Chỉ một chút ngay sau đó, một cô gái với mái tóc ngắn tom boy xuất hiện trước mặt Quốc và nữ…
Quốc nhận ra khuôn mặt ấy… chưa bao lâu vậy mà giờ lại xuất hiện trước mặt anh và thay đổi một cách ngoạn mục đến vậy???
- Giới thiệu với anh… _ nữ đứng dậy khoác vai cô bé. – Lính mới.
Hai từ “lính mới” đó tại sao lai gắn lên người Gia Linh? Chính Quốc cũng lãng quên hai từ đó lâu rồi.
Còn nhớ cách đây khá lâu…
Ngày ấy…
- Giới thiệu với các anh, đây là lính mới. _ một cô bé duyên dáng nói.
Quốc cũng từng được gọi là “lính mới” nhưng không bao lâu sau anh đã thành “lính” thực sự. Để được khoác lên mình với danh “lính mới” chính anh hơn ai hết biết điều ấy khó như thế nào. Đến giờ nghĩ lại anh chỉ biết cười nhạt còn không thì là những khoảnh khắc khiến anh nhớ lại mà rùng mình. Vậy tại sao? Tại sao Gia Linh-chỉ là một người con gái chưa đủ tuổi lớn lại có thể thành “lính mới”???
Người nữ ấy cũng chính là cô bé năm xưa đã gọi anh là “lính mới” nhưng bây giờ anh đã khác và cả nữ ấy cũng đã khác. Anh không còn là “lính” còn cô bé khi xưa cũng không còn là “bạn của lính” nữa. Mọi thứ sao rối rắm như một vòng luẩn quẩn không chút thực tại thế này…? Chuyện như mới hôm qua thôi, anh đã cố quên và chôn vùi khoảng kí ức đó nhưng giờ đây một cô bé được gọi là “lính mới” lại đảo lộn tâm trí anh khiến nó như quay ngược thời gian về thời điểm ấy mặc dù chủ nó đang cố không để nó làm thế.
- “Lính mới”. _ Quốc cười nhạt.
- Đúng vậy! Lính mới, là lính mới đó. _ nữ trả lời. – Em có việc đi trước, em nghĩ em gái đây có lẽ sẽ biết nhiều hơn em. Quan trọng là… khả năng cạy miệng của anh được đến đâu. _ nữ ghé sát tai anh thì thầm rồi đi trước.
…
Chỉ còn lại Quốc và Gia Linh, cả hai đều im lặng, không khí có phần ngột ngạt đến khó thở. Không hiểu sao Quốc bỗng có cảm giác đó, nhịp thở của anh dường như lỗi một nhịp nhưng không phải vì trái tim anh đang lỡ nhịp mà là vì điều gì đó.
- Anh cần gì từ tôi? _ Gia Linh cất giọng lạnh tanh.
- … Một sự thật.
- …
- MK… “hạt nhân” đang được MK gieo mầm là gì?
- Anh cũng biết đó được gọi là “hạt nhân” sao? Đã biết nó nguy hiểm như hạt nhân sao còn muốn dính?
- Để bảo vệ một “hạt nhân” khác.
- Anh chắc chứ?
- Nếu không thì có cuộc gặp gỡ với người “lính mới” này không?
- Anh nghĩ tôi sẽ giao cách giết chết cái anh gọi là “hạt nhân” do chúng tôi đánh đổi nhiều thứ để tạo ra nó cho người có ý định bóp chết nó sao?
- Nếu còn cái gọi là trái tim.
- Anh quên một khi đã vào MK thì khái niệm về trái tim cũng không còn rồi sao? Nói về trái tim với một người mất trái tim rồi có phải là một sự điên rồ?
- Chỉ là đi lạc, không phải mất. Hy vọng lần sau tôi có thể tìm được điều tôi muốn! _ Quốc đứng dậy và nói.
- Còn muốn gặp người mất trái tim sao? _ Gia Linh nói với theo.
Quốc khựng lại nhưng không quay lại nhìn Gia Linh.
- Khi nào MK vẫn còn thì người lạc trái tim vẫn cần được tìm lại trái tim, và dĩ nhiên vẫn còn gặp người có trái tim đang ngự trị rồi. _ Quốc để lại câu nói khó hiểu rồi rời khỏi đó.
Nghẹn lại một chút… Gia Linh đã hiểu ngọn ngành ý trong câu nói của anh, danh bạ điện thoại của Gia Linh chỉ vẻn vẹn một cái tên từ giờ đã thêm một địa chỉ liên lạc mới: “Người có trái tim ngự trị” sau tên “Kẻ cắp trái tim” đã có từ lâu kia.
___oo___
Bệnh viện…
…Phòng Yuu
“Cạch” _ tiếng cửa mở kèm theo tiếng bước chân nhẹ.
Ngồi xuống cạnh Yuu, nhìn lại khuôn mặt này cậu thấy thương cô bé rất nhiều.
Đâu rồi khuôn mặt baby Yuu thường mang với nụ cười hoa nắng trên đôi môi đỏ mọng ấy? Thay vào đó là sắc mặt nhợt nhạt của người bệnh vì thiếu ánh sáng, đôi môi đã tắt nụ cười và cũng không còn đỏ mọng nữa, còn lại đôi môi nứt nẻ và cần chút hơi ấm…
- Em định cứ nằm mãi thế sao? _ cậu cất nhẹ giọng.
- …
- Em hay cãi lại anh lắm mà? Em phải thức dậy còn cãi lại anh nữa chứ.
- …
- Em còn nhớ “bánh xe thiên đường” của hai đứa nhỏ ngày xưa không?
- …
- Anh biết em vẫn nhớ, em vẫn đang nghe anh nói phải không? Nếu thế em hãy mau mở mắt nhìn anh đi!
- …
- Anh biết em đang muốn trốn tránh, muốn vứt bỏ mọi thứ để ích kỉ một mình cao bay xa chạy đến đó. Nhưng… anh không cho phép em toại nguyện đâu, em phải cùng anh làm những việc còn dang dở nữa.
Yuu vẫn lặng thinh…
- Anh kể em nghe nhé!
- …
Cậu đứng dậy, đến cạnh cửa sổ kéo rèm cột lên để những sợi nắng ghé thăm cô bé. Cậu bước chầm chậm quanh phòng như để lấy tâm trạng và nhớ lại mảng kí ức xưa…
- Em còn nhớ lần đầu tiên anh và em gặp nhau không? Một cô bé mắt ti hí nhưng với mái tóc dài, đen nhánh xõa dài đã lập tức là tâm điểm của mọi ánh mắt của con trai xóm nhỏ lúc ấy. Còn nhớ lúc ấy, anh có mấy hạt dẻ ngon lành mà biết em rất thích nhưng không muốn tự đưa nên anh đã tìm cách tiếp cận em là dùng súng cao su (trạng ná) bắn mấy hạt cho em. Anh ngốc lắm phải không? Ai đời lại bắn hạt dẻ vào đầu bạn nữ nhỏ chứ? Cũng vì vậy mà em khóc thét làm anh sợ đến dựng tóc gáy, anh dỗ mãi nhưng em có chịu nín đâu. “Bánh xe thiên đường” chỉ một câu nói đó đã khiến em nín, không hiểu sao từ đó anh với em cứ quấn lấy nhau như cặp bài trùng. Em bắt anh phải đưa em đến đó, một ngày em đòi anh đưa đến đó không biết bao nhiêu lần. Em còn nhớ ngày chia tay của mình mười năm về trước không? Em bắt anh hứa khi nào em trở về phải đưa em đến đó.
- …
- Nhưng Yuu à! Em không chịu tỉnh lại sao anh đưa em đi được? Em hãy mở mắt ra nhìn anh dù một lần đi em! Còn rất nhiều điều anh đang đợi em cùng thực hiện, em còn thích ngôi nhà nhỏ vùng ngoại ô của anh với em không? Nó đã bám đầy mạng nhện rồi đó, em không muốn lũ nhện ấy xâm chiếm ngôi nhà của chúng ta thành thuộc địa của chúng thì mau tỉnh dậy cùng anh đến đó đi Yuu à!
Yuu vẫn lặng thinh như vẫn đang nghe cậu nói…
Bỗng… một giọt…hai giọt. Hai giọt lệ chợt tuôn xuống từ khóe mắt Yuu xuống gối…
- Yuu! Anh biết em đang nghe anh nói mà! _ cậu chạy lại quỳ xuống cạnh giường Yuu, nói giọng vui sướng khi cuối cùng cũng thấy được chút phản ứng từ Yuu. – Anh sẽ đợi em! Mau em nhé!
…
Nắng vàng, căn phòng ngập nắng như chính hai con người kia đang tràn ngập niềm tin bước tiếp. Niềm tin ấy có phải chỉ đơn giản là được đến bên “bánh xe thiên đường” không?
Một câu hỏi tự đặt ra rằng “Rồi ngày mai sẽ thế nào???”
Muốn biết câu trả lời này, cách tốt nhất là hãy bước tiếp đến ngày mai xem có gì đang đợi tất cả ở đó mà thôi!
___oo___
Tu viện Maria…
- Cầu tình hay xin duyên hả bé? _ đang chấp tay, nhắm mắt dâng lời cầu nguyện trong hàng ghế nhà thờ thì giọng một nam cất lên làm cô giật mình.
- …Anh… sao anh…?
- Đến cầu nguyện cùng em thôi. _ hắn nháy mắt tinh nghịch với cô.
Cái điệu bộ mà cô cho là khó ưa đó chỉ có hắn, chính xác là hắn-tên Đại Tiểu Phong.
- Hứ… _ cô nguýt cháy mắt rồi đứng dậy bỏ đi.
Tâm trạng đâu bây giờ cho cô tiếp chuyện hắn chứ, cô đến với nhà thờ để mong được thanh tịnh ai ngờ lại gặp tên Phong này. Nhưng cũng là tốt khi cô tạm quên được những ưu phiền trong lòng khi hắn xuất hiện.
Có lẽ hắn là một cơn gió, cơn gió ấy mỗi lần xuất hiện đều rất đúng lúc cô muốn thổi bay tâm trạng mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô gặp hắn ít thế nhưng với cô hắn rất đỗi quen thuộc, có lẽ cô tìm được hình ảnh ai đó trong con người hắn mỗi khi hắn xuất hiện trước mặt cô.
Hắn lẽo đẽo theo sau cô đến nhà sau-nơi bọn trẻ đang cặm cụi làm gì đó.
- A ba Phong! _ một nhóc vừa thấy hắn đã reo lớn.
- A ba!
Và sắp nhỏ cùng ùa ra quanh hắn, đứa ôm vai, đứa quàng vai, đứa bá cổ, đứa nào cũng tíu tít với hắn. Cô đến đây cũng gọi là nhẵn mặt rồi nhưng…so với hắn thì cô mới chỉ là khách mà thôi.
- Na Na! _ vừa thoáng thấy cô Kì Lâm đã cất tiếng gọi từ xa.
- …
- Đến sao không nói trước tui còn biết hở?
- Để bắt gà hay nhổ lông vịt đãi chị hả kưng?
- Để tui vặt lông cút rồi rô ti bà ăn hen? _ Kì Lâm hí hửng ghé tai cô nói nhỏ.
- Ờ bà nhắc tui mới nhớ, hai ông bà sạo này sao rồi? Cút nhà tui vẫn béo khỏe chứ?
- Sao bà không đi tự hỏi cậu ấy ý? _ Kì Lâm bỉu môi.
- Ô từ lúc nghỉ hè đến giờ hai ông bà cũng không gặp nhau à?
- Haizzz… _ Kì Lâm thở dài.
- Sao vậy? Hay Hoàng Lâm hắn giám tò tí te với nhỏ nào rồi?
- Ai kêu tôi đó? Có tôi đây. _ cô vừa dứt câu, giọng Hoàng Lâm đã thay lời muốn nói.
- Ông làm gì bé Lâm của tôi khiến nó thất vọng hở? _ cô khoanh tay trước ngực.
“Chớp chớp” _ Hoàng Lâm ngây ra vài giây.
- Đâu có.
- Vậy sao nhắc đến cậu Kì Lâm lại… ứm ứ… ứ… _ cô đang nói thì bị Kì Lâm bịt miệng lại.
- Chưa chán hay sao mà còn đến nữa dạ? _ Kì Lâm hỏi Hoàng Lâm.
- Mình đã nói là ngày nào cũng đến rồi mà, để mình phụ cậu hen! _ không để Kì Lâm đồng ý Hoàng Lâm nhanh chóng bắt tay vào việc.
- Có việc gì cho anh làm không em? _ là hắn.
- Ở đây… _ cô đang định nói thì Kì Lâm chen ngang.
- Anh về lâu chưa ạ?
- Ờ, cũng mới thôi em à.
Sao hắn có vẻ thân thiết với nhỏ Lâm vậy ta? Cả mấy đứa nữa, sao chúng gọi hắn là ba? Ực… hắn hắn có nhiều con rơi rụng vậy sao? _ cô thắc mắc. Mà cu Hoàng Lâm nhà mình không phản ứng gì sao? Với tính cách của hắn thì đã ghen nổ mắt rồi mới đúng chứ…
- A, anh Phong, anh về hồi nào vậy? _ Hoàng Lâm có vẻ rất vui khi gặp hắn.
- Sớm hơn em chút thôi.
- Anh rảnh không giúp em sửa cái này với!
- Ok em! _ hắn đồng ý. – Anh vào xem có chuyện gì đã nhé. _ hắn nói với cô và Kì Lâm.
- Vâng! _ Kì Lâm vui vẻ đáp lại.
Sock toàn tập, nhìn hắn nói cười thân thiết với song Lâm mà trong đầu cô liên tục có những câu hỏi không tên bay qua bay lại…
- Hắn làm gì ở đây? _ cô hỏi.
- Đây là nhà anh ý mà.
- Nhà á?
- Uhm! Anh ý đến đây trước tao nữa cơ.
- Hắn…
- Thì… những ai vào đây còn gì khác ngoài việc bị bỏ rơi sao?
- Tao xin lỗi! _ cô xin lỗi khi thấy mình lỡ chạm đến vết thương lòng của Kì Lâm.
- Không sao, tao quen rồi mà, hì.
- Mà sao… tao nghe sắp nhỏ gọi hắn là “ba”?
- Hì, anh ấy lo lắng, chăm sóc mấy đứa rất chu đáo. Không biết từ khi nào bọn chúng bỗng gọi anh ý là “ba” nữa.
- … _ có gì đó trong cô chợt cuộn lên, có phải cô đã quá vội vàng khi đưa ra lời nhanạ xét về hắn không?
- Mà sao mày gọi anh ấy là “hắn”? Hai người quen nhau à?
- Hừm… thôi đừng nói nữa.
- Thôi nói đi mà! Đi! Năn nỉ mà! Đi mà!… _ Kì Lâm năn nỉ.
- Ờ thì… là thế này: @$%%$^&… bla bla _ cô kể lại cho Kì Lâm hết tất cả để thỏa mãn cơn tò mò của nó.
- Hahaha… ha… _ Kì Lâm cười như nắc nẻ.
- Cười giề?
- Haha anh ý làm thế thật á?
- Không tin à?
- Tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà lại hay, duyệt haha. _ Kì Lâm nói những câu cô không tài nào hiểu nổi nó đang nói gì.
- Ý mày là răng?
- Anh ý chưa bao giờ làm bạn với người khác phái nào đâu nhé! Không ngờ bé Na nhà mình lại… haha.
- Mày có cần tao gọi điện đặt chỗ cho mày xuống trại không?
- Ờ thôi, thôi. Không cần đâu, tao nghiêm túc đây! … haha _ nói nhưng nghĩ lại những lời cô vừa kể nó lại nấc lên cười.
Nhưng vừa hí lên cười đã bắt được ánh mắt rực lửa của cô nên nó liền im bặt.
- Cái đó nói sau, mà Bảo đâu Na?
Nhắc đến cậu, cô hơi khựng lại.
- Lại có chuyện gì à? _ Kì Lâm thấy lạ liền hỏi.
Lắc đầu
- Cậu ấy bận chút việc nhà nên có mình tui thôi, sao? Nhớ hả?
- Đừng có dấu tao, tốt nhất mày nên thành thật còn không…
- Không thì sao?
- Thì mày biết sao rồi mà.
- …
- Mày không muốn chia sẻ với tao thì thôi, cứ ôm cái buồn rầu của mày vào người rồi làm gì thì làm đi!
- … Thực ra… thì… cũng có.
- Tao biết ngay mà, có khi nào bỗng tự nhiên vào quỳ gối trong nhà thờ, chấp tay cầu nguyện mà bình thường đâu. _ Kì Lâm vừa nói vừa đưa tay minh họa.
- Tao… @%^&o… _ cô tiếp tục kể nó nghe những điều về Yuu.
- Cái gì? Mày mày… mày _ Kì Lâm vừa nghe xong đã nhảy dựng lên.
- …
- Mày nhường á?
- Không phải nhường.
- Chứ là gì? Mày cho đó là sự cao thượng hả?
- Không phải.
- Vậy là gì? Mày có biết mày đang làm gì không? Ờ thì cứ cho là nhỏ đó tỉnh lại đi, mày sẽ thành người cao thượng đích thực đó nhưng nếu nhỏ đó tỉnh lại rồi sẽ ra sao với tình cảm của mày và Bảo?
- Tao…
- Tao biết mày làm thế là vì có lí do của mày nhưng nhường người yêu của mình vào tay kẻ khác thì không có lí do nào có thể chấp nhận được.
- …
- Gì chứ? Té có chút xíu đã có nguy cơ thành người thực vật á? Tao ứ tin, mà nếu có thể thì thành thế luôn cũng được.
- Kì Lâm, nếu thế Gia Bảo sẽ dằn vặt suốt đời mày có biết không?
- Vậy còn mày?
- …
- Thôi, tao không muốn vì nhỏ đó mà cãi nhau với mày đâu, mày chỉ biết là mày ngốc, mày ngếch, nhỏ đại ngốc nghếch là được rồi.
- Hai đứa đang làm gì đó? _ hắn hỏi vì thấy tình hình cục bộ có vẻ căng thẳng.
- Ơ không. _ Kì Lâm chối.
- Vậy hai em không bận gì chứ?
- Liên quan gì đến anh? _ cô cạnh khóe.
- Cái con này. _ Kì Lâm nhắc cô. – Dạ không! _ Kì Lâm cười với hắn thật tươi làm cô càng tức.
- Vậy hai em vào phụ anh với Hoàng Lâm chút việc được không?
- Vâng ạ!
- Tao không đi đâu, mày thích thì làm với hắn đi! _ cô đòi bỏ về nhưng Kì Lâm vội níu lại.
- Haizzz mày cứ thử làm việc với bọn tao và anh ý một lần đi! Tao biết mày đang nghĩ gì, chắc chắn mày sẽ thấy hối hận vì mày đã đánh giá anh ý quá sớm đó! _ Kì Lâm bỗng nghiêm túc khác thường.
Không biết rằng nếu cô ở lại liệu có thay đổi được ánh nhìn về hắn không? May chăng nếu có thì đã sao nào? Ở lại hay ra về???