Chương : Đã gặp
Editor: Culi.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối, trong phòng bếp điểm quang đăng, Thiên Mạch nhìn ánh sáng kia tựa như đang chậm rãi chảy xuôi trên mặt nạ màu bạc của Nguyễn, lại chảy vào đôi mắt đạm sắc bên trong mặt nạ.
Tay Nguyễn ấm, sạch sẽ, không có mồ hôi, cứ như vậy dẫn tay nàng.
"Lần này có thể sao?" Đôi mắt Nguyễn cũng giống như cách một tầng ánh sáng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Ánh sáng kia gần như làm cho thân ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, bộ dáng Nguyễn tan trong quang ảnh, nhẹ nhàng lay động. Ánh sáng và thời gian đều bị quấy nhiễu, cuồn cuộn ở cùng một chỗ, giống như không ngừng lướt qua trước mặt Thiên Mạch.
Thiên Mạch nhìn quanh, sắc mặt dần dần hoảng hốt.
... A Nguyễn.
... Ngươi đã trở lại sao?
Ta, rốt cuộc cũng đợi được ngươi rồi?
Thiên nói ngươi bị Quỷ Chủ súc sinh kia hại chết, bị nàng... bị nàng ăn, lại bị nàng hấp thu cơ thể, nhưng ta không tin. Thiên luôn gạt ta, ta... ta không tin nàng.
Ngươi sẽ không chết! Ta không cần tin nàng!
Ta... Ta mới không cần tin nàng.
Trong đầu Thiên Mạch phiên giang đảo hải, nhất thời giống như trộn thành hồ nhão, tay nàng run rẩy nâng lên, đầu ngón tay chạm vào viền mặt nạ màu bạc. Phủ bàn tay lên, chạm vào mặt nạ Nguyễn, trong mắt đẫm lệ quấn quýt si mê.
Phiên giang đảo hải: sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động.
"Mạch?" Nguyễn bị Thiên Mạch sờ soạng mặt nạ, theo bản năng lui về phía sau một bước, buông tay Thiên Mạch ra, cũng tránh được động tác của Thiên Mạch. Ánh mắt của nàng lại có chút bối rối, dường như không hiểu hành động này của Thiên Mạch có ý gì.
Thiên Mạch nghe thấy thanh âm Nguyễn nghi hoặc, đột nhiên lấy lại tinh thần, tay còn treo giữa không trung.
Nàng nhìn thấy cái thớt gỗ trước mặt, lưỡi dao sắc lạnh, còn có cây củ cải được cắt, lại liếc nhìn Nguyễn, toàn thân rùng mình.
Bản thân... bị sao vậy?
Vì sao vừa rồi trong đầu nàng lại tuôn ra ý nghĩ cổ quái này, cái gì đã bị ăn, đã chết, đây rốt cuộc là sao?
Nàng lại càng không hiểu, giờ phút này trong lồng ngực đau buốt thấu đến tận tim, rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Thiên Mạch nhìn Nguyễn, lúc thì cảm thấy yêu Nguyễn tận xương tủy, lúc thì cũng không nhiều cảm giác rõ ràng đối với Nguyễn, nhiều nhất chỉ cảm thấy khi Nguyễn cầm tay dạy nàng dùng dao, miễn cưỡng được xem là săn sóc.
Rõ ràng cơ hội nàng trực tiếp tiếp xúc cùng Nguyễn, tính ra cũng chỉ ít ỏi mấy lần mà thôi, phần lớn thời gian đều là Thiên Thiên cùng với Nguyễn ở chung một chỗ. Nàng đối với tình cảm của Thiên Thiên dành cho Nguyễn, vốn đã cảm thấy có chút khinh thường, cảm thấy cho dù chết, cũng quả quyết sẽ không đi thích người ngay cả diện mạo thật cũng không lộ ra như vậy.
Thế nhưng giờ này khắc này, nàng dường như có một số ký ức mà nàng không thể hiểu được, đầu óc tựa như bị tách rời, lại sẽ thương nhớ Nguyễn. Hai loại ký ức hỗn loạn cùng lúc giao hội, hóa thành hai luồng cảm xúc đối lập, nhiễu tạp với nhau, cơ hồ dồn ép nàng đến phát điên.
"Mạch." Nguyễn hỏi: "Ngươi cảm thấy chỗ nào không khoẻ sao?"
Thiên Mạch không lên tiếng.
Thiên bị bệnh.
Sợ là mình cũng bị bệnh.
"Ta rất ổn." Trong đầu Thiên Mạch rối bời, bình tĩnh lại, bực bội nói: "Ta không cắt nữa."
"Không ngại." Nguyễn cười nói: "Ta cắt là được rồi."
"Ta không muốn làm cơm." Thiên Mạch lạnh nhạt nói.
Tiếu ý của Nguyễn không giảm, nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, đều giao cho ta."
Thiên Mạch cũng không khách khí với nàng, xoay người liền đi. Nhưng nàng cũng không thật sự bước ra khỏi phòng bếp, mà ngồi xuống ở bậc cửa phòng bếp, mâu quang thoáng nhìn, yên lặng mà nhìn trộm bóng lưng Nguyễn bận rộn ở bếp.
Dường như không nỡ dời mắt.
Vũ Lâm Hanh cầm hai khẩu súng, ánh mắt do dự cảnh giác bóng cây dữ tợn ở bốn phía một lúc lâu, cuối cùng nàng thật sự đợi không được tiếng chuông lần thứ hai vang lên, càng không biết tại sao tiếng chuông lại đột nhiên đứt đoạn, hỏi Âm Ca nói: "Sau khi tiếng chuông này ngừng, sẽ không xuất hiện nữa sao? Chẳng lẽ đây là loại âm thanh một lúc một trận?"
"Khoảng cách tiếng chuông tiếp theo vang lên." Âm Ca lạnh lạnh mà nói: "Còn có tám giờ."
"Lâu như vậy?" Vũ Lâm Hanh khó hiểu: "Vì cái gì a, còn cần phải qua tiếp tám tiếng nữa? Tiếng chuông này ta thực sự cảm thấy rất quỷ dị, thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao ngươi lại biết như vậy, chẳng lẽ trước kia đã nghe thấy gì đó tương tự? Ta nghe lão ba lão mẹ ta nói lúc xuống đất, có khả năng sẽ nghe được một ít âm thanh không tồn tại trên thế giới này, cái loại âm thanh này có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác, tiếng chuông này cũng thế sao? Vậy lúc này ta nghe xong, có vấn đề gì không? Chẳng lẽ mọi thứ ta nhìn thấy lúc này, cũng là ảo giác? Không phải chứ, vậy ngươi có thật hay không, hay là ta gặp phải ảo giác nào đó?"
Nàng ném ra một đống vấn đề, Âm Ca tuyệt nhiên không tiếp, cũng không nói gì nữa, chỉ đi thẳng về phía trước, hơn nữa giống như nàng đang đuổi theo thời gian, đi rất nhanh.
Vũ Lâm Hanh than khóc một tiếng, trái tim hỏi sao lại nữa rồi, đây cũng quá mức không muốn nói chuyện với người, tuy rằng người đẹp, lại cao, ngực lại lớn, tiếc là quá mức "người đẹp đông lạnh", uổng phí điều kiện trời sinh tốt như vậy.
Nhưng sau khoảng thời gian này, nàng cũng coi như đã quen tính khí của Âm Ca, vội gọi Phong Sanh cùng Tô Diệc phía sau đuổi kịp, chính mình lại bước nhanh chạy đến bên cạnh Âm Ca, cùng Âm Ca tiến về phía trước.
Chỉ là càng đi tiếp, cảnh vật xung quanh cũng biến hóa, từng mảnh từng mảnh bóng cây từ trước mặt nàng xẹt qua, Vũ Lâm Hanh càng nhìn càng cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô cùng kỳ quái.
Chờ một chút, nàng có phải đã đi qua nơi này không?
Chẳng lẽ nàng gặp phải "Quỷ đánh tường", thực tế nàng vừa mới đi qua đoạn này, nếu không vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
"Chúng ta đang đi về hướng nào?" Vũ Lâm Hanh hỏi Âm Ca.
"Không đi gặp cha mẹ ngươi sao?" Âm Ca lạnh lùng mà liếc nàng một cái.
"Đương nhiên ta biết hiện tại phải đi tìm lão ba lão mẹ." Vũ Lâm Hanh nói: "Nhưng có phải vừa rồi chúng ta đã tới nơi này không? Ta cảm thấy có thể chúng ta gặp Quỷ đánh tường."
"Chưa đến nơi." Âm Ca hờ hững.
Vũ Lâm Hanh thấy nàng trả lời quyết đoán, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, lại cảm thấy hình như đúng là lần đầu tiên đi đến nơi này.
Phụ cận sinh trưởng rất nhiều nấm màu đỏ, mũ nấm rất lớn, lớn đến gần như có thể ở dưới mà trú mưa, loại màu sắc tươi đẹp này, chắc hẳn là có độc.
Nhưng sao lại có loại cảm giác giống như đã từng thấy qua.
Chẳng lẽ trước đây nàng đã tới? Lần này chỉ là quay lại chốn cũ?
Đầu óc Vũ Lâm Hanh có chút đần độn, cảm giác dường như trong đầu có hai loại ký ức lộn xộn đang đánh nhau, trí nhớ chia làm hai trục thời gian, lúc bên trái, lúc bên phải, mâu thuẫn không thôi.
Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Âm Ca, càng nhìn càng cảm thấy tấm lưng kia cũng trở nên quen thuộc, nhất là tầng hàn khí bọc trên người Âm Ca, chẳng những không cảm thấy xa lánh, trái lại còn có loại cảm giác thân thiết.
"Kia... Ai." Vũ Lâm Hanh ở phía sau gọi Âm Ca.
Âm Ca quay đầu lại, gao gắt nhìn chằm chằm nàng.
Vũ Lâm Hanh sợ tới mức cả người run run, lập tức ngoan ngoãn sửa lại: "... Âm tỷ tỷ."
Âm Ca không nói chuyện.
Vũ Lâm Hanh thận trọng quan sát sắc mặt nàng, cẩn cẩn dực dực mà hỏi han: "Không nói về nơi này nữa, nói về ngươi đi, trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa a, bỗng nhiên sao ta lại thấy ngươi quen mắt như vậy?"
Âm Ca vẫn như cũ im lặng không lên tiếng, chỉ dùng một loại ánh mắt phức tạp đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Vũ Lâm Hanh càng cảm thấy hứng thú, Âm Ca không phủ nhận, chẳng lẽ trước đây thật sự đã gặp?
Nàng học giọng điệu của Giả Bảo Ngọc, cười hì hì nói với Phong Sanh cùng Tô Diệc: "Vị muội muội này ta đã từng gặp qua."
Âm Ca: "..."
Phong Sanh: "..."
Tô Diệc: "..."
Vũ Lâm Hanh đột nhiên thấy một trận lạnh, oán giận hai thiếu niên kia: "Hai ngươi cũng thật không thú vị, đoạn đơn giản này của Hồng Lâu Mộng cũng không tiếp được ta? Lúc này, hai ngươi không phối hợp được với ta sao? Sách đã đọc đều vứt trong bụng cẩu rồi."
"Phối... phối hợp?" Phong Sanh hơi ngẩn người.
Âm Ca cười lạnh một tiếng: "Kêu tỷ tỷ."
Vũ Lâm Hanh: "..."
Nàng bị hàn khí đông lạnh kia làm cho rụt đầu, lẩm bẩm mà nói: "Vị tỷ tỷ này... ta từng gặp qua."
Lúc này Phong Sanh lại thông minh, lập tức cổ động, học theo giọng điệu Giả Mẫu, nói: "Lại ăn nói xằng bậy, làm sao ngươi có thể từng gặp qua nàng?"
Vũ Lâm Hanh: "..."
Nàng giơ chân lên, muốn đạp Phong Sanh, nhưng nghĩ đến trên người Phong Sanh có thương tích, cũng không thật sự đạp xuống, bộ dáng giả mô giả thức làm động tác giữa không trung liền rụt trở về, nói: "Ta bảo ngươi phối hợp, ngươi liền phối hợp như vậy? Ai cho ngươi dùng lời thoại Giả Mẫu tiếp lời ta nói?"
Giả mô giả thức: có thể hiểu là giả vờ.
Phong Sanh vội nói: "Tiểu thư, lời thoại tiếp theo quả thật là Giả Mẫu nói a."
"Ta đương nhiên biết, nhưng ngươi không thể linh hoạt một chút, đổi giọng điệu nói chuyện của ngươi sao? Bộ dáng này của ngươi, giống Giả Mẫu sao?" Vũ Lâm Hanh làm dáng lại muốn giả bộ đá: "Làm sao, ngươi còn muốn làm bà nội ta?"
Phong Sanh: "..."
Vũ Lâm Hanh cười đùa ầm ĩ, nhưng trong lòng thật sự cảm thấy Âm Ca nhìn quen mắt cực kỳ, càng nghĩ càng rối rắm. Âm Ca không hề để ý tới nàng, tiếp tục đi về phía trước, nhóm người đi được một đoạn đường, bước chân Âm Ca chợt dừng lại.
"Làm sao vậy?" Vũ Lâm Hanh hoảng sợ.
"Mấy giờ rồi?" Âm Ca hỏi.
Vũ Lâm Hanh đã quen nàng hỏi giờ, nhìn đồng hồ: "Bốn giờ bốn mươi tám."
Âm Ca nói: "Cha mẹ ngươi có lẽ ở ngay phụ cận."
"Thật sao?" Đôi mắt Vũ Lâm Hanh sáng ngời, vội vàng nhìn xung quanh.
Âm Ca nhíu nhíu mày: "Thật, có điều ta không biết cụ thể ở đâu."
Năm đó khi nàng hành tẩu trong rừng mưa, vẫn luôn đeo mặt nạ, nàng âm thầm quan sát những người đột nhập vào rừng mưa, lúc đó Vũ Lâm Hanh chưa bao giờ nhìn thấy mặt nàng.
Nàng vẫn nhớ rõ ràng, năm đó nàng chỉ đứng ở chỗ này, cách bụi cây, ở phía xa mà nhìn Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi. Khi đó nàng từng chính mắt nhìn thấy cha mẹ Vũ Lâm Hanh xuất hiện ở nơi này, cha mẹ Vũ Lâm Hanh chân trước vừa mới đi, Vũ Lâm Hanh chân sau đã đi theo.
Cảnh vật trước mắt, và năm đó giống nhau như đúc.
Khi đó, nàng từng nhặt được một chiếc đồng hồ bỏ túi trên một cỗ thi thể, lúc ấy nàng nhìn không hiểu thời gian trên đồng hồ, chỉ cảm thấy đồng hồ kia cổ cổ quái quái, lại thuận tay mang theo bên mình. Nhưng nàng nhớ rõ lúc nhìn thấy cha mẹ Vũ Lâm Hanh, vị trí của kim đồng hồ bỏ túi kia, chờ sau này nàng hiểu được, mới biết được thời gian khi đó là bốn giờ bốn mươi lăm rạng sáng.
Thời gian hiện tại, so với thời gian lúc trước Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi chạy tới nơi này, chậm ba phút.
Mộng tràng tái hiện lại cảnh tượng trong trí nhớ và sự kiện từng phát sinh, nàng và Vũ Lâm Hanh đều là mộng chủ, sau khi tiến vào mộng tràng tạm thời bị che giấu ký ức, còn tưởng rằng đang ở quá khứ, nguyên bản hẳn là phải căn cứ vào quỹ đạo trong trí nhớ, tái hiện hồi ức, ngay cả thời gian cũng có thể phù hợp. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, hoặc ngoại lực dẫn theo can thiệp, hoặc ngoài ý muốn thức tỉnh quá sớm, dẫn đến mộng chủ các nàng có bố trí hoàn toàn mới, nghe theo hành vi logic thực tế của bản thân, và dựa trên hiểu biết đối với ảo ảnh mà sinh ra tiềm thức logic, phát triển ra các loại sự kiện, đối thoại khác nhau chỉ thuộc về "hiện tại".
Năm đó nàng cũng không đi cùng Vũ Lâm Hanh lâu như vậy, đại đa số thời điểm đều là ở một nơi bí mật gần đó, hiện giờ trong mộng tràng, lại một đường đi tới nơi này.
Cha mẹ Vũ Lâm Hanh từng xuất hiện ở đây, thời gian hiện tại và lúc trước lại chỉ kém vài phút, căn cứ vào tiềm thức logic trong trí nhớ Vũ Lâm Hanh, ảo ảnh của cha mẹ Vũ Lâm Hanh chắc hẳn còn đang ở phụ cận, không có khả năng đi xa.
Chỉ là năm đó, tại thời điểm này nàng gặp chuyện quan trọng, phải bỏ đi, cũng không biết sau đó Vũ Lâm Hanh gặp cái gì, nhưng năm đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ xa thấy được Vũ Lâm Hanh cùng Vũ phụ Vũ mẫu tuần tự xuất hiện ở nơi này, rất có khả năng Vũ Lâm Hanh đã từng đoàn tụ cùng cha mẹ mới đúng.
Hiện tại không có gì quấy rối, để Vũ Lâm Hanh đi xung quanh, chờ Vũ Lâm Hanh tìm được nơi lúc trước gặp cha mẹ, ảo ảnh của cha mẹ Vũ Lâm Hanh đương nhiên sẽ xuất hiện trước mặt Vũ Lâm Hanh. Giống như những nam nhân lúc trước đào Anh thái tuế, như nàng dự đoán, địa điểm xuất hiện cũng sẽ giống với năm đó.
"Ngươi tìm xung quanh xem." Âm Ca nói.
Năm đó nàng có việc nên đã rời đi.
Hiện giờ, nàng lựa chọn ở lại.
Vũ Lâm Hanh nửa tin nửa ngờ, đi qua đi lại ở phụ cận, đến lúc nàng tách ra một mảnh lùm cây, nhìn về phía trước, cước bộ lập tức dừng lại.
Âm Ca đi đến bên cạnh nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng ấy, chỉ thấy cách đó không xa lộ ra một cái cửa động đen đen thấp bé, ẩn dưới một nhánh rễ cây vặn vẹo, lá cây vừa dày lại rậm rạp, phát ra một luồng hơi ẩm u lạnh.
Sắc mặt Vũ Lâm Hanh càng ngày càng lạnh.
Nhìn một lúc, Vũ Lâm Hanh giống như thật sự nhìn thấy ma quỷ, hai vai run rẩy. Nhưng ngay cả chính Vũ Lâm Hanh cũng không biết, nàng rốt cuộc đang sợ cái gì, chỉ theo bản năng cảm thấy cả người rét run.
Âm Ca yên lặng mà nhìn chằm chằm cửa động kia.
Vũ Lâm Hanh chỉ cảm thấy bước chân giống như đổ đầy chì, chậm rãi đi đến cái cửa động kia, mỗi một bước đi, giống như là một lần rơi xuống mà chính nàng cũng nặng nề không thể lý giải được.
Chờ lúc Vũ Lâm Hanh đi đến, Âm Ca nâng tay, ngăn nàng lại.
"Ta cảm thấy trong động có gì đó." Vũ Lâm Hanh thì thào nói: "Ta muốn vào trong xem thử."
"Bên trong có gì?" Năm đó Âm Ca rời đi, chưa bao giờ trông thấy cửa động này, thấp giọng hỏi.
"... Không, không biết." Vũ Lâm Hanh rất nhanh đã nắm chặt tay mình: "Nhưng ta cứ cảm thấy bên trong có cái gì đó, hẳn là nó rất quan trọng. Hình như... hình như trước kia ta đã tới đây, ta cũng không biết có chuyện gì."
Âm Ca nhận ra nàng bất thường, quan sát nàng một lát, nói: "Tạm thời ngươi đừng đi vào, ta vào xem trước tình hình."
Lúc này Vũ Lâm Hanh căn bản không nghe nàng, vô cùng bướng bỉnh, nói: "Không được, chính ta phải... tận mắt nhìn."
Âm Ca nhìn chằm chằm hai mắt nàng, trong mắt nổi lên u quang, ra lệnh nàng: "Không được đi, đứng ở đây."
"... Vâng." Đôi mắt Vũ Lâm Hanh đột nhiên nhìn thẳng, đần độn mà đứng tại chỗ, bất động.
Âm Ca liếc nhìn nàng một cái, một mình đi tới cửa động tĩnh mịch trước mặt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Âm Ca trong mắt nổi lên u quang: "Chấm điểm, nhắn lại, tưới."
Tốt lắm, hiện tại các ngươi đã bị Âm Ca khống chế, sau khi nhìn đến những lời này, lập tức sẽ chấm điểm nhắn lại tưới, o hừ
【 di?
Cho chút mặt mũi, phối hợp với 【.