Dò Hư Lăng (Huyền Lữ Thiên)

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vũ Lâm Hanh nói xong lại cười rộ lên.

Nàng lúc này mới thành thực nói : " Đúng vậy."

Ba người nhất thời nhìn nhau mỉm cười, bằng hữu ngồi đối diện, Phong Linh trước cửa hiệu kêu đinh đinh đan đang, thật là rất ấm áp hài hòa.

Vũ Lâm Hanh ghét bỏ uống trà không sảng kɧօáϊ, Lạc Thần liền mang một bình ngọc dịch thanh ra.

Ngọc dịch thanh vốn là thanh rượu mẫu thân Sư Cẩm Niệm của ta ủ, sau khi nàng mất cái gì cũng không lưu lại chỉ để lại cho Côn Lôn vài bình ngọc dịch thanh.

Côn Lôn cất giữ những bình rượu này như trân bảo đã mười năm, rượu cũng chôn rất lâu rồi. nhưng nàng lại không có cơ hội uống xong nó.

Đời như một giấc mộng dài, cái gì cũng đã tan, chôn vùi trong một trận lửa lớn.

Hôm nay ngọc dịch thanh Lạc Thần lấy ra thật ra không do mẫu thân ta ủ, mà là ta cùng nàng ủ.

Có lần ta đi hàn động bên cạnh Huyên Hoa Hiên tế bái mẫu thân cùng Côn Lôn, trong lúc vô tình phát hiện một ít di vật.

Di vật này có lẽ là lúc ban đầu Côn Lôn đặt ở trong đó đặc biệt dùng bồi táng mẫu thân, trong đó có một số tờ giấy đã ố vàng, đều là thư từ qua lại giữ hai người lúc trẻ.

Khi đó còn trẻ cô ấy, phong nhã hào hoa, các nàng đều là nữ tử nội liễm hàm súc, ngôn từ thanh nhã mộc mạc vẫn chưa hề biểu đạt rõ ràng cái gì, hôm nay ta mở ra đọc lại, lại cảm thấy từng câu chữ đều thâm sâu, mỗi chữ đều xuất phát từ trong lòng.

Mà trong thư đó ta bắt gặp phương pháp ủ ngọc dịch thanh.

Ta cầm công thức trở về, làm theo chỉ dẫn mới có thanh tửu của hôm nay.

"Rượu này còn mới nên nhạt một chút, bất quá vị đạo cũng rất khá." Vũ Lâm Hanh chậc lưỡi bình phẩm: "nếu niên đại lâu thêm một chút, nồng độ cao hơn, sẽ rất tốt."

Lạc Thần rót một chung rượu, nói: "Nồng độ quá cao, sợ ngươi lại say."

"Ai nói!" Vũ Lâm Hanh trừng đôi mắt hoa đào, không phục: "Bản cô nương tửu lượng nhất đẳng."

Trong lòng ta nói, cũng không biết là ai lúc trước trong lần thứ hai uống rượu mừng say đến gục trêи bàn đây, còn vỗ bàn mắng to Tư Hàm.

Thậm chí mắng một câu không dưới một lần, mệt đến ta cùng Lạc Thần là hai tân nương còn phải dìu nàng trở về phòng.

Nhưng Tư Hàm cô cô lúc đó vẫn còn ngồi ở vị trí chủ hôn, vẻ mặt lãnh nộ.

Rượu qua ba tuần, đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh quả thực có chút ʍôиɠ lung, ta nhìn thấy mà buồn cười, liền đoạt lấy chung rượu nàng vừa nâng đến bên môi.

Lạc Thần nói: "ngày mai ngươi đến nhà Thi Đình Lễ dự hôn lễ, có hỉ thϊế͙p͙ không?" (thiệp cưới)

"Dĩ nhiên có." Vũ Lâm Hanh trả lời: "A Khước cho ta."

Nàng trả lời không quá tình nguyện, đại để là cảm thấy hôn lễ kia không thú vị, không muốn đi cho lắm.

'Hỉ thϊế͙p͙ là có tên, hay là không có?" Lạc Thần hỏi tiếp.

Hỉ thϊế͙p͙ chi hai loại có đề tên và không đề tên.

Trước khi phát thiệp còn phải nhìn người, sau đó mới phát ra, mời thân hữu cũng không cần đề tên, ai có thϊế͙p͙ đều có thể đăng môn chúc mừng, không cần chú ý nhiều. Thật ra nếu là như vậy thì loại thiệp này cũng chỉ là một loại hình thức, đều chỉ là vì đề phòng một số người đến ăn chùa.

"Không đề tên." Vũ Lâm Hanh xua tay.

"Chỗ A Khước còn có thiệp mời nào khác sao?"

Lúc trước nghe Lạc Thần đột nhiên hỏi đến hỉ thϊế͙p͙ ta liền đoán được vài phần, lúc này nàng lại nói lời này ta rốt cuộc hoàn toàn hiểu được

Vũ Lâm Hanh nhất thời cũng có hứng thú: "A Khước là bằng hữu tốt của Thi Đình Lễ, lại là ân nhân của hắn, muốn lấy mấy tấm thiệp đương nhiên là việc nhỏ. Thế nào, hai người các ngươi cũng muốn đi góp vui sao?"

Lạc Thần gật đầu.

Vũ Lâm Hanh vuốt cằm: "Chủ động đi dự hôn lễ, không giống tác phong của Ma Quỷ ngươi, Nói các ngươi có chuyện gì gạt ta?"

Ta chỉ cười không nói.

Dù sao thì Lạc Thần vẫn nghĩ đến yên chi ngọc của Thi Đình Lễ, ta liền tùy theo nàng, nàng đi nơi nào, ta đi nơi đó.

"Mấy ngày nay quá buồn chán, xem náo nhiệt mà thôi." Lạc Thần đạm nhạt nói: "ngươi chỉ cần nói ngươi cho hay là không cho."

Vũ Lâm Hanh tươi cười rạng rỡ: "Cho, cho. Các ngươi không đi ta cũng nhàm chán muốn chết."

Bảo A Khước mang thiệp mời đến, ban đêm Vũ Lâm Hanh liền ở lại Mặc Nghiễn Trai.

Sáng hôm sau, ba người rửa mặt chải đầu một phen, đợi đến thời gian liền thong thả đến Thi phủ.

Đến trước phủ, nhìn thấy mênh ʍôиɠ một mảnh người đến chúc mừng.

Thi phủ gia đại nghiệp đại, là phú hộ ở Duẫn Thành, dĩ nhiên mặt mũi lớn, nếu không cũng sẽ không phát hỉ thϊế͙p͙ không đề tên như vậy. Người đến chúc mừng rất nhiều, sự phô trương của Thi phủ trong mắt người ngoài thật sự là quá lớn.

Dựa theo phong tục, tân nương tử sẽ qua cửa lúc chính ngọ, hiện nay canh giờ còn chưa tới bất quá tân lang từ lâu đã lên đường đi đón tân nương rồi.

Ba người bọn ta đưa hỉ thϊế͙p͙, được mời vào trong phủ, nội ngoại nơi nơi gấm vóc đỏ tươi, một mảnh đỏ rực vui mừng lại chói mắt.

Ngọ yến chờ sau khi bái đường sẽ bắt đầu, bọn ta liền cùng những tân khách khác nói chuyện, chờ trong viện.

Trong lúc dùng trà bắt chuyện, A Khước rỗi rãnh đến chào hỏi bọn ta, cùng bọn ta ngồi một chỗ, lâu ngày không gặp hắn càng thêm khiêm tốn hữu lễ rồi.

Cứ như vậy đợi hồi lâu, đại để là xung quanh tiếng người ầm ĩ hơn nữa cảnh sắc đỏ tươi rực rỡ, vì vậy khi ánh mắt ta đảo qua một người lực chú ý tức khắc liền bị nàng hấp dẫn.

Nữ nhân kia một thân thuần đen, tóc đen hắc y, hắc ám như mực, cùng hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn đối lập.

Loại trang phục này khiến cả người nàng có vẻ đặc biệt âm vụ, khiến ta nghĩ đến hắc vô thường chuyên câu hồn ở địa phủ.

Vì nàng đứng quá xa, khuôn mặt nàng ta cũng không cách nào nhìn rõ, chỉ biết là thanh lãnh tú mỹ, là một cô nương xinh đẹp.

Sau một lúc lâu, nữ nhân kia ẩn trong đoàn người, đi thẳng đến trong nội viện.

Ta thấy nàng biến mất do dự chốc lát, lúc này mới quay đầu lại.

"Thế nào?" Lạc Thần chú ý đến, hỏi ta.

"Nhìn thấy một người." Ta nói.

Khóe miệng Lạc Thần khẽ động.

Ta hiểu được ý tứ của nàng, nhân tiện nói: "Một hắc y nữ nhân, nếu nàng nhìn thấy thì cũng sẽ chú ý cô ta."

Lạc Thần gật đầu.

Lúc này, ngoài cửa tiếng pháo ba ba vang lên, mọi người đều nhảy nhót hoan, nhất tề chúc mừng.

Thì ra là tân nương đã được đón về.

Người xem náo nhiệt lập tức phân ra hai bên, chúng ta theo đoàn người đứng sang bên trong nội đường.

Ở giữa là đại môn màu son cùng cánh cửa lớn, có bà bà tử nghe bên ngoài khua chiêng gõ kẽng liền nhanh chóng bưng ra một chậu than.

Nữ nhân thể âm, nhất là lúc làm tân nương, âm khí càng sâu, nêu rất nhiều nữ tử đều chọn chính ngọ ngày hoàng đạo để qua cửa nhằm áp tà khí.

Hơn nữa lúc tân nương qua cửa, phải bước qua chậu than.

Lửa là dương khí, có công hiệu điều hòa âm dương, bước qua chậu than ở đây nhìn có vẻ như là muốn trung hoà âm khí của tân nương nhằm vượng tử vượng tôn nhưng thực tế lại mang một ý nghĩa mà ai cũng biết, bước qua than lửa chính là "thiêu chân".

Thiêu chân ai?

Dĩ nhiên sẽ không phải là tân nương rồi.

Thiêu chính là "người" bên cạnh nàng.

Truyện Chữ Hay