Bệnh viện…
Kì Lâm hùng hổ đi trước còn cô thì chậm rãi bước theo.
Cuối cùng cũng đã đến phòng Yuu, Kì Lâm tới trước nên đứng khoanh tay trước ngực, nhìn về phía cô đang chậm rãi bước đến.
Cô bỗng dừng bước khi chỉ còn cách cửa phòng Yuu vài mét.
Kì Lâm lại phải đến thúc cô…
- Mày sao vậy?
- Tao…
- Bình thường mày mạnh bạo lắm mà, sao bây giờ đến chuyện của mình thì lại không giám đối diện là sao?
- Tao không muốn gượng ép mày đâu, bây giờ mày có muốn vào hay không thì nói tao tiếng. Nếu không tao sẽ đưa mày về, miễn cưỡng không hạnh phúc. Vào hay về?
- … _ cô nắm chặt giỏ trái cây trên tay mình. – Hít…haizzz _ cô hít thở sâu rồi mạnh dạn bước tới.
- Có thế chứ! _ Kì Lâm chống nạnh.
Đã đứng trước phòng Yuu nhưng cô vẫn chưa giám gõ cửa. Nhìn sang Kì Lâm, nhận được một cái gật đầu của nó, cô đưa tay lên gõ cửa.
“Cốc cốc cốc”
…
- Ai đến sớm vậy nhỉ? _ cậu thắc mắc.
Yuu vội nhảy xuống giường, nắm chặt lấy tay cậu.
- Không sao đâu, có anh đây mà! _ cậu trấn an Yuu.
Yuu bám chặt lấy tay cậu và cùng theo ra mở cửa.
“Cạch”
Gương mặt lộ ra sau cánh cửa không chỉ riêng cậu, mà bên cạnh còn có cả Yuu. Cô bé đang nép sát vào người cậu như một đứa trẻ cần được sự bảo bọc.
- Sao cậu đến đây? _ cậu hỏi.
- Ô hay, thế tụ tui không được phép đến chắc? Hay khi đến cần phải hỏi ý kiến của cậu? _ Kì Lâm bốp chát.
- Tôi không phải ý đó.
- Tốt, vậy định để cho người thương với bạn hiền cậu đứng trực cửa thế này mãi hở? _ Kì Lâm vênh mặt hỏi.
- Ah tớ xin lỗi! Hai cậu vào đi! _ cậu mở rộng cánh cửa.
Yuu thấy thế liền kéo tay cậu, giữ chặt rồi… “Rầm” _ cô bé đóng xầm cửa lại.
- Ơ hơ cái con nhỏ… _ Kì Lâm định lao tới đạp cửa thì cô ngăn lại.
- Đừng làm thế, đây là bệnh viện mà.
- Mày coi thế mà để yên cho con bé đó được à?
- …
- Mày… tao thật hết biết nữa mà. Hừm…
……o
- Em làm gì vậy Yuu? _ cậu có ý nói nặng.
Lắc lắc _ Yuu lắc đầu ngầy nguậy.
- Đó là bạn anh, em không được đối xử thất lễ như thế có biết không?
Lắc lắc
- Ngoan nào! Anh là bạn của em, họ là bạn của anh, suy ra em cũng là bạn của họ. Vậy đó, em hiểu chưa?
- …
- Bây giờ thìo ngoan để anh nói chuyện với bạn anh nhé, đã rất lâu anh không được gặp cô ấy rồi. _ giọng cậu lạc hẳn.
Nhìn nét buồn trên mặt cậu, Yuu không biết có hiểu hay không.
Cô bé lấy nhón tay, chạm vào vai cậu.
- Gì vậy em?
Yuu cụp mi xuống rồi chỉ ra cửa.
- Cảm ơn em! _ cậu cười thật tươi.
“Cạch” _ cậu vôi mở cửa.
Thật may, cô vẫn đứng đó, trước cửa. Cậu vừa mở cửa đã bắt gặp gương mặt thân thương của cô.
Liền nở nụ cười rạng rỡ…
- Cậu vào đi! _ cậu nói rồi cầm tay cô kéo vào.
Yuu thấy khó chịu khi thấy cậu nắm tay một người con gái khác trước mặt mình, cô bé giận ra mặt, định chạy lại tách hai người ra thì Kì Lâm đã kịp nắm tay Yuu kéo về phía mình. Đồng thời Kì Lâm còn đính kèm thêm một ánh mắt đay nghiến muốn “nuốt sống” ai kia ngay lập tức nếu không chịu nghe lời.
Yuu đành xụ mặt xuống, lén nhìn cậu.
- Cậu ngồi đi! _ cậu kéo ghế cho cô ngồi. – Kì Lâm cũng ngồi đi.
- Cám ơn, để tui tự nhiên. _ Kia Lâm kéo tay Yuu cho cô bé ngồi lên giường, còn mình thì khoanh tay trước ngực, ngồi đối diện cô bé.
- Cậu ăn sáng chưa? _ cô hỏi.
- Hì, chưa. Lát nữa mình định đưa Yuu đi ăn rồi ăn luôn một thể nè.
- A bé Na cũng chưa ăn đó, hay hai người đi ăn đi! _ Kì Lâm nói.
Cả cô và cậu đều nhìn nhau…
- Nhưng còn Yuu, tôi…
- Để đó tui lo cho. _ Kì Lâm cắt lời cậu.
- Nhưng…
- Yên tâm, cậu đã thấy tôi làm zú em bất đắc dĩ của mấy trăm nhóc quỷ nhỏ ở tu viện rồi còn gì? Cứ để đấy cho chị, chú cô cứ đi đi!
Cậu chau mày suy nghĩ rồi đến cạnh Yuu.
- Yuu à, bây giờ anh có việc ra ngoài chút, lát anh quay lại ngay. Bây giờ em ở đây với Kì Lâm nhé?
Lắc lắc _ Yuu lắc đầu nguầy nguậy.
- Anh chị chỉ đi chút là về thôi, em ở đây với Kì Lâm, lát anh về, anh mua heo con với kẹo bông cho em nữa nhé? Chịu không?
Nghe thấy có heo con với kẹo bông cô bé liền toét miệng cười, gật đầu lia lại nhưng lại nhanh chóng nhăn mặt rồi lắc đầu mạnh.
- Em không thích heo con với kẹo bông nữa sao? _ cậu hỏi.
Gật gật lắc lắc
- Ngoan nào! Anh đi chút thôi nhé! _ cậu vuốt mái tóc Yuu dỗ dành.
Suy nghĩ vài hồi lâu, cuối cùng Yuu cũng miễn cưỡng gật đầu.
- Vậy em ở nhà ngoan nhé! Anh đi nhanh rồi sẽ về.
Cứ thế, cậu và cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.
Yuu nhảy xuống giường, định chạy theo cô cậu thì Kì Lâm đã nẹt.
- Đứng lại!
Yuu lừ mắt nhìn Lì Lâm.
…
___oo___
Công viên…
Cậu nắm tay cô cùng bước đi dưới những tán cây mát rượi…
- Đã lâu lắm rồi mới được cùng nhau đi thế này phải không Na? _ cậu nói.
- …Uhm! Lâu.
- Cậu nhớ tớ chứ? _ cậu lại hỏi.
Cô dừng bước, nhìn lên cậu. Cậu cũng dừng lại…
- Có không? _ cậu hỏi lại, nhìn sâu vào mắt cô.
Nhìn nhau hồi lâu… Cô tiến thêm bước nữa, nghến chân, nhắm mắt và… “kiss” một chiếc kiss không thể ngọt ngào hơn.
Chiếc kiss đó chắc rằng sẽ đáng giá hơn bất kì một lời nói yêu thương nào đó.
Khi môi cô rời môi cậu, cậu vội vòng tay qua eo ôm lấy cô…
- Hũ năng lượng của tớ đã kiệt kuệ rồi. _ tự cho rằng đó là lời “xin phép”, cậu đứng giữa công viên ôm cô, chỉ muốn quãng thời gian này kéo dài thật lâu, thật lâu.
…
- Wooo “đốp đốp đốp” hiu huýt…woo… nhận lời đi!… “đốp đốp đốp”
Bỗng những âm thanh hỗn độn ấy vang lên, cắt đứt không gian riêng của cô và cậu.
- Bên kia có chuyện gì vậy nhỉ?
- Kệ người ta. _ cậu không chịu buông tay mà còn xiết chặt hơn.
- Chậc, người ta nhìn kìa, ngại quá đi.
- Ơ hơ, nãy giờ mạnh bạo thì không ngại, bây giờ mới thấy ngại hả tiểu cô nương? _ cậu bóp mũi cô.
- Ái đau.
- Qua đó xem thử là biết liền chứ gì.
Cô nhoẻn miệng cười… gật gật.
…
- Wooo, nhận lời đi!…
Hòa vào đám đông đang gào hét inh ỏi, khổ sở lắm hai người mới tìm được chỗ gọi là lí tưởng để quan sát xem có chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra là màn cầu hôn của chàng kia dành cho cô nàng của mình.
- Em đồng ý lấy anh nhé? _ anh chàng ấy nói chân thành.
- Wooooooo “đốp đốp đốp” _ tất cả đều ồ lên như vỡ tổ
- Nhận lời đi! _ một người trong số đám đông nói lớn.
- Phải đấy, nhận lời đi! _ thêm một người nữa.
- Đồng ý, đồng ý, đồng ý… _ và tất cả đều đồng thanh hô, hưởng ứng cặp tình nhân.
- …Em xin lỗi! _ cô gái kia chỉ đáp vẻn vẹn một câu và bỏ chạy trong nước mắt. Để lại đám đông tĩnh lặng và đặc biệt là chàng trai đang thất vọng, hụt hẫng tột độ.
…………..ooo
Mọi người cùng chia buồn và an ủi anh chàng rồi đám đông dần tản ra, cô và cậu lại trở về với không gian hai người.
…
- Sao cô ấy lại từ chối người tốt thế nhỉ? _ cô nói.
- Sao cậu biết là tốt?
- Đâu phải ai cũng dũng cảm trước đám đông như anh ấy.
- Còn tùy à.
- Gì?
- À, cậu khát hông?
- Uhm! Chút chút.
- Ngồi đây đợi tớ nha!
- Cậu đi đâu?
- Tớ ra đây xíu.
- Uhm!
Nói xong cậu chạy vụt đi…
Lát sau quay lại với trên tay là hai lon bia.
- Nè. _ cậu đưa ra trước mặt cô một lon.
- … _ cô chớp chớp nhìn cậu.
- Cầm đi mà, tớ mỏi tay nè.
- Cái này là bia mà.
- Uhm!
- Biết là bia mà còn cho tớ á?
- Trời đang nóng, uống bia lạnh này là tuyệt chú cú mèo luôn à.
- Có mới nói à.
- Thử biết liền chứ gì.
- …
“Pặc xìiiiii…” _ cậu bật nắp bia cho cô rồi đến mình.
Cô vẫn chưa giám uống, cậu “làm gương”, uống một ngụm thật lớn.
- Àaaaaaa một cảm giác thật là yomost!
Chưa uống bao giờ nên cô hơi e ngại nhưng thấy cậu có vẻ rất thích nên cô cũng muốn thử.
Dòng nước lạnh đi từ miệng rồi nhanh chóng xuống đến huyết quản, cảm giác kool lan tỏa khắp cơ thể. Quả thật là rất yomost!
- Àaaaa xíttttttt…
- Tin tớ chưa? _ cậu nói.
- Đúng là đã thiệt! _ cô bật ngón cái lên.
Cả hai cùng làm tiếp một hơi cạn luôn lon bia.
Cả hai cùng đặt hai lon bia trống trơn xuống ghế. Cô đứng dậy, vươn vai hết cỡ.
- Na nè!
- Hở?
- Có phải cô gái nào cũng muốn được cầu hôn không?
- … Sao cậu lại hỏi vậy?
- Cậu cứ trả lời đi!
- Chuyện đó còn phải hỏi sao, đương nhiên là…
Cô vừa quay lại đã thấy cậu quỳ một chân xuống trước mặt mình. Sững người, đầu cô trở nên trống rỗng.
- Cậu… cậu… cậu đang làm gì vậy? Đứng lên đi, kì quá.
- Cậu đồng ý không?
- “Đồng ý”? _ cô không hiểu ý cậu lắm.
Cậu đưa tay từ sau lưng ra trước mặt cô, nhưng tay cậu đang nắm nên cô không biết được có gì trong đó.
Cậu từ từ bật từng ngón ra, cuối cùng để lộ một cái nắp bật bia nhỏ giữa lòng bàn tay.
Cô nhìn cậu khó hiểu…
- Biết là gì không? _ cậu hỏi.
- Nắp bật bia. _ cô thản nhiên trả lời.
- Cậu biết nó có giá bao nhiêu không?
- “Giá” á?
- Uhm! Giá của nó là cả trái tim của tớ đó.
- …
- Không phải đá quý hay kim cương nhưng nó có giá trị là tình cảm của tớ dành cho cậu! Cậu có đồng ý đeo nó không?
- …
- Im lặng tức là đồng ý rồi nhé!
- Tớ…
- Lên tiếng tức là nhận lời rồi đó.
Cậu cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên… trao chiếc “nhẫn” vào ngón tay nhỏ ấy.
Mặt cô đỏ lựng, hai má nóng ran, chỉ biết cúi mặt xuống thẹn thùng.
- Đáng yêu quá! Hí… _ cậu trộm cười.
- Bây giờ về bệnh viện nhé! Đi lâu tớ không an tâm.
- Gia Bảo nè!
- Uhm!
- Yuu… có chuyện gì với cô ây phải không?
- … Haizzz, em ấy không thể nói chuyện, sợ tất cả mọi người và hay có những hành động kì lạ.
- …
- Chính vì vậy mà tớ luôn phải cạnh Yuu mọi lúc, mọi nơi.
- Cô ấy thật đáng thương!
- Cậu không giận nếu tớ chăm sóc cho Yuu chứ?
- Khờ quá, có gì mà giận cậu được hở? Hơn nữa… tớ có cái này rồi mà, hì. _ cô giơ tay khoe chiếc “nhẫn” cậu vừa tặng.
Cậu cười thật tươi, thật ấm áp và hạnh phúc…
___oo___
Bệnh viện…
Yuu ngồi thu mình vào góc giường, không giám ngước mặt lên nhìn bất cứ thứ gì, vì cô bé sợ bắt gặp phải ánh mắt của Kì Lâm đang như “đốt cháy” mình.
Kì Lâm khoanh tay trước ngực, hết đi qua rồi lại đi lại, cứ đi vòng vòng quanh giường Yuu, nheo mắt nhìn cô bé.
- Cô diễn khá đó!
- …
- Đúng là không biết xấu hổ mà, giai còn hơn đỉa nữa.
- …
- Này cô, cô không thấy mình đang làm kì đà à? Cô bám đuôi Gia Bảo nhưng cũng phải xem cậu ấy đã có ai chưa chứ.
Yuu cúi mặt xuống, hai tay bứt rứt áo mình.
- Đừng có vờ vịt nữa, cô lừa được Gia Bảo tốt bụng kia chứ không lừa được Kì Lâm bụng rỗng này đâu.
Yuu mấm môi, đưa tay lên cắn móng tay, vẻ rất sợ hãi.
- Này! _ Kì Lâm bắt đầu thấy lo khi thấy Yuu có biểu hiện kì quặc.
Kì Lâm tiến lại gần, chạm vào vai Yuu làm cô bé giật nảy người. Nước mắt Yuu bỗng rơi lã chã, cô bé ngồi thụp xuống, bịt hai tai, nhắm mắt lại thật chặt.
- Nè nè…nè nè… _ Kì Lâm quýnh quáng. – Cô bị sao vậy? Tôi chỉ nói thế thôi, không cần phải có thái độ này chứ?
………ooo
Cô cậu đã gần tới phòng Yuu, tất cả hiểu lầm đã được xóa hết, hai người lại vui vẻ như trước.
- Bảo nè!
- Uhm!
Cô đưa tay vào túi áo mình, lấy ra thứ gì đó và nắm tay lại, đưa ra trước mặt cậu.
- Gì thế?
Cô cầm tay cậu lên, lấy thứ trong tay đưa vào ngón tay cậu…
- Cậu… _ cậu bất ngờ. – Cậu kiếm đâu ra cái này vậy? (là cái “nhẫn” bật lon bia giống cô)
- Đó là việc của tớ, hi.
- Ai ya… _ cậu lỡ miệng.
- Có vẻ nó quá nhỏ rồi.
- Không sao, để tớ. _ cậu nói rồi cố nhét ngón tay vào cho bằng được.
- Thôi đi, tay cậu chảy máu rồi kìa. _ cô rối lên.
- Không sao mà. _ cậu vẫn cười.
Cậu càng nhét thì máu càng rướm ra nhiều.
- Tớ đã bảo thôi đi mà, tay cậu sẽ đau lắm đó, lỡ nó…
- Cậu nói nữa là tớ hôn bây giờ.
- Nhưng mà…
Cậu ghé mặt mình lại gần cô, cô biết cậu sẽ làm thật nên đành im lặng.
- Cảm ơn cậu! _ cậu nói nhỏ.
Cô ngước mắt nhìn cậu…
- Hôm nay tớ rất hạnh phúc! Thật đó! Chút chuyện nhỏ này với tớ không là gì cả. Cỉ cần cậu được vui, hạnh phúc tớ sẽ làm tất cả chỉ để đổi lại nụ cười trên môi cậu! Vì cậu tớ sẽ làm bất cứ điều gì, đừng lo lắng nhé!
Cô bật khóc… gật gật
- Ngốc quá! Đúng là Na ngốc của Gia Bảo mà. _ cậu cười dịu dàng, xoa đầu cô.
- … Hức…
- Nín nào! _ cậu lau nước mắt đang lăn dài trên má cô.
- ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… _ tiếng hét thất thanh vang lên làm “chấn động” cả bệnh viện.
Âm thanh đó… giọng nói… Yuu………