Hắn lấy đoản kiếm cắt qua ngón tay mình, một dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi nhỏ giọt lên cánh tay trái của ta, phía trên bức họa phượng hoàng được vẽ bằng luyện kim chu sa.
Trong tay của hắn là mảnh vải được ngâm vào nước hoa hồng cùng với vực phách tửu, từng chút từng chút, từ tốn mà run rẩy chà lau.
Cảm giác ấm áp lại lạnh lẽo này khiến da thịt của ta run lên, cũng giống như tâm tình lúc này của ta vừa mờ mịt vừa luống cuống.
Dấu vết bên dưới luyện kim chu sa từng chút hiện ra, ta nhìn thấy rõ ràng vết bớt tân nguyệt, lúc đầu là kinh hãi không muốn nhìn, sau đó chính là mờ mịt, chưa bao giờ mờ mịt như vậy.
“Năm đó khi ta cứu ngươi, gương mặt của ngươi bị nhánh cây cùng tảng đá sắc nhọn hủy hoại, chỉ có vết bớt tân nguyệt trên cánh tay này, vì được quần áo bảo vệ nên không bị tổn hại gì.”
“Ngươi cứu ta, là vì vết bớt tân nguyệt?” Ta không nhìn hắn, chỉ là có chút hoảng hốt lên tiếng.
“Đúng vậy.” Một lát sau, hắn lẳng lặng lên tiếng: “Lúc ấy ngươi bị thương rất nặng, mà trong tay ta cũng không có đủ thuốc để kéo dài tính mạng, ta chỉ có thể dùng ‘Họa tấn như sương’ tạm thời ổn định tâm mạch của ngươi, sau đó nhanh chóng trở về Tà Y Cốc. Dọc trên đường đi, ngươi hoàn toàn không còn ý thức, nhưng theo như mạch tượng thì đáng lẽ không đến nỗi như thế, ta hiểu rất rõ nếu kéo dài càng lâu thì khả năng ngươi có thể tỉnh lại càng thấp, sau khi dùng hết dược liệu và châm cứu mà vẫn không có hiệu quả, ta liền hiểu ra vấn đề là do ngươi, là ngươi không muốn tỉnh lại. Vốn dĩ ta nên thu tay, nhưng ta đã đáp ứng với tiên sư, bất kể thế nào cũng phải cứu ngươi trở về.”
Ta không nói gì, chỉ lắng nghe giọng nói của hắn lại thản nhiên truyền đến—
“Nhưng thật không ngờ mọi chuyện lại có thể dễ dàng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, chỉ bằng một tiếng gọi ‘Khuynh nhi’ — khi đó ta nắm lấy tay ngươi, luôn miệng kêu tên, sau đó ngươi mở mắt, không còn nhớ rõ điều gì, thật ra ta chỉ muốn kéo ngươi trở về từ Quỷ Môn quan, lại không thể ngờ đó quả thật là tên của ngươi.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, câu hỏi bỗng chốc thốt ra: “Ngươi gọi ta như vậy là vì biết thân phận của ta?”
“Triều đại thay đổi cũng không phải là một chuyện nhỏ, mà dung nhan của ngươi dù rằng bị hủy nhưng y phục cùng với vết bớt tân nguyệt trên cánh tay đã đủ để ta biết thân phận của ngươi, huống hồ còn có một đạo quan binh lùng bắt.” Dừng lại một lát, hắn mới tiếp tục lên tiếng: “Khi đối kiếm ở Mi Sơn, ta đã từng nghe hắn gọi ngươi như vậy.”
Đáy lòng của ta bỗng nhiên đau xót, hiển nhiên hiểu được ‘hắn’ trong lời nói của Tô Tu Miễn là ai.
Từ lúc đầu cho đến hiện tại, ta luôn cố gắng để bản thân không suy nghĩ đến, không quan tâm đến, nhưng mà, cho dù là không muốn cũng không có cách nào tránh né.
Lời nói của Tô Tu Miễn làm suy nghĩ của ta không kiềm được mà bắt đầu trôi xa, Ly Sơn và Mi Sơn nằm liền kề nhau, ngày đó, nàng muốn thoát khỏi những kẻ vây quanh, hắn lén đưa nàng trốn ra Ôn Tuyền cung, cưỡi ngựa đạp tuyết, một đường thẳng tới Mi Sơn, gặp Tô Tu Miễn, hai người cùng nhau so kiếm, nàng lặng nhìn ở một bên, trong lòng trong đáy mắt đều là chân tình nồng đậm.
Thật buồn cười, người mà ta để ý lâu như vậy, lưu tâm lâu như vậy, không ngờ lại là chính mình, có phải ta nên cảm thấy vui vẻ thoải mái?
Nhưng mà vì cái gì, vì cái gì, cảm xúc nơi đáy lòng lại phức tạp thế này, bi thương quá sâu quá nặng làm ta như không thể thở nổi.
Mà tất cả những chuyện này, sao lại không chân thật như thế, thật giống như một giấc mộng hoang đường, mà giọng nói của Tô Tu Miễn lại tiếp tục vang lên trong giấc mộng —
“Khi về đến Tà Y Cốc, chúng ta gặp được Mộ Dung Thanh thật sự trong xe ngựa, nhờ có Sơ Ảnh cố chết bảo vệ, nàng cũng không bị thương quá nặng, nhưng nếu ta không ra tay cứu giúp thì nàng cũng không thể sống. Ta muốn lấy thân phận của nàng để làm điều kiện chẩn kim, nếu nàng muốn sống sót thì cả đời này chỉ có thể trở thành người khác, sau khi nàng đáp ứng, ta thu xếp để nàng ở lại Tang Ly Hiên một mình cho đến khi khỏi hẳn, sau đó dùng luyện kim chu sa hợp với máu thằn lằn điểm một nốt ruồi son nơi khóe mắt của nàng, yêu cầu nàng cả đời không được gở khăn che mặt xuống. Ta cho người đưa nàng xuất cốc, cũng không quan tâm đến con đường đi sau này của nàng. Nhưng vài năm sau, khi thanh danh đệ nhất vũ cơ của Nam Triều Tang Mộ Khanh lan truyền đến, ta mới biết hóa ra nàng đã đến Vong Ưu quán của Thượng Kinh, đó cũng là lúc ta để Li Tâm xuất cốc đi đến bên cạnh nàng.”
“Li Tâm?” Ta thì thào nói nhỏ, không hẹn liền nhớ đến người tỳ nữ áo xanh chưa bao giờ cách xa Tang Mộ Khanh nửa bước.
“Nếu nàng có thể nói cho ngươi biết chuyện này, vậy Li Tâm đã không còn trên thế gian.” Tầm mắt của Tô Tu Miễn hướng về phía chân trời, chậm rãi lên tiếng.
“Vì cái gì?” Ta hít sâu một hơi, đứng dậy bình tĩnh nhìn hắn: “Đến cùng thì vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Hắn không có nhìn ta, thản nhiên lên tiếng với khung cảnh bên ngoài cửa sổ: “Nếu ngươi không muốn nhớ những ký ức trước đây, ta liền cho ngươi một phần ký ức mới, một thân phận mới, Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, đủ để ngươi cả đời không lo nghĩ. Dáng vẻ của ngươi và Mộ Dung Thanh cũng giống nhau đôi chút, đặc biệt là ánh mắt, cho nên ta điều chế ra ‘Ngọc cốt sinh cơ cao’ đại loại là một loại thuốc làm từ ngọc có khả năng tạo nên da thịt >.
Vành môi của hắn bỗng nhiên vẽ ra một nụ cười tự giễu nhàn nhạt, vẫn không nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Khi đó chỉ là vì nguyện vọng của tiên sư, ta cũng không có suy nghĩ quá nhiều, giống như ngày đó ta ra tay cứu Mộ Dung Thanh, sau này cũng không hề lật lọng, nhưng nếu đổi lại là ngày hôm nay ta tuyệt đối sẽ không lưu lại tính mạng của nàng.”
Ta không thể phân rõ những suy nghĩ đang vô cùng rối loạn của mình, hít sâu một hơi, lại thở ra, nhưng cuối cùng vẫn suy sụp nhắm mắt: “Nàng mới thật sự là Mộ Dung Thanh, nhưng cho đến lúc chết, nàng cũng chưa thể chứng minh thân phận của mình với phụ mẫu, mà ta . . .”
“Ngươi nghĩ như vậy?” Tô Tu Miễn xoay người, giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời ta: “Nếu bọn họ không tin nàng thật sự là Mộ Dung Thanh thì nàng đã không phải chết.”
Ta khiếp sợ nhìn hắn, một chữ cũng không nói nên lời, đáy lòng rét lạnh, cứ thế mà dần lan tràn khắp người.
Hắn lẳng lặng nhìn ta như trước: “Ngươi nghĩ rằng nàng tự sát?”
Ta lắc đầu, không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng mà thời gian càng trôi qua, trong đầu ta càng không thể nào xua đi lời nói của Thuần Du Ý.
“Nam Thừa Diệu?” Hắn lại hỏi.
Ta không nói chỉ nhìn hắn.
“Không phải là hắn.” Mà hắn cũng không đợi ta trả lời, lập tức hờ hững nói: “Không phải vì hắn không đủ tàn nhẫn, cũng không phải vì hắn không làm được, chỉ vì hắn quá cao ngạo, chắc chắn sẽ không động thủ với nàng.”
Ta nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm tình, sau đó nghe thấy giọng nói của mình nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Ta không còn nhớ được những chuyện trước đây, là vì ngươi sao?”
Hắn dừng lại một lát, sau mới tiếp lời: “Có thể nói như vậy.”
Khóe môi của ta thoáng hiện lên một nụ cười khổ, giọng nói của hắn tiếp tục truyền đến —-
“Sau khi ngươi tỉnh lại đã không còn nhớ rõ những chuyện trước đây, ta châm cứu vào ba huyệt quan trọng thừa linh, bách hội, thiên trùng để ngăn chặn máu bầm ứ đọng, ta đoán ngươi bị mất trí nhớ là vì như vậy. Khi đó nếu dùng ‘Họa tấn như sương’, có lẽ đã có thể đả thông được khí huyết, nhưng ta đã không làm thế. Đến bây giờ, cho dù ta và tiên sư có hợp lực với nhau thì e rằng cũng không có khả năng.”
Ta không nhớ rõ làm sao mình có thể ra khỏi Tàng Phong Lâu, chỉ nhớ rằng hắn vẫn luôn nắm lấy cổ tay ta, không ngừng truyền qua dòng hơi ấm, từ huyệt dương trì lan tỏa ra khắp cơ thể.
Nhưng mà, cho dù như vậy thì ta cũng không có cách nào xua tan đi cái lạnh mờ mịt trong đáy lòng.
Xuyên qua khu rừng hải đường, đang định đi về phía Khinh Y Viên, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh trận pháp bên ngoài cốc bị khuấy động, chỉ một lát, liền nhìn thấy một nam tử trung niên với sắc mặt tái nhợt đang ôm lấy một nữ tử hôn mê bất tỉnh bước vào cốc.
“Tô tiên sinh? Cầu Tô tiên sinh cứu thê tử của ta!”
Không đợi Tô Tu Miễn trả lời, Li Mạch vẫn luôn đi theo phía sau chúng ta liền tiến lên nói: “Ngươi đi đi, gần đây công tử nhà ta không muốn gặp người ngoài.”
Nam tử kia nôn nóng cầu xin, mà Li Mạch đã không còn kiên nhẫn liền vung tay lên, ngay lập tức trận pháp chuyển động, đồng thời còn có thêm vài nam tử áo xanh thờ ơ ngăn cản đường đi của người nọ, mặc dù không động thủ nhưng lại từng bước ép hắn ra khỏi cốc.
Tô Tu Miễn cũng không hề can thiệp vào, chỉ nắm lấy ta tay, lẳng lặng đi về phía Khinh Y Viên, mà hiện tại lòng ta đang rối bời, cũng không có khả năng quan tâm đến người nam tử đang cố gắng cầu xin kia.
Khi nhìn thấy bóng dáng của chúng ta càng ngày càng cách xa, giọng nói của người nọ bỗng nhiên cất cao mang theo nôn nóng, tựa như người vừa tìm thấy đường sống trong chỗ chết, cách một khoảng xa như vậy mà từng âm thanh đứt quãng vẫn theo gió truyền vào tai ta: ” . . .Cầu Tô tiên sinh . . . Ta có . . . Ta có tin tức của Tam vương phi . . .một nhà Mộ Dung . . . toàn bộ sụp đổ . . .”