“…Trong ghi chép do chính Tiên sư viết lại có nói, do mẫu thân của ngươi, Vân Đoan được thánh thượng sủng ái vô cùng, cho nên ngươi vừa ra đời liền được hoàng đế tiền triều nâng niu như hòn ngọc trên tay, ngay cả khi đi săn tế trời ngươi cũng được đi theo mặc dù theo như lệ thường thì chỉ có hoàng tử mới được phép…”
Giọng nói của Tô Tu Miễn hòa lẫn trong tiếng nước sôi cùng mùi thảo dược tràn ngập khắp phòng.
Li Mạch yên lặng đứng sắc thuốc ở một bên, không hề nói một chữ.
“…Hoàng đế tiền triều cho người đi khắp nơi tìm học giả giỏi nhất trong thiên hạ, dạy ngươi cầm kỳ thi họa, thanh nhạc vũ đạo, thậm chí còn cho phép ngươi bước vào học đường cùng các hoàng tử, mà ngươi vốn cũng có tư chất thông minh, một khúc Kinh Hồng, một điệu Chiếu Ảnh, số người may mắn có thể tận mắt nhìn thấy cũng không được bao nhiêu, nhưng chỉ cần được chứng kiến, đều phải khen ngợi, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, thời gian qua lâu, trở thành một truyền kỳ.”
Những lúc không có người nào khác, ta luôn cầu hắn nói cho ta biết những chuyện trước đây, một hồi ký ức đã bị xóa nhòa từ lâu.
“…Ta từng gặp qua các ngươi một lần ở Mi Sơn, ngươi được bọc trong tấm áo hồ cừu, chỉ để lộ ra đôi mắt, lúc đó ta không hề biết thân phận của ngươi, chỉ nghe thấy ngươi gọi hắn ‘Diệu ca ca’, hắn đối xử với ngươi tốt lắm…”
Ta nhớ lại ngày đó ở phủ Thái tử, Diễm nhi nói với ta, “Tam điện hạ là thật sự tốt với tỷ.”
Trước đây, Sơ Ảnh cũng từng nói, Tiểu thư, người phải tha thứ cho Tam điện hạ, giống như trước đây, như khi còn ở Mạc Bắc, chỉ có như vậy, người mới có thể hạnh phúc.
Hạnh phúc, xa như vậy, lại gần như vậy, ta đã từng cách nó chỉ trong gang tấc.
“…Năm ngươi mười ba tuổi, hoàng đế tiền triều ban hôn cho ngươi và hắn, lần đại hôn đó vang động cả thiên hạ, không phải chỉ vì mức độ xa hoa chưa từng có, mà còn bởi vì, lần cung biến kia.”
Diễm nhi nói với ta, Mộ Dung gia đã không còn, chúng ta còn sống, không vì mình thì cũng phải vì đứa con trong bụng.
Nhưng, ta không biết mình có thể làm được hay không.
Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, liệu tâm có thể yên bình mà lưu lại bên cạnh hắn, xem như chưa từng có gì xảy ra.
Nếu như đối với chuyện của Mộ Dung gia, ta còn có thể nghe theo lời của Diễm nhi mà thuyết phục bản thân, dù sao, việc mưu phản cũng không phải là không có thật, dù sao, bọn họ cũng từng muốn đưa hắn vào chỗ chết, thậm chí không ngại lợi dụng ta.
Chỉ là, đối với thân phận Ninh Vũ Khuynh, ta nên làm thế nào?
Thật sự chỉ cần lừa mình dối người là được sao, tự mình xem đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, không nghĩ đến trước đây, vì hắn mà nhà ta bị hủy, cũng không nghĩ đến, hắn từng bức ta nhảy xuống vực sâu vạn dặm.
Ta chỉ được nhớ, Mạc Bắc ngày ấy, trong mật thất tối tăm rét buốt, hắn mang hơi ấm cùng ánh sáng đến cho ta, ta chỉ được nhớ, giữa trận đại hỏa ở Mặc Các, hắn ôm chặt lấy ta trong lồng ngực, còn có, còn có đứa bé này, chỉ cần như vậy là đủ, có phải không?
Con người luôn như vậy, luôn biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua cửa ải do chính mình dựng nên.
“Khuynh nhi, ta biết vì sao ngươi lại hỏi những điều này, lần cung biến năm đó, những điều người đời thuật lại cũng không nhất định là sự thật, huống chi, ngày đó Nam Thừa Diệu là con tin, lại ở xa Thượng Kinh, hắn có thật sự biết chuyện hay không, trong vở kịch đó hắn sắm vai gì, ngoại trừ chính hắn ra, không ai biết được.”
Tô Tu Miễn lẳng lặng nhìn ta, thật lâu sau mới tiếp tục lên tiếng: “Nếu ngươi muốn làm rõ lòng mình, vậy chờ hắn từ Tề Việt trở về, trực tiếp đến hỏi hắn, để hắn tự mình nói cho ngươi biết chân tướng, tới lúc đó, bất luận quyết định của ngươi là gì, ta vẫn sẽ giúp ngươi hoàn thành.”
“Công tử, thuốc đã sắc xong.” Li Mạch bê chén thuốc nóng hổi đi tới.
Tô Tu Miễn đón lấy, thử xem chén thuốc nóng lạnh thế nào, sau đó mới đưa cho ta: “Nhân lúc còn nóng uống đi.”
Ta nghe lời uống hết bát thuốc, giọng nói của Li Mạch lại nhẹ nhàng vang lên: “Công tử, đã đến lúc luyện châm, Li Mạch cùng người đến tĩnh thất bế quan.”
Bởi vì lo lắng cho ta, trong khoảng thời gian này, Tô Tu Miễn cùng Li Mạch ở lại trong Tam vương phủ, lúc trước khi còn ở Tà Y cốc, cách một khoảng thời gian Tô Tu Miễn liền bế quan ở Tàng Phong Lâu, cho nên sau khi Li Mạch nói ra điều này, Nam Thừa Diệu ngay lập tức cho Tần An chuẩn bị tĩnh thất, phái thủ vệ canh giữ bốn phía, chỉ dùng để Tô Tu Miễn bế quan.
Ta vội vàng nói: “Các ngươi đi đi, hiện tại ta đã không sao, ngươi không cần mỗi ngày đều ở bên cạnh ta. Ta nhớ trước đây phải cách mấy tháng ngươi mới bế quan một lần, mà thời gian mỗi lần bế quan cũng không ngắn, bây giờ bởi vì ta mà chỉ sau vài canh giờ lại phải vội vã xuất quan, cho nên mỗi ngày đều phải đi, đúng không?”
Tô Tu Miễn lẳng lặng nhìn ta không nói gì, nhưng Li Mạch lại lạnh lùng nói: “Vương phi đừng tự mình đa tình, là do ‘Họa tấn như sương’ của ta vẫn còn chưa đủ lực, nên công tử mới phải mỗi ngày giúp ta tu luyện.”
Ta có phần lúng túng, chỉ có thể gật đầu cười, không biết nên nói cái gì.
“Nếu ngươi không mệt, vậy nên đi tản bộ một chút, rất tốt cho đứa bé trong bụng.” Tô Tu Miễn vừa nói xong thì đứng dậy, khi đi tới cạnh cửa lại ngừng bước chân, quay đầu nhìn ta, nói: “Khuynh nhi, ngươi cũng nên nghĩ thử xem, sau khi Nam Thừa Diệu trở về, chứng thực tân phò mã của Tề Việt chính là Mộ Dung Liễm thì hiện tại ngươi nên làm thế nào. Ta không cho là, Mộ Dung Liễm chỉ đơn giản muốn làm phò mã.”
Tâm tư không kiềm được liền nặng trĩu.
Ta nhớ lại mấy ngày trước, thời điểm trước khi Nam Thừa Diệu rời đi.
Thật ra sau khi từ phủ Thái tử trở về, hắn vẫn luôn túc trực ở Hà Phong Hiên, mặc dù ta không thể hoàn toàn tiếp nhận hắn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm đó, ta thật sự không thể cự tuyệt mà cũng không thể nói ra thành lời.
Hắn cũng không làm phiền ta quá nhiều, yên lặng ngồi ở một bên, nhìn ta uống thuốc, nhìn ta đánh đàn, nghe Tô Tu Miễn nói lại tình hình của đứa bé.
Đôi khi cả ngày không nói một câu nào, chỉ lẳng lặng như vậy.
Sau đó, hắn nhận được lệnh sang Tề Việt thay mặt Thánh thượng dự đại hôn của ái nữ quốc vương nước này, Thiên Luyến công chúa, mặc dù Tề Việt và Nam Triều luôn âm thầm đối địch, nhưng vẫn chưa chính thức giao chiến, cho nên mặt ngoài vẫn phải giữ ngoại giao đôi bên.
Hắn nói cho ta biết hắn phải đi, ta cũng không nói gì thêm, vẫn cúi đầu rũ mắt đánh Tần tranh, chỉ có điều, đầu ngón tay bất chợt gảy nên một âm rung lạc lõng.
Hắn nói, tên phò mã là Mộ Dung Liễm.
Ta giật mình nâng mắt, nhất thời không kịp điều khiển, đầu ngón tay bị dây đàn cắt ngang, từng giọt máu tươi rớt xuống.
Hắn khẽ chau mày bước đến, cầm lấy tay ta, còn ta lại không hề để tâm đến, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn: “Điện hạ nói, đó chính là Liễm?”
“Ta không dám chắc, nhưng ta cảm thấy đây không phải là trùng tên.” Hắn nhận lấy lọ thuốc mỡ từ trong tay Họa Ý, vừa thoa cho ta vừa nói: “Nam Cương và Tề Việt gần kề nhau, mà thanh danh của Mộ Dung Liễm sớm đã truyền xa, việc hắn có cơ hội gặp mặt trọng thần thậm chí là công chúa của Tề Việt cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ có điều, nếu quả thật đúng là hắn, mà ngay đến tên hắn cũng không đổi, vậy xem ra thật sự là có ý định báo thù. Nhưng ít ra nàng cũng không còn phải tiếp tục lo lắng, hắn hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.”
Ta chợt nhớ đến ngày tiễn Liễm ra đi, hắn nắm lấy tay ta, ánh mắt khăng khăng cùng chắc chắn khi hắn nói hắn có cách.
Ta biết, đó là hắn.
Nhưng không biết, ta nên cảm thấy may mắn vì hắn bình an vô sự, hay nên đau lòng vì quyết định của hắn.
Thiên hại có hai việc khó, một là cùng thái tử đọc sách, hai là làm phò mã của công chúa. Đây là những lời hắn từng nói.
Nhưng, một người như Liễm, lại trở thành phò mã của công chúa địch quốc, hắn làm như vậy là vì báo thù sao?
Không để tâm xem mình đang đi đâu, cũng không cần nha hoàn đi theo, đợi khi ta phục hồi lại tinh thần thì đã đi rất xa Hà Phong Hiên, hình như nơi này là nơi ở của hạ nhân, ngày thường ta chưa từng đi qua.
Xoay người định trở về con đường cũ, chợt nghe thấy có tiếng nói trầm thấp của vài tiểu nha hoàn phía sau bụi hoa: “…Thật sao? Phế thái tử đã chết? Vậy phế Thái tử phi cùng đứa bé kia thì sao đây?”