Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

chương 517: cùng ngủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Cùng ngủ

Editor: Culi.

Bên ngoài ngoại trừ Vũ Lâm Hanh, còn có Phong Sanh cùng Tô Diệc cũng bị đôi mắt của Âm Ca điều khiển.

Ba người đi theo Âm Ca, một đường quay trở về vị trí lúc trước Vũ Lâm Hanh nói Hồng Lâu Mộng, Âm Ca dừng lại, ba người bọn họ cũng dừng bước, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Âm Ca đi đến trước mặt Vũ Lâm Hanh đầu tiên.

Hai mắt Vũ Lâm Hanh vô thần, bên trong trống rỗng không có nửa điểm ánh sáng.

Âm Ca vươn tay phải, ôm sau đầu Vũ Lâm Hanh, lấy tay nâng đỡ ót nàng, sau đó hai mắt nhắm lại.

Chờ đến khi lần thứ hai Âm Ca mở mắt ra, trong mắt đã nổi lên lốc xoáy, con ngươi hiếm thấy mà biến thành màu vàng kim nhạt, vọng vào trong mắt Vũ Lâm Hanh.

Vô số câu chuyện ngắn ngủi đã trải qua bỗng như lướt ngang trước mặt Âm Ca, Vũ Lâm Hanh gào thét muốn xông vào thông đạo chật hẹp, sợ hãi run rẩy khi đối mặt với cửa động, âm thanh khi nàng gọi vài tiếng Âm tỷ tỷ, dọc đường vô tâm vô phế mà vui đùa, lúc nói chuyện phiếm cùng Phong Sanh Tô Diệc châm chọc cười cười hì hì, từng hình ảnh mọi việc như thế, ở giữa quang ảnh chồng chéo biến đổi, bắt đầu một đường đi ngược lại.

Vô tâm vô phế: ở đây là muốn nói suy nghĩ đơn giản, không có nỗi phiền muộn lo lắng.

"Vị muội muội này ta từng gặp qua."

Từng thanh âm của Vũ Lâm Hanh hạ xuống.

Bắt đầu từ câu này, toàn bộ sau đó đều bị xóa bỏ, biến thành một đoạn trống không.

Âm Ca buông Vũ Lâm Hanh ra, tiếp tục đi đến trước mặt Phong Sanh cùng Tô Diệc, lần lượt lặp lại hành động vừa rồi nàng thao tác với Vũ Lâm Hanh.

Chờ mọi thứ đã xong, Âm Ca đứng tại chỗ chờ đợi.

Qua một lúc, Vũ Lâm Hanh là người đầu tiên tỉnh lại, lúc này rõ ràng không có gió, nàng lại theo bản năng rùng mình một cái. Nhưng nàng cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, trước hết nhìn nhìn Âm Ca, Âm Ca không lên tiếng, nàng liền quay đầu, nhìn về phía hai gã thiếu niên bên cạnh.

Phong Sanh cùng Tô Diệc đứng ngẩn người như cũ.

"Uy, A Sanh, Tô Diệc, các ngươi làm gì vậy?" Vũ Lâm Hanh phất phất tay ở trước mắt hai người bọn họ.

Phong Sanh cùng Tô Diệc tỉnh lại, sắc mặt có chút hoảng hốt.

"Nghĩ cái gì vậy, đứng ngốc như thế?" Vũ Lâm Hanh xoa xoa sau cổ mình, hỏi bọn hắn.

"Tiểu thư, thực xin lỗi." Phong Sanh xin lỗi mà nói: "Vừa rồi ta thất thần."

Tô Diệc cũng vô cùng hổ thẹn: "Tiểu thư, vừa rồi ngươi có nói gì sao? Xin lỗi, ta cùng A Sanh đều chưa nghe được."

"Ta chưa nói gì." Vũ Lâm Hanh nhíu mày.

Âm Ca không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước. Vũ Lâm Hanh vốn đang muốn nói cùng Âm Ca mấy câu, kết quả thấy nàng đột nhiên bước đi, vội vàng luống cuống theo sát, Phong Sanh cùng Tô Diệc nối gót ở phía sau.

Vũ Lâm Hanh càng chạy, càng cảm thấy xung quanh hoàn cảnh có chút quen thuộc, giống như trước đó đã đi qua.

Nàng giương mắt nhìn, trong tầm mắt lần lượt xuất hiện một ít nấm màu đỏ, nấm này tán rất lớn, Vũ Lâm Hanh hứng thú, chỉ vào trong đó một vùng nấm tụ lại với nhau, nói với hai gã thiếu niên: "Nấm này thú vị a, cũng có thể dùng để trốn mưa."

Tô Diệc khá cẩn thận: "Tiểu thư, Thời a di nói loại nấm màu sắc tươi đẹp thế này trong rừng mưa, trên cơ bản đều có vấn đề, cho dù là không ăn, tiếp xúc gần gũi, cũng có thể sẽ trúng chiêu. Nếu bào tử nấm của chúng vỡ ra, có lẽ sẽ phóng ra khí độc, nếu người ngửi thấy, dễ dàng trúng độc hoặc sẽ sinh ra ảo giác, tốt nhất nên tránh xa một chút."

Âm Ca nghe Tô Diệc nói đến xưng hô "Thời a di" này, quay đầu lại liếc Vũ Lâm Hanh một cái, ánh mắt rũ xuống lộ rõ bi thương, lại xoay người sang chỗ khác.

"Lão mẹ ta nói những lời này, ta đương nhiên hiểu rõ." Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Thì ta chỉ đứng từ xa thưởng thức thôi."

Nàng nói xong, ánh mắt dừng ở trên người Âm Ca, như có chút đăm chiêu.

Không riêng gì xung quanh bóng cây, nấm màu đỏ, liền ngay cả bóng dáng của Âm Ca, nàng cũng cảm thấy nhìn quen mắt.

Nếu cảnh vật xung quanh càng đi càng thấy quen thuộc, coi như trước kia đã đi qua, nàng còn có thể hoài nghi là Quỷ đánh tường đang quấy phá, nhưng nàng chỉ không rõ là, tại sao nữ nhân trước mắt này càng nhìn lại càng có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Vũ Lâm Hanh mở rộng cước bộ, bước nhanh đi đến bên người Âm Ca, kéo lấy cánh tay nàng.

Âm Ca quay đầu lại, nhìn Vũ Lâm Hanh, ánh mắt lãnh đạm mà liếc qua, cuối cùng nhìn xuống bàn tay Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn chằm chằm đến sững sờ, vội vàng rút tay lại, miệng lại nói: "Trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa a? Ta lại cảm thấy nhìn ngươi có phần quen mắt."

Ý tứ trong lời nói giống nhau, trong một đoạn thời gian ngắn ngủi Âm Ca nghe được hai lần, thần sắc trong mắt nàng so với lúc trước nghe một lần kia còn phức tạp hơn, ánh mắt cũng mơ hồ có chút độ ấm.

"Có lẽ vậy." Âm Ca nói: "Ta không rõ ràng lắm."

Vũ Lâm Hanh mở to hai mắt, không nghĩ Âm Ca sẽ mở miệng đáp lại nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ.

Nàng cũng không biết vì sao, như là bị một lực vô hình nào đó đẩy, ma xui quỷ khiến mà lại học giọng điệu và lời thoại của Giả Bảo Ngọc, nói với Phong Sanh cùng Tô Diệc bên cạnh, cười nói: "Vị muội muội này, ta đã từng gặp qua."

Phong Sanh: "..."

Tô Diệc: "..."

Lần này, Âm Ca lại chỉ nhìn Vũ Lâm Hanh, trực tiếp bình thản nói: "Kêu tỷ tỷ."

Vũ Lâm Hanh lại không nghe ra hàn ý trong lời nói của nàng, bỗng dưng còn cảm thấy không quen, có điều vẫn đổi cách xưng hô rất nhanh: "Vị tỷ tỷ này, ta đã từng gặp qua."

Nhưng sau khi nói xong, cũng không có người phối hợp với nàng.

Rõ ràng Phong Sanh cùng Tô Diệc không phản ứng được.

Vũ Lâm Hanh nhất thời cảm thấy không thú vị, oán giận hai vị thiếu niên: "Không thú vị, đoạn Hồng Lâu Mộng đơn giản như vậy, các ngươi cũng không phối hợp được với ta, sách đọc được đều vứt trong bụng cẩu rồi."

Âm Ca nhạt nhẽo phối hợp: "Lại ăn nói xằng bậy, làm sao ngươi có thể từng gặp qua nàng?"

Vũ Lâm Hanh lập tức chết lặng.

Tình huống... gì vậy?

Nàng chậm rãi nghiêng đi mặt, nhìn về phía Âm Ca, giống như bị trúng một tiếng sấm sét giữa trời quang.

Nàng thật sự không nghĩ tới, Âm Ca lại sẽ dùng lời thoại của Giả Mẫu tiếp lời nàng, nàng có phải đang mơ không a? Hơn nữa trong Hồng Lâu Mộng, lúc này quả thực cũng phải có một câu thoại của Giả Mẫu, có điều giọng điệu của Âm Ca không có điểm lên xuống, đọc lên như một cây gậy, không có học được nửa điểm giọng điệu của Giả Mẫu.

Nhưng nói đi còn phải nói lại, đòi hỏi Âm Ca thực sự có thể học được loại giọng điệu này, đó mới gọi là kinh tủng.

Nhưng Vũ Lâm Hanh vẫn bị dọa, ấp a ấp úng nói: "Âm tỷ tỷ, cảm ơn ngươi đã cho ta mặt mũi, tiếp lời của ta, nhưng mà này, có câu... có câu này ta không biết có nên nói hay không."

Âm Ca nói: "Ngươi đừng nói."

Vũ Lâm Hanh: "..."

"Nhưng ta vẫn cảm thấy hẳn là nói một chút." Trong lòng Vũ Lâm Hanh không nhịn nói nổi, hít sâu một hơi, cho bản thân nổi lên đủ dũng khí, nói: "Bất luận là bộ dáng này của ngươi, hay là giọng điệu, vân vân, không có một điểm nào có thể so sánh cùng với Giả Mẫu, cái này làm cho người ta rất buồn cười, ngươi... ngươi biết không?"

Âm Ca nói: "Không biết."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Vũ Lâm Hanh âm thầm nuốt xuống một búng máu, đi đến bên cạnh Phong Sanh, vỗ vai Phong Sanh, lời nói thành khẩn: "A Sanh, ngươi đến phối hợp đi."

Phong Sanh thông minh, một điểm liền hiểu, lập tức học giọng điệu Giả Mẫu, nói: "Lại ăn nói xằng bậy, làm sao ngươi có thể từng gặp qua nàng?"

Âm Ca: "..."

Âm Ca xoay người bước đi.

Nhìn ba tiểu hài tử bị xóa một đoạn ký ức trong thời gian ngắn, nàng lười cùng bọn họ so đo.

Mà Vũ Lâm Hanh nghe xong lời thoại Phong Sanh nói, lập tức lại thoải mái: "Vẫn là A Sanh nói thì phù hợp hơn."

Tuy rằng đáy lòng luôn quanh quẩn một loại cảm giác cổ quái, nhưng so với Âm Ca nói, câu này vẫn nên là từ Phong Sanh nói, nàng mới có thể tiếp nhận một chút.

Phong Sanh không dám nói lời nào, đáy lòng đã có chút ủy khuất, bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Tiểu thư lại cảm thấy hắn thích hợp với lời thoại của Giả Mẫu, chẳng lẽ mình thích hợp làm bà nội của tiểu thư sao?

Trong rừng mưa nhiều lối rẽ, lần này Âm Ca không đi con đường lúc trước, mà là rẽ sang một hướng khác.

Càng đi theo nàng, Vũ Lâm Hanh càng cảm thấy mình như đang rời khỏi nơi nào đó, đáy lòng trống vắng, hỏi: "Âm... tỷ tỷ, chúng ta đang đi đâu đây a?"

Âm Ca không quay đầu lại: "Đi tìm cha mẹ ngươi, không phải ngươi nói vậy sao?"

"Ngươi chắc chắn là hướng này sao?" Vũ Lâm Hanh nhìn cảnh vật xung quanh lạ lẫm.

"Chắc chắn." Âm Ca nói: "Nhưng ta không thể bảo đảm sẽ sớm gặp được bọn họ, có thể cần thời gian rất dài."

Vũ Lâm Hanh nghe được lời của nàng, lúc này mới yên tâm chút, cười nói: "Thời gian dài thì không lo, chỉ cần có thể gặp được lão ba lão mẹ là được rồi."

Âm Ca quay đầu, ánh sáng đèn pin dừng trên thân thể của nàng, ánh mắt nàng hơi có phần ảm đạm.

Nàng biết, Vũ Lâm Hanh và cha mẹ nàng, nhất định sẽ không gặp nhau ở nơi này.

Nhưng chưa chắc đây không phải là một chuyện tốt. Ít nhất, có thể quên đi thống khổ.

Âm Ca xoay người sang chỗ khác, không nói gì nữa, thân ảnh cao gầy xuyên qua giữa bóng cây, phía sau nàng ba bóng lưng thấp bé ngoan ngoãn theo sát.

Trường Sinh tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nàng ung dung đi lại trên lối hành lang trúc, đi lại phía trước một gian phòng. Cửa ở trạng thái mở, bên trong rất nhiều đèn được thắp sáng, tràn ngập ánh đèn sáng dịu.

Sàn nhà của phòng so với bên ngoài cửa cao hơn không ít, bên dưới đóng giá trúc chắc chắn, ở chính giữa thật ra là trống, loại cấu tạo này là chống ẩm, nói là sàn nhà, trên thực tế chính là một cái giường có diện tích xấp xỉ gần bằng một căn phòng.

Trường Sinh tạm thời không đi vào trong, mà đứng ở ngoài cửa chờ đợi.

Nàng dựa lưng vào tường, cảm thấy có chút buồn chán, liền cuốn một lọn tóc dài của mình, đầu ngón tay nghịch cuốn tới cuốn lui mà. Đợi được một lúc, từ phía cuối lối hành lang trúc xá một nữ nhân đi tới, đèn lồng dưới hành lang chiếu rọi xuống thân ảnh nữ nhân kia, một đường tách bóng tối đi ra.

"... Dạ." Đôi mắt Trường Sinh tức khắc liền sáng lên, bước nhanh qua đón nàng.

Dạ cũng mới vừa tắm rửa xong, mặc một kiện hắc y mỏng đơn bạc, khuyên tai màu đỏ nhẹ nhàng lay động trong gió.

Trường Sinh liếc mắt nhìn phía xa, thấy hai gã nữ tử trong tay bưng khay, đi ra khỏi trúc xá của các nàng. Đó là thuộc hạ của Dạ, lúc trước đã đến đây đưa quần áo cho Dạ tắm rửa, bây giờ đang mang theo quần áo Dạ vừa thay quay lại chỗ ở.

"Ngươi lạnh không?" Trường Sinh vừa dẫn Dạ đi vào phòng, vừa hỏi nàng.

Dạ lắc lắc đầu.

Trường Sinh cởi giày để ở cửa, đi chân trần đạp lên giường. Dạ nhìn lướt qua, lướt đến ngón chân của nàng, trắng nõn oánh nhuận, như những viên ngọc nhỏ nằm cạnh nhau.

"Lên đây nào." Trường Sinh cười vẫy vẫy nàng.

Dạ cởi giày theo, bước chân trần lên. Sàn nhà bằng gỗ, nhìn qua đã thấy đặc biệt được đánh bóng, mặt trên còn quét một lớp chất bảo vệ gỗ, đứng lên bề mặt, bằng phẳng trơn mượt, lại càng không cần lo lắng sẽ bị gai gỗ đâm lên làm trầy xước.

Trường Sinh giới thiệu với Dạ: "Đây là gian phòng ta yêu thích nhất, A Cẩn cùng A Lạc bố trí tỉ mỉ. Có gian phòng giường ngủ này, ta liền có thể cùng A Cẩn, A Lạc, còn có cô cô cùng nhau ngủ."

Nàng dừng một chút, nhìn đôi mắt Dạ: "Hiện giờ, còn có thể ngủ cùng với ngươi."

Dạ cũng nhìn Trường Sinh, không lên tiếng.

Mặt giường rộng rãi, vài tấm chăn được xếp gọn gàng ở một bên, ở dưới còn kê tấm đệm mềm mại.

Trường Sinh ngồi trên mặt giường, ngẩng đầu nhìn Dạ nói: "A Cẩn cùng A Lạc chuẩn bị chăn đệm xong, đã đi tắm rửa rồi, ta nhìn thấy các nàng cùng đi vào phòng tắm, có lẽ là muốn tắm rửa lâu, mà cô cô còn có chút sổ sách linh vũ gửi tới cần xem, sẽ đến muộn chút, ngươi với ta cứ ngồi xuống chờ các nàng đi."

Tư thế Dạ ngồi đoan trang, ngồi quỳ ở trước mặt Trường Sinh, hai tay để ở trên đùi.

Trường Sinh đang cầm một cái lư hương tinh xảo, lại mở ra một chiếc tráp hương, lộ ra bên trong các màu điều hương, nàng giống như nói chuyện phiếm với Dạ: "Những hương này đều là do A Lạc điều, dùng để đốt hương trong gian phòng này. Nhưng A Lạc có một vài loại hương khác thơm vô cùng, đáng tiếc chỉ dùng ở trong phòng của nàng và A Cẩn, có một lần sáng sớm ta đi vào phòng các nàng, dư vị kia thật sự thơm cực kỳ, ta hỏi các nàng đó là hương gì, tại sao khi ta ngủ cùng các nàng ở gian phòng giường ngủ này, các nàng chưa bao giờ đốt qua, A Cẩn ấp úng, A Lạc cũng không chịu cho ta lấy đi. Ta chỉ có thể sử dụng vài thứ trong tráp hương này, cũng không biết ngươi có vừa ý không. Nếu ngươi không vừa ý, ta lại đi tìm các nàng xin xem."

Dạ nói: "Những hương này đã rất nhiều."

Trường Sinh cười nói: "Vậy trong này ngươi thích hương nào? Ngươi chọn xem."

Dạ hỏi: "Ngươi thích loại nào?"

Trường Sinh chỉ vào trong đó một loại hương: "Ta thích loại này. Có chút mùi thơm ngọt thanh, sau khi đốt trong phòng, tâm tình sẽ vui vẻ hơn nhiều, có thể còn giúp giấc mộng đẹp."

"Vậy liền loại này." Dạ nói.

Trường Sinh lấy ra mùi hương Dạ chọn, để vào trong lư hương đốt lên, khói hương lượn lờ, bắt đầu quanh quẩn tản ra khắp phòng.

"Ngươi thấy dễ ngửi sao?" Trường Sinh nói.

Dạ gật gật đầu.

Mắt thấy vẫn còn nhiều thời gian, Trường Sinh suy tư một lát, đảo mắt, nói với Dạ: "Dạ, ngươi có thể chơi một màn ảo thuật cùng ta không?"

"Được." Dạ đáp: "Chơi cùng ngươi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Âm Ca phớt lờ người, kỳ thật rất ôn nhu, các ngươi phải phối hợp một chút, tiếp tục bị Âm Ca khống chế, chấm điểm nhắn lại tưới dịch dinh dưỡng nha~

Trường Sinh, ngươi đương nhiên không biết, bởi vì chỉ có ta mới biết được A Lạc cùng A Cẩn nhà ngươi dùng hương gì rất tốt vô cùng, nhưng mà ta không nói cho ngươi 【.

——————

Nếu mọi người không nhảy chương, mua đến chương hiện đại mới nhất, tháng này hệ thống sẽ tặng các ngươi dịch dinh dưỡng hoàn toàn mới, bởi vì hình như là năm nay ta hoàn thành thay mới hiện đại rất nhiều, hệ thống vì thưởng cho ta chịu khó đổi mới, ở thời điểm các ngươi đặt mua chương hiện đại mới nhất của ta【yêu cầu một mạch không nhảy chương mới được】, cho các ngươi phát dịch dinh dưỡng, sau đó các ngươi có thể dùng dịch dinh dưỡng này để tưới cho ta, có thể xem một chút, xem có tăng thêm hay không, nếu như có bởi vì đặt mua ta mà hệ thống cho vay dịch dinh dưỡng, nhớ rõ mau chóng tưới cho ta, bởi vì cứ mỗi cuối tháng, dịch dinh dưỡng sẽ toàn bộ xóa đi.

Ta rốt cục đạt tới điều kiện để hệ thống trả lại dịch dinh dưỡng, mọi người ngàn vạn lần không cần bỏ qua, cho dù chính là đặt trước, đặt ở đó chưa kịp xem, cũng đi xem một chút dịch dinh dưỡng có đến không, nếu có trong lời nói xin mời tưới nước cho Hiện đại, bằng không cuối tháng xóa bỏ, nỗ lực năm nay của ta liền uổng phí rồi, lại phải chờ rất lâu rất lâu mới có thể gom đến một lần cơ hội này... Cảm ơn mọi người~ đây là ta lần đầu tiên bởi vì đổi mới hiện đại đạt tới số lượng từ, hệ thống thưởng cho ta, cho các ngươi phát dịch dinh dưỡng, nếu không có nhảy chương, đặt mua chương Hiện đại mới nhất, hẳn là sẽ thu được, sau đó các ngươi là có thể lấy này dịch dinh dưỡng đến tưới Hiện đại. Đối với mọi người mà nói, đây chỉ là một động tác ngón tay, ta lại phải viết trong gần một năm, mới có thể nghênh đón một lần cơ hội này... Ngàn vạn lần đừng đợi cho cuối tháng bị xóa, hết thảy nước đều chảy về biển đông, kính nhờ mọi người nhìn thử.

Hơn nữa tháng này dịch dinh dưỡng thưởng nhân đôi, vô cùng hiếm thấy.

Nếu như kiểm tra lại phát hiện không nhận được, có thể do hệ thống chậm trễ, lúc sau kiểm tra lại, trước cuối tháng bị xóa là được.

Truyện Chữ Hay