Chương : Đoàn viên
Edit: DVLA
Trường Sinh giống như hồi tưởng lại chuyện thú vị gì, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn, nói: "Là từ chỗ một vị bằng hữu cực tốt của ta học được."
Sư Thanh Y nghe xong, nhìn qua có chút nghi hoặc, bất quá bây giờ còn có khách nhân ở trong phòng, nàng tạm thời không tiện hỏi nhiều, mà là đi đến trước mặt Dạ, nhẹ lời cười nói: "Dạ cô nương, đã để ngươi chờ lâu."
Lạc Thần đứng ở bên người Sư Thanh Y, hướng về Dạ gật đầu.
Dạ đứng lên, cũng gật đầu đáp lại. Tuy rằng nàng không hiểu cảm tình của thế nhân, nhưng thực sự không đến mức lạnh lùng kiêu căng, cấp bậc lễ nghĩa nên có nàng đều làm được, chỉ là trên mặt vẫn hầu như không có bất kỳ tâm tình gì.
Bình thường Dạ sẽ không nói nhiều, nhưng mấy người các nàng đã quen biết nhiều năm, hơn nữa hàng năm đều gặp mặt, sớm đã hiểu rõ lẫn nhau. Thực tế, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều thuộc kiểu người săn sóc, sẽ luôn dùng phương thức thỏa đáng nhất quan tâm đến cảm thụ của người khác, kỳ thật Dạ cùng các nàng ở chung rất tự tại, cũng không có bất luận chỗ câu nệ nào.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ngồi xuống, Dạ cũng liền đi theo các nàng ngồi ngay ngắn, ngồi cạnh Lạc Thần.
Trường Sinh đi qua, ngồi tiếp bên cạnh Dạ, bốn người ngồi thành một đoàn.
Ti Hàm một mình đứng ở trước mặt bốn người các nàng, sắc mặt trầm xuống.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần là dán sát, thật sự ngay cả đầu châm đều lách không vào nổi, Ti Hàm đã quen một màn này, cũng miễn cưỡng có thể chịu, dù sao thì không bằng lòng cũng biết làm sao bây giờ, đâu còn có những biện pháp khác.
Nhưng giữa Trường Sinh cùng Dạ không đến mức dán sát, còn có một chút khoảng cách, nhưng cũng không cách nào lại nhét vào thêm một người.
Càng làm cho Ti Hàm cảm thấy thái quá chính là, khoảng cách giữ Lạc Thần cùng Dạ cũng rất gần, đồng dạng không thể ngồi thêm người. Dạ trầm mặc ít nói, trong tiềm thức của nàng sẽ có khuynh hướng cùng người yên tĩnh giao tiếp, Lạc Thần cùng nàng không nói nhiều lắm, nhưng hai người không hiểu sao luôn luôn có loại ăn ý nhau, đôi lúc Lạc Thần cũng sẽ trong yên lặng chiếu cố Dạ, lúc dùng cơm, Dạ mỗi lần đều lựa chọn ngồi ở bên cạnh Lạc Thần.
Ti Hàm từ trên cao nhìn xuống các nàng: "......"
...... Nhà này không có chỗ cho nàng sao.
Đáng hận, đáng hận đến cực điểm.
Sư Thanh Y nhìn ra tâm tư của Ti Hàm, nói: "Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta ngồi quanh cùng một chỗ đi, cũng tiện trò chuyện."
Nói xong, là người đầu tiên điều chỉnh vị trí của mình, Lạc Thần cũng theo nàng xê dịch thân thể, Dạ cùng Trường Sinh lần lượt đuổi kịp.
Bốn người ở trên mặt gỗ ngồi vây quanh thành một vòng tròn. Bên cạnh Sư Thanh Y là Lạc Thần, bên cạnh Lạc Thần là Dạ, bên cạnh Dạ là Trường Sinh, một vòng như thế, Sư Thanh Y lại cùng Trường Sinh dính liền, nhưng chính giữa lại đặc biệt trống ra vị trí một người.
Vòng tròn của nhà này đang có một lỗ hổng, chỉ chờ cô cô đến điền vào chỗ trống đoàn viên.
Sư Thanh Y dùng bàn tay vỗ nhẹ xuống chỗ trống giữa nàng và Trường Sinh, cười dịu dàng về phía Ti Hàm nói: "Cô cô, mau tới đây ngồi."
Gương mặt Ti Hàm vẫn lạnh lùng, bất quá vẫn tới đây ngồi xuống.
Trường Sinh thân mật khoác lên cánh tay Ti Hàm, đem đầu tựa trên vai nàng, giống như con thỏ nhỏ rũ đôi tai mềm núc xuống, cọ vai của nàng, âm thanh mềm mại nói: "Cô cô, một nhà chúng ta đã lâu chưa từng ngồi vây quanh như vậy để nói chuyện, ngươi vui vẻ một chút đi."
Thần sắc Ti Hàm lúc này mới được Trường Sinh dỗ dành hòa hoãn không ít: "Ta có không vui sao?"
Trường Sinh nghiêng mặt đi, ngửa đầu nhìn lấy Ti Hàm, đôi mắt thủy nhuận chớp chớp: "Không phải ta nói ngươi không vui, ta chỉ nói là hi vọng ngươi vui vẻ. Nếu như ngươi vốn đang vui vẻ, ta lại ngóng trông ngươi càng vui vẻ hơn một chút, chẳng phải là càng là dệt hoa trên gấm."
Ti Hàm buồn cười: "Cả nhà cũng chỉ có ngươi biết dỗ dành người nhất."
Dạ ngồi bất động, ánh mắt rơi vào trên người Trường Sinh đang làm nũng với Ti Hàm.
Trường Sinh nghiêm túc lắc đầu: "Cô cô ngươi đã lầm rồi, A Lạc so với ta còn biết dỗ dành người."
Sư Thanh Y nghẹn cười, bất động thanh sắc mà dùng cánh tay khẽ chạm lấy Lạc Thần.
Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.
Trường Sinh lại nói: "Chẳng qua là, A Lạc luôn luôn chỉ dỗ dành A Cẩn, cô cô nhìn không thấy, hiếm khi nghe được, mới có thể không biết bản lãnh dỗ người của nàng."
Ti Hàm: "......"
Sư Thanh Y lấy tay che miệng, cười đến hai vai đều đang hơi run, ánh mắt loạn đảo, một hồi nhìn xem Lạc Thần, một hồi nhìn Ti Hàm.
Lạc Thần thủy chung vẫn bưng sắc mặt trầm tĩnh như nước.
Ti Hàm giọng căm hận nói: "...... Ta không cần biết bản lãnh dỗ dành người của nàng."
"Ngươi mới vừa nói bằng hữu cực tốt đã dạy ngươi “lừa người”?" Sư Thanh Y cười đủ rồi, liền tranh thủ thời gian hỏi ra nghi hoặc lúc trước của mình, hỏi Trường Sinh: "Những người xưa nay ngươi nhận biết, chúng ta đều đã gặp, nhìn cũng không giống như sẽ dạy ngươi những thứ này, đó là người phương nào?"
Trường Sinh nói: "Nàng họ Ngư, hiện tại các ngươi còn chưa gặp được nàng. Nhưng đợi đến về sau, các ngươi sẽ nhìn thấy nàng, sau đó các ngươi sẽ đều thích nàng, cũng trở thành bằng hữu của nàng."
"Thần thần bí bí, tại sao ta không biết từ khi nào ngươi từng có một vị bạn bè như vậy." Sư Thanh Y nghe ra cổ quái trong lời nói của Trường Sinh, hỏi: "Về sau sẽ nhìn thấy nàng? Hẳn là về sau ngươi mới có thể đem nàng dẫn đến cho chúng ta nhận thức?"
Trường Sinh cười nói: "Ngươi có thể lý giải như vậy. Về sau ngươi gặp sẽ hiểu được, ta tạm thời không thể nói nhiều hơn."
Trong lòng Sư Thanh Y tuy có nghi kị, nhưng không cưỡng cầu giải thích, nói: "Tốt, vậy ta mỏi mắt mong chờ."
Lấy hiểu biết của nàng đối với Trường Sinh, Trường Sinh luôn luôn không che giấu bí mật gì với các nàng. Nếu như Trường Sinh nguyện ý nói, đã sớm nói hết ra ngoài, căn bản không cần hỏi nhiều, hiện tại Trường Sinh nhìn qua tựa hồ đặc biệt muốn giữ một cái nút hồ lô, Sư Thanh Y cũng liền phối hợp với nàng, cũng tin tưởng Trường Sinh nói là sự thật, sau này bản thân sẽ minh bạch.
Trường Sinh nhìn mấy người ngồi vây quanh cùng nhau, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm thán nói: "Lần trước chúng ta ngồi quanh như vậy, là một ngày mùa hè, khi đó A Lạc còn nói chuyện quỷ. Hôm nay hồi tưởng lại, dường như rất xa xôi."
Sư Thanh Y cười nói: "Dù gì cũng là ngày hè năm nay, đã qua cũng không quá lâu, tại sao lại xa xôi?"
Trường Sinh nhưng chỉ cười không nói.
Đối với nàng mà nói, điều này quả thực là đã đi qua không biết bao nhiêu năm thế sự xoay vần. May mà ở trong mộng tràng, nàng còn có thể ôn lại một hồi thời gian trân quý trước kia.
Trường Sinh nhìn về phía Dạ, trong mắt giống như có ánh sáng lóe lên, nói: "Lần trước ngồi vây quanh nhau chính là ngày hè kia, ta có hai điều tiếc nuối. Một cái tiếc nuối là lúc ấy Dạ cũng không cùng chúng ta ở đó, nhưng lần này, rốt cục cũng thỏa mãn tâm nguyện của ta, Dạ cũng tại đây."
Dạ như cũ vẫn là trầm mặc, ánh mắt lại cùng Trường Sinh chạm nhau.
Lạc Thần nói: "Vậy tiếc nuối thứ hai của ngươi là cái gì?"
Trường Sinh Nói: "Tất nhiên là số lượng chuyện quỷ ngươi kể quá ít, chỉ nói hai cái, ta còn chưa nghe đủ, đã không còn. Trong thời gian đêm xuống ngồi vây quanh, thích hợp nhất để kể chuyện quỷ, thật uổng phí không khí kia."
Bên môi Lạc Thần mơ hồ hiện chút ít cười: "Thanh Y sẽ sợ."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần nói: "Lúc ngồi vây quanh Thanh Y cũng ở đó, không tiện nói quá nhiều chuyện quỷ. Lần tới lúc chúng ta ở trên giường nghỉ ngơi, nếu như ngươi muốn nghe chuyện quỷ, liền đem cố sự về quỷ của ta lấy một quyển, tự mình đọc, đọc nhiều thêm mấy cái."
Trường Sinh thở dài: "Tự ta đọc chuyện quỷ, nào có thú vị như ngươi kể lại."
Ti Hàm hướng về Lạc Thần lườm, có chút không vui: "Ngày thường vẫn nói chút chuyện quỷ không đứng đắn, còn có thể dỗ dành gì."
Dạ khó có được khi mở miệng, nói với Trường Sinh: "Ngươi rất thích nghe chuyện quỷ sao?"
Trường Sinh vội vàng gật đầu: "Ta rất thích nghe chuyện xưa về quỷ, càng dọa người càng tốt. Lúc nãy ta nói quy củ trước khi đi ngủ mỗi người phải kể một chuyện quỷ, mặc dù là lừa ngươi, nhưng đây là nguyện vọng của ta. Thực tế ở thời điểm nhiều người như vậy, vây tại một chỗ, nếu như mỗi người đều có thể thay phiên nhau kể một chuyện quỷ, không thể nào tốt hơn."
Trong mắt nàng ngậm lấy thuần túy, nếu như có thể thực hiện nguyện vọng này của nàng, như vậy chắc hẳn rằng hoa có thể nở rộ ra càng thêm tươi đẹp.
Trường Sinh bổ sung: "Trước đây ta ở chỗ A Lạc nghe qua một câu chuyện quỷ vây quanh lò, nói rằng khi thời tiết vào đông rét lạnh, mấy người vây quanh bếp lò hâm rượu, uống say đến cao hứng, liền có người đề nghị mỗi người nói một câu chuyện quỷ để nhắm rượu. Một người đã nói xong, liền đến người tiếp theo, theo thời gian chậm rãi trôi đi, những lời bọn hắn kể trong các câu chuyện quỷ kia, lần lượt cũng đều trở thành sự thật."
Sư Thanh Y mặt băng bó, rùng mình một cái.
Chuyện quỷ này lúc ấy nàng đã ở bên cạnh nghe hết, còn tốt, hiện tại Trường Sinh chỉ là giản lược tường thuật lại, khi đó nàng nghe Lạc Thần sâu kín kể tỉ mỉ, nghe đến đoạn sau, lông mao của nàng hầu như dựng đứng. Ban đêm đi ngủ hồi tưởng lại, cả người đều co lại trong ngực Lạc Thần, ôm Lạc Thần không dám buông tay.
Lạc Thần lặng yên vươn tay ra, phủ ở trên lưng Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt, tựa hồ đang giúp nàng vuốt đi cảm giác dọa người kia.
Trường Sinh hỏi: "Các ngươi nói, nếu như chúng ta ngồi vây quanh nhau rồi lần lượt nói chuyện quỷ, những chuyện quỷ kia sẽ trở thành sự thực sao?"
Sư Thanh Y vội nói: "Tuyệt không khả năng."
"Được rồi, bỏ đi." Trường Sinh thất vọng mà rũ xuống hai vai.
Mấy người vây quanh nói chuyện phiếm, Ti Hàm tự nhận là Nhất gia chi chủ cái nhà này, nếu là Nhất gia chi chủ, khách tới nhà, nàng cảm thấy chính mình có lẽ phải tận tâm chiêu đãi, nếu cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, chính là làm cái nhà này mất mặt, tự nhiên cũng ném đi thể diện của người gia chủ như nàng.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lúc ở chung cùng Dạ, sẽ càng thêm tự nhiên, kỳ thật cũng không đem Dạ trở thành khách nhân, mà càng là bằng hữu thân cận, thậm chí là người nhà.
Nhưng trước đây Ti Hàm quá mức bận rộn, thời gian tiếp xúc cùng Dạ ít nhất, ngược lại sẽ biểu hiện ra khách khí, nàng thấy Dạ trầm mặc không lên tiếng, liền nói: "Dạ cô nương không cần câu nệ, muốn nói cái gì, liền nói thẳng là được. Đây là lần đầu ngươi ở trong này nghỉ ngơi, cần cái gì, liền nói cho ta biết, nếu ta có thể làm được, chắc chắn sẽ đáp ứng ngươi."
Dạ cũng không vòng vo, mà liếc nhìn Trường Sinh, nói thẳng: "Ti Hàm đại nhân, ta muốn nghe chuyện quỷ."
Ti Hàm: "......"
Dạ lại nói: "Chúng ta thay phiên nói một câu chuyện quỷ, có thể sao?"
Sư Thanh Y: "......"
Đề nghị này khiến Trường Sinh rất vừa lòng, nàng vui vẻ cười nói: "Cô cô, ngươi mới vừa nói nếu có thể làm được, sẽ đồng ý Dạ. Chuyện đơn giản như kể chuyện quỷ, ngươi tất nhiên có thể làm được, cô cô, Nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời chứ."
Ti Hàm: "......"
Dạ cô nương là khách quý, lãnh đạm khách nhân, chính là ném đi mặt của nàng, nàng phải nhẫn.
Ti Hàm miễn cưỡng đáp ứng nói: "...... Có thể."
Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Chỉ là ta không biết kể chuyện quỷ."
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Cô cô không cần khó xử, ta đi lấy một quyển cố sự về quỷ tới đây, ngươi cẩn thận đọc, chiếu theo sách đọc lên là được."
Ti Hàm: "......"
...... Cái này nàng không thể nhịn.
Trường Sinh âm thầm cười trộm, lí do thoái thác của A Lạc cùng nàng đều nghĩ đến giống nhau.
Bất quá lại để cho Trường Sinh không nghĩ tới chính là, Dạ lại mở miệng đáp: "Ta cũng không biết, cũng giúp ta lấy một quyển đi, ta cầm một quyển đọc."
Ti Hàm: "......"
Lạc Thần hướng Dạ nhẹ gật đầu, nói với Ti Hàm: "Dạ cô nương đều muốn kể chuyện quỷ, cô cô hẳn là cũng sẽ kể đi."
Ti Hàm: "......"
Mặc dù là khách quý, nhưng rõ ràng lại cùng nữ nhân đã ôm đi bồn với hoa nhà nàng thông đồng một khối, không thể nhịn được nữa.
Dạ chỉ là làm theo ý nghĩ của mình, trực tiếp biểu đạt, bất quá nàng bây giờ nói ra cùng Lạc Thần đáp lời với nhau, liền dễ dàng để cho Ti Hàm có một loại ảo giác như nàng cùng Lạc Thần đang kẻ xướng người hoạ. Kỳ thật Dạ không có ý này, nàng chỉ là không hiểu cách đối nhân xử thế, không biết nhìn mặt người khác để nói chuyện, hoặc là nàng không nói, một khi đã có lời muốn nói, liền tuyệt không cấm kỵ.
Chỉ có Sư Thanh Y bờ môi giật giật, muốn nói lại thôi.
Đối với nàng, nghe một hai câu chuyện quỷ đã là cực hạn, nếu như thay phiên nhau, nàng phải nghe năm cái, hơn nữa điểm chết người nhất chính là chính nàng cũng phải kể.
Lạc Thần dựa lại gần, ở bên tai nàng nói vài lời.
Thần sắc Sư Thanh Y lúc này mới hòa hoãn xuống, trong mắt đã có vài phần giảo hoạt, nói: "Như vậy đi, chúng ta lại đổi một chút luật."
Trường Sinh đối với cái này cảm thấy hứng thú: "Luật gì?"
Sư Thanh Y nói: "Lúc này chúng ta không thay phiên nhau kể chuyện quỷ, mà là chuyện quỷ nối tiếp nhau. Kể từ đó, mỗi người đều có thể nói chuyện quỷ, nhưng câu chuyện lại sẽ tiếp diễn nhau, chẳng phải là càng thú vị? Hơn nữa câu chuyện tiếp diễn không cần câu nệ, tùy ý phát huy, lại hoang đường một chút cũng không sao, sẽ không cần nói chuyện quỷ, cũng không cần phải đọc."
Hai mắt Trường Sinh sáng ngời, vội hỏi: "Thú vị, vậy thì làm như thế đi."
Dạ thấy Trường Sinh đối với đề nghị này hết sức hài lòng, nhân tiện nói: "Tốt."
Lạc Thần nói: "Ta đồng ý như Thanh Y nói."
Ti Hàm: "......"
Sư Thanh Y hỏi Ti Hàm: "Cô cô, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Ti Hàm nhổ ra một câu: "...... Các ngươi thích là được."
...... Nàng còn có thể như thế nào.
Vì vậy chuyện quỷ tiếp diễn cứ như vậy được định ra, Sư Thanh Y đặc biệt đem lư hương đặt tại bên cạnh nàng, kiến tạo ra bầu không khí lượn lờ khói sương mịt mù, nói: "Vậy từ ta bắt đầu kể đi."
Trường Sinh rất ít có thể nghe thấy Sư Thanh Y nói chuyện quỷ, cảm thấy hiếm có, đầy cõi lòng chờ mong nói: "Mười Bốn đã đến."
Dạ rất nhạy cảm, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Bên ngoài không có người."
Trường Sinh liền cười thành tiếng: "Ý ta không phải nói là Mười Bốn đã đến, mà là A Cẩn muốn nói chuyện quỷ, chuyện quỷ của nàng lúc nào cũng không ngoại lệ, nhân vật chính vẫn luôn là Mười bốn."
Dạ: "......"
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, nói: "Cực kỳ lâu trước kia, có một vị cô nương, tên gọi Mười Bốn. Có một buổi tối, Mười Bốn ra ngoài trực đêm, trong tay nàng dẫn theo một chiếc đèn lồng đi lại trên đường, màn trời đen kịt, không sao cũng không trăng, đi đến nửa đường, nàng trải qua một chỗ đất hoang. Bên trong đất hoang kia chỉ có lẻ loi trơ trọi một tòa mộ phần, bụi cỏ dại sinh trưởng, một hồi gió âm lãnh thổi qua, đèn lồng của Mười Bốn bị thổi đến lay động qua lại trái phải, ánh nến kia hầu như sắp dập tắt."
Mu bàn tay Lạc Thần ở phía sau, trong nháy mắt nhẹ vung, nội lực của nàng thâm hậu, mang theo kình phong, đi thẳng hướng đến ngọn đèn dầu trong phòng.
Vì vậy mấy ngọn đèn dầu trong đó liền chập chờn, trong phòng quang ảnh lay động.
Trường Sinh mừng rỡ mở to hai mắt, nói nhỏ: "Không khí này thật tốt, rất giống nhau."
Dạ nghe xong, trong tay cũng nhẹ nhàng vung lên, mấy ngọn đèn còn lại cũng bị Dạ làm cho lay động.
Ti Hàm: "......"
Quang ảnh chập chờn ở trên mặt Sư Thanh Y phật qua, nàng nói khẽ: "Mười Bốn nhìn thấy mộ phần kia rất cũ kỹ, rõ ràng là chưa bao giờ có người tế bái, nhưng trước mộ phần lại đặt một cái chén mới tinh. Nàng trực ở nơi này, còn muốn nấn ná một hồi, nghĩ đến việc này đối với phần chủ mộ phần cũng là một loại quấy rầy, liền gỡ xuống túi đựng, đem bánh nướng áp chảo nàng mang theo bẻ ra một nửa, đặt tại trong chén kia."
"Mười Bốn cúng bánh nướng áp chảo xong, quay người liền đi. Bỗng nhiên, lại nghe được một hồi tiếng nhấm nuốt rất nhỏ vang lên." Thanh âm Sư Thanh Y càng nhẹ, ánh mắt lướt qua Ti Hàm, nhìn chằm chằm vào Trường Sinh: "Giống như có người đang ăn bánh nướng áp chảo."
Trường Sinh ngừng thở, nghe được không chuyển mắt.
Sư Thanh Y nói: "Mười Bốn run rẩy quay đầu nhìn lại, đã thấy bánh nướng áp chảo trong chén kia khuyết mất một miếng, tựa như bị người nào cắn qua. Nàng cúng bánh nướng áp chảo, chẳng qua là cầu một cái an tâm, ai ngờ lại chọc phiền toái, vội vàng bước nhanh chuẩn bị ly khai, chỉ là động tĩnh cắn bánh nướng áp chảo sau lưng càng phát ra rõ ràng, nàng càng chạy, âm thanh nhấm nuốt kia liền vang ở sau tai của nàng."
Sư Thanh Y mô phỏng lại thanh âm nhấm nuốt: "nhóp nhép, nhóp nhép."
Trường Sinh đại khí cũng không dám xuyễn, hai tay chạm đất, vượt qua Ti Hàm ở bên cạnh, chậm rãi bò về phía Sư Thanh Y, một đường leo đến phía sau Sư Thanh Y, nhìn nàng.
Ánh mắt Lạc Thần liếc về Sư Thanh Y, ý cười cực nhạt giấu ở bên môi.
Sư Thanh Y nghiêng thân, cũng nhìn về Trường Sinh, để sát vào nàng, thanh âm càng thấp: "Mười Bốn không ngừng nghe thấy được tiếng nhấm nuốt bánh nướng áp chảo kia, càng cảm giác chỗ cổ tựa hồ có chút ngứa, hình như có người ghé vào chỗ cổ của nàng, tóc thật dài. Mười Bốn hiểu được, hiện tại sau lưng nàng đang cõng một con quỷ."
"Là nữ quỷ." Trường Sinh nói nhỏ.
Sư Thanh Y gật gật đầu, sắc mặt âm trầm: "Đúng là một cái nữ quỷ, cứ như vậy ghé vào trên lưng Mười Bốn. Mười Bốn không dám quay đầu lại, lại nghe tiếng kêu rên thê lương của nữ quỷ bên tai, nữ kia quỷ ha ha ha mà cười rộ lên......"
Trường Sinh vô thức nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y.
Thanh âm của Sư Thanh Y đột nhiên đề cao, đè xuống bả vai Trường Sinh, nói: "Chỉ nghe người nữ kia quỷ ở bên tai Mười Bốn nói: 'Bánh nướng áp chảo ngươi mua ở nơi nào, ăn thật là ngon, ta cũng muốn đi mua một cái!' "
Trường Sinh: "......"
Ti Hàm: "......"
Dạ: "......"
Lạc Thần quay lưng đi, im lặng mà cười.
Trường Sinh ngẩn người, lập tức ôm cổ Sư Thanh Y, oán trách nói: "A Cẩn thật chán ghét, lại kể chuyện hài về quỷ lừa gạt ta, nửa điểm dọa người cũng không có."
"Kể cho các ngươi dọa người như vậy, ta còn có mệnh sao." Sư Thanh Y cười ôm nàng: "Liền hai người các ngươi ngày thường nói chuyện quỷ, cũng không cho ta nói chuyện hài về quỷ sao? Ta đã mở đầu, các ngươi tiếp tục kể tiếp đi, nhưng không cho quỵt nợ, chuyện hài về quỷ cũng là chuyện quỷ."
"Được rồi, bỏ đi." Trường Sinh gục đầu xuống, nói tiếp: "Mười Bốn đem chỗ sạp hàng bán bánh nướng áp chảo báo cho biết nữ quỷ biết, cũng cùng nữ quỷ đi mua bánh nướng áp chảo. Nàng vốn định mua cho Điện hạ của nàng một cái bánh nướng áp chảo, kết quả quên mất, chỉ mua ba cái, một cái cho bản thân nàng, một cái cho nữ quỷ, một cái cho tiểu đường tỷ của Điện hạ. Mà một cái của nàng đã bởi vì lúc trực đêm đói bụng, ăn không còn một mảnh. Điện hạ của nàng sau khi biết được, rất khổ sở, nói trong lòng Mười Bốn chỉ nhớ kỹ bánh nướng áp chảo, tiểu Đường tỷ cùng nữ quỷ, đều không có nàng."
Sư Thanh Y: "......"
Lúc này, Lạc Thần bắt đầu kể tiếp câu chuyện: "Điện hạ cũng chỉ khổ sở trong chốc lát, thê tử của nàng xuống bếp làm cho nàng bánh nướng áp chảo có mùi vị bất đồng nhau, nàng muốn ăn loại nào, liền ăn loại đó. Trong lòng Mười Bốn không có Điện hạ, nhưng trong lòng thê tử của Điện hạ, chỉ có Điện hạ."
Sư Thanh Y ôm Trường Sinh, cười đến sắp ngã.
Ti Hàm: "......"
Trường Sinh thúc giục: "Cô cô, ngươi nhanh tiếp tục."
Ti Hàm hung dữ mà nói: "Tế Tự đại nhân ở trong tộc sau khi biết được, thập phần thất vọng, đem Điện hạ, thê tử đáng hận kia của Điện hạ, nữ quỷ, tiểu Đường tỷ, toàn bộ đánh cho một trận, đều là một đám không bớt lo."
Sư Thanh Y đều nhanh cười ra nước mắt: "Cô cô đừng đánh nữa, đau quá."
Trường Sinh nhìn về phía Dạ: "Dạ, ngươi nói tiếp câu chuyện là cái gì?"
Dạ suy tư một lát, nói: "Dạ đại phu gặp tiểu Đường tỷ bị đánh đau, đắp thuốc cho nàng, tiểu Đường tỷ rất nhanh đã khỏe lại."
Trường Sinh nghe vậy, cười đến ngọt: "Đa tạ Dạ đại phu."
Sư Thanh Y vuốt vuốt Trường Sinh, nhẹ nhàng cười nói: "Chúng ta đây đều bị đánh đau, Dạ đại phu cũng không đắp thuốc cho chúng ta sao."
Dạ rũ xuống mi mắt, không lên tiếng, tựa như không biết trả lời câu này như thế nào .
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Cô cô sẽ đắp thuốc cho chúng ta."
Ti Hàm lạnh nhạt nói: "Nghĩ đến thật đẹp."
Sư Thanh Y cười nói: "Cô cô đẹp, chúng ta mới nghĩ đến đẹp."
Ti Hàm bị Sư Thanh Y cho ngọt ngào dỗ dành, khẽ nói: "Cả nhà liền có ngươi nói ngọt."
___
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư: "Xem lần sau ai còn dám ở trước mặt ta nói chuyện quỷ."
Lạc Thần: "Không dám."
Lúc này đây, cô cô bị ép hại ăn hai phần đường, Mười Bốn cũng chịu khổ hãm hại.
Mười Bốn: "Có thể trở thành nhân vật chính thường trú trong chuyện quỷ của điện hạ, là tôn vinh lớn lao cuat hạ thần, hạ thần nguyện muôn lần chết nhằm báo ân trọng của điện hạ!"
_______
Editor: chương này khá là buồn cười, hy vọng sau này còn có thể vui như vậy. Nhưng chắc là người edit niềm vui đó cho mọi người không phải là mình nữa.
Lúc trước mình đã từng nói là sẽ theo DHL đến cuối, up đến hoàn chỉnh, nhưng không ai ngờ trước được điều gì.
DHL là bộ truyện mình yêu thích nhất, nhưng mình không muốn bản thân DHL và công sức của mình cũng như các editor bị lôi ra để làm món lời kinh doanh cho kẻ khác. Mình thật sự rất tức giận.
Thậm chí kẻ đó còn in đến gần sát nút bản edit của mình. Mình sẽ không nói tên họ ra đây, vì nói ra ko khác gì đi quảng cáo cho họ.
Mình không biết Lạc Thủy Vô Tâm có còn thời gian để quay lại tiếp tục edit DHL nữa hay không nhưng đây chắc có lẽ là chương truyện cuối cùng mình đăng lên đây. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ DHL trong suốt những năm qua. Trân trọng!