghiệp làm trọng, sống chết bảo Quý Phỉ Nhiên bồi mình uống rượu. Quý Phỉ Nhiên chỉ muốn thoát đi, nói đã có người trong lòng. Tề Tộ nói các hạ quả nhiên không phải kẻ dễ đổi dạ thay lòng, nên cạn một ly với y.

Cuối cùng Quý Phỉ Nhiên bị làm phiền tới cực điểm, rượu xông lên não, phát ra lời lẽ kinh người: “Ta thích long dương, ngươi thử lại gần ta xem.” Vốn tưởng Tề Tộ sợ chạy mất, ai ngờ hắn lại vỗ bàn, cười sang sảng: “Thích long dương cũng được, đoạn tụ cũng tốt! Dám yêu người không dám yêu, thưởng thức khác người, Tề Tộ ta phục ngươi, uống!”

Giọng Quý Phỉ Nhiên không lớn, giọng Tề Tộ cũng không nhỏ.

Từ đó về sau, danh tiếng của Quý Phỉ Nhiên rớt liên tục. Ai nhìn thấy y đều lén lút nói với người bên cạnh một câu: “Kìa, cái tên kia đoạn tụ.” Y bị phân tới Hàn Lâm Viện, nơi đó cũng không thiếu lời đồn loạn truyền. Quý Phỉ Nhiên thấy vô cùng phiền muộn, thề rằng chờ mình thăng quan, nhất định phải đạp Tề Tộ xuống.

Nhưng không ngờ danh tiếng y càng thúi, danh Tề Tộ lại càng tốt. Bỏ tô nặng, trừ tệ nạn lâu dài, chăm lo vì dân lo liệu, kỳ đức được quan viên văn võ ca tụng, ai nấy đều giơ ngón cái: Người này khá phúc hậu đó.

Sau đó phiên bang đánh vào, Tề Tộ, Phong Bạch và Long Hồi Ngang chủ động xin ứng chiến, hoàng thượng nghe xong cảm động tới muốn khóc, lập tức phê chuẩn cho bọn họ xuất quân. Cảm động thì cảm động, hoàng thượng vẫn truyền lệnh chuẩn bị viện quân, phòng lúc bọn họ chống đỡ không được tiến lên bổ sung thiếu sót.

Kết quả ngoài mong đợi. Không tổn thất người nào, ngoại bang đã bị đánh lui khỏi biên cương, Tề Tộ lập công đầu, hoàng thượng kích động tới tự mình ra nghênh đón ở Huyền Vũ môn, mừng họ chiến thắng trở về. Sau đó, Tề Tộ được đề bạt làm Võ Công tướng quân, hai người còn lại làm Chiêu Võ đô úy. Ba người trẻ tuổi, người xưa gọi là ‘tam thiếu tướng quân.’

Có người vẫn hay nói đùa với Cửu Môn Đề Đốc, cho ngài chọn một trong tam thiếu tướng quân làm thuộc hạ, ngài sẽ chọn ai. Cửu Môn Đề Đốc cười bảo ai cũng được, không cần Tề Tộ. Hỏi tại sao. Cửu Môn Đề Đốc nói: “Nhất định không cần tên thuộc hạ soái hơn ta.”

Một năm kia, thiếu niên anh hùng, khí phách dâng cao, không đợi công thành đã danh anh hùng.

Hôm ăn mừng tam thiếu tướng quân, Quý Phỉ Nhiên lại uống say mèm, làm trò cười cho thiên hạ. Tề Tộ lần nữa ‘tốt bụng’ tiếp lời hộ y, trước sau như một dính lấy y. Sau đó bị quấn lấy không chịu nổi, Quý Phỉ Nhiên mới nói một câu: “Đứng cùng ngươi, Quý Phỉ Nhiên ta trở thành lục đài xanh tuyền rồi. Đừng có mà quấy ta nữa!”

Tề Tộ ngẩn ra: “Lục Đài? Gần đây ta có mua một đôi họa mi, một con tên Lục Đài.”

Quý Phỉ Nhiên say khướt rồi, nói: “Ngươi còn nuôi chim á, một võ tướng nuôi chim? Nói ra người ta cười cho.”

Tề Tộ cũng không giận, chỉ cười nói: “Ngươi thích chứ? Vậy ngày mai ta mang cho ngươi xem?”

Quý Phỉ Nhiên đầu óc choáng váng, mơ màng gật đầu, không nói nhiều đã ngủ.

Kết quả, Tề Tộ hôm sau có tới, tay còn xách hai lồng chim. Quý Phỉ Nhiên mở cửa, hai mắt mở lớn vô cùng, tỉnh tỉnh mê mê mời hắn vào.

Hai người ngồi ở hậu viện, Quý Phỉ Nhiên cúi nhìn hai con họa mi. Lông nâu, bụng xám trắng, vằn đen, vành mát trắng, mắt chớp nhanh nhẹn. Quý Phỉ Nhiên cũng khá thích, huýt sáo gọi chim. Tề Tộ là người học võ, bảo không biết gọi con còn lại là gì, muốn Quý Phỉ Nhiên nghĩ hộ.

Quý Phỉ Nhiên một chân vắt chéo, đầu ngón tay gõ gõ lồng chim: “Yêu hẻm Lục Đài ngư tự nhảy, quen tay im lặng trộm hồng quả. Một con gọi Lục Đài, con khác gọi Hồng Quả là được.”

Tề Tộ cười với họa mi: “Hồng Quả, được, tên mi là Hồng Quả.”

Quý Phỉ Nhiên thấy hắn vui vẻ, nổi tâm trêu chọc, mỉm cười nói: “Hồng Quả hay thì hay, vẫn có chút tục khí. Hồng Quả còn có tên Sơn Tra, chi bằng sửa thành Sơn Tra đi, Tề tướng quân nghĩ sao?”

Tề Tộ ngẩn ra, vỗ tay nói: “Sơn Tra, tên hay… tên rất hay! Gọi thế đi.”

Quý Phỉ Nhiên dở khóc dở cười. Y chỉ muốn chỉnh Tề Tộ chút thôi. Nheo mắt nhìn chim, thở dài, thực sự ủy khuất nó quá. Tề Tộ nói họa mi trống hiếu chiến, hai con hắn mua đều là trống. Hắn vốn thích đấu chim, muốn chia sẻ chuyện vui nhất nhân gian với người khác. Thế là bảo Quý Phỉ Nhiên nuôi hộ một con, để xem sau này họa mi ai mạnh hơn.

Thế là, Sơn Tra nghiễm nhiên trở thành của Quý Phỉ Nhiên.

Quý Phỉ Nhiên đã từng muốn đổi tên cho Sơn Tra. Nào là Bích Ti, Mãn Khê, Túy Hoa, Yên Vũ, Nhị Châu, Niệu Trúc… dù là tên giàu ý thơ danh họa thế nào cũng bị Tề Tộ kiên quyết gạt đi. “Sơn Tra vẫn êm tai hơn.” Quý Phỉ Nhiên rất phiền muộn, bình thường Tề Tộ vốn gió thổi liền nghiêng, nhưng cứ lúc nào sửa tên chim thì còn cứng hơn đá hon vàng.

Từ đó, Sơn Tra biến thành lý do Tề Tộ tới quấy rầy Quý Phỉ Nhiên.

Từ ngày ấy, cứ hai ba ngày Tề Tộ lại tới phủ thượng thư, chả để làm gì ngoài đấu chim, đấu xong thì đi. Quý Phỉ Nhiên oán giận bảo với cha mẹ Tề Tộ vô lễ, Quý Thiên Sách lại bật ngón cái nói: “Đây mới là người phóng khoáng lạc quan, tiêu sái xuất trần. Phúc hậu… Phúc hậu.” Ngay cả mẹ vốn thiên vị y nhất cũng nói: “Đúng đó Phỉ Nhiên, trước đây không nghĩ con không tốt, nhưng nhìn Tề tướng quân mới biết nam nhân chân chính ra sao. Con đó, đừng có chua chát nữa, học hỏi người ta đi.” Quý Thiên Sách liếc xéo bà, muốn nói lại thôi.

Quý Phỉ Nhiên nghẹn họng không nói được gì, đành bỏ cuộc. Giận thì xả hết lên người Tề Tộ. Tề Tộ cũng không ngại. Dần dần hết giận, nhìn người ta cũng thuận mắt.

Sau đó có một lần hai người lên núi thả chim, đi đường mệt mỏi liền ngồi nghỉ trên đá. Xuân hàn se lạnh, Quý Phỉ Nhiên chịu không nổi, lên từ từ bước về phía trước. Tề Tộ thấy thế ngăn lại, cởi áo khoác choàng lên người y, cười cười với y rồi ngồi xuống.

Quý Phỉ Nhiên được bọc trong y phục, ngồi xuống thuận miệng thì thầm: “Không còn chim họa mi, chỉ giai nhân mới biết phong tình.” Kỳ thực cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn đùa thôi. Hơn nữa Tề Tộ học võ, y đoán hắn nghe cũng chẳng hiểu ý thơ.

Y vừa dứt lời, Tề Tộ nói tiếp: “Chẳng phải giai nhân phong tình, mà là họa mi mở lối.”

Quý Phỉ Nhiên run lên, thiếu chút nữa là đá văng lồng chim. Quay đầu lại nhìn Tề Tộ, sắc mặt trắng bệch. Tề Tộ mang vẻ chưa hề nói gì, đùa với Lục Đài, cười rất vui vẻ. Quý Phỉ Nhiên nhìn hắn chằm chàm hồi lâu, mặt đỏ triệt triệt để để, cuối cùng hất văng áo hắn ra, chạy trối chết về nhà, quên cả Sơn Tra.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Tề Tộ không tới tìm y. Lên triều hỏi mới biết, phiên bang đánh tới biên cảnh, Tề Tộ chỉ huy quân tiên phong đi giao chiến.

Sau đó Quý Phỉ Nhiên tiếp tục hỏi thăm tình hình chiến đấu. Có người nói Tề Tộ trong bụng giấu kinh sử, trong ngực ẩn binh thư, vừa là người chỉ huy vừa tự mình xông trận khiến cho quân chủ lực của địch phải lui binh cứ mãi thua rồi lại rút, công lao nỏi bật, lúc sau trở về nhất định được đề bạt mạnh mẽ. Nhưng ngay khi nghe được tin thắng lợi một ngày sau, một tin dữ truyền về kinh thành- – Tề đại tướng quân chết trận sa trường.

Quý Phỉ Nhiên một mình quay lại nơi cuối cùng hai người gặp mặt, khóc lớn ba ngày.

Về tới nhà đã sức cùng lực kiệt, nha hoàn nói, Võ Hiển tướng quân tới tìm y. Quý Phỉ Nhiên buồn bực nghĩ mình có quen tên Võ Hiển tướng quân nào đâu, rồi đi tới hậu hoa viên.

Trên bàn đá nho nhỏ, hai lồng chim. Người ngồi cạnh bàn đá trên cổ cột băng vải, một tay bị gãy vẫn dùng vải trắng treo lên. Thấy Quý Phỉ Nhiên, ngẩng đầu cười sang sảng: “Ngay cả Sơn Tra còn quên cầm về.” Dứt lời trợn tròn mắt: “Sao mắt ngươi trở nên giống Sơn Tra rồi.”

Quý Phỉ Nhiên nhất thời choáng váng, đi lên đập mạnh vào đầu Tề Tộ. Tề Tộ không nhanh không chậm gạt tay y ra, giả vờ giận dữ, nói: “Có người nào đối với người bị thương thế không, ta chút nữa là đi đời nhà ma.”

Quý Phỉ Nhiên không thèm nghe hắn nói, ôm lấy đầu hắn, tận tình hôn xuống.

Tuổi trẻ lông bông vô cùng, làm gì cũng muốn oanh oanh liệt liệt. Không lâu trong triều đều biết quan hệ hai người. Quý Thiên Sách vốn kịch liệt phản đối, nhưng hiểu rất rõ con mình, cuối cùng chỉ đành tùy họ.

Từ lúc Tề Tộ đẩy lùi phiên bang, phiên bang vẫn nằm trong thế bất lợi, hoàng thượng nói phải thừa thắng truy kích, phái Tề Tộ dẫn binh chủ động tấn công, nhận ấn soái thống lĩnh mười hai vạn đại quân.

Ngày xuất binh, Tề Tộ mặc chiến bào, đứng tại Huyền Vũ môn từ biệt Quý Phỉ Nhiên. Quý Phỉ Nhiên cười nói: “Người đi chuyến này đừng có đoản mệnh khiến ta ỏ vậy là được.” Tề Tộ nói: “Dù chỉ còn một chân, ta cũng sẽ bò về.” Hai người cười cười, hàn huyên vài câu liền rời đi.

Trước khi đi, Tề Tộ phóng lên lưng ngựa, nhìn dân chúng xung quanh vui vẻ tiễn đưa, nhìn sang Quý Phỉ Nhiên cao giọng ngâm một bài thơ. Thơ là Quý Phỉ Nhiên dạy hắn, hắn ngâm ra nghe uy nghiêm và khí phách hơn Quý Phỉ Nhiên nhiều.

Bốn tháng hậu, Tề Tộ đại quân lấy sự dũng mãnh vạn phu không ai địch nổi công phá quân địch, trận chiến với phiên bang toàn thắng.

Các lão bách tính Trường An tranh nhau nhạy tới Huyền Vũ môn, kiễng chân nghênh đón anh hùng của họ khải hoàn. Hàng dài đội ngũ đi tới, từ xa đã thấy tang phục trắng như tuyết.

Toàn bộ đại quân người người hốc mắt ửng đỏ, khắc kia bước vào của thành, thất thanh khóc rống.

Quý Phỉ Nhiên cố sức xuyên qua đám người, nghe nói phó soái Phong Bạch bị trọng thương còn hôn mê bất tỉnh. Còn chưa kịp hỏi tin tức Tề Tộ, đội quân đã mang theo quan tài đen kịt lạnh băng vào cửa thành.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Truy phong Tề Tộ làm nhất phẩm Chấn Uy tướng quân, thụy Trung Liệt.

Ngày Triệu tổng quan tới Tề gia tuyên thánh chỉ, Lễ bộ thượng thư Tề Biểu lấy lí do bệnh cũ tái phát cáo lão về quê, hoàng thượng an táng Tề Tộ ở hoàng lăng, đề bạt Quý Phỉ Nhiên thành Lễ bộ thượng thư.

Cũng ngày hôm đó, Quý Phỉ Nhiên nén xuống cơn đau nơi khớp ngón tay, đứng tựa cổng Huyền Vũ môn, say tới bất tỉnh nhân sự. Bách tính đã tản đi từ lâu, bốn phía vắng tanh không tiếng động. Lời thơ trước xuất quân vẫn quanh quẩn trong Huyền Vũ môn —-

Đại địa xuân như hải, nam nhi quốc thị gia. Long đăng Hoa Cổ dạ, trường kiếm tẩu thiên nhai.

Truyện Chữ Hay