Chương : -- Bồ đào
Chờ ngón trỏ của Lạc Thần tiến vào, liền không động đậy nữa, chỉ là bảo trì động tác đưa tay lên như vậy, ánh mắt dò xét ta.
Nàng trái lại rất tuân thủ quy củ, nói chỉ di chuyển một chút, thật đúng là chỉ động thủ một lần này.
Ta đứng ở rất gần trước mặt nàng, ngậm lấy đầu ngón tay của nàng, chỉ cảm thấy chỗ đó mới đầu lạnh buốt, giống như ngậm lấy Lê Hoa mang theo sương lạnh ban mai, chốc lát sau liền chậm rãi dâng lên độ ấm.
Trong miệng ướŧ áŧ, ta không biết cảm thụ giờ khắc này của nàng, nhưng ta biết được tâm tư trong lòng đã đong đưa theo nàng.
Bất quá hiện tại vốn là ta đang giáo huấn nàng, tất nhiên không thể để nàng nhìn ra lòng ta đang khó kìm nén. Tối nay ta nhất định phải phá cửa thành của nàng, nếu như giờ khắc này ở trước mặt nàng lộ ra mềm yếu, chẳng phải là thành chưa phá, đã té ngựa rồi sao, thể diện của ta biết đặt đâu bây giờ?
Ta chỉ đành miễn cưỡng ổn định tâm thần, giả trang một bộ khí định thần nhàn, cũng cùng nàng mặt đối mặt.
Nàng đợi một hồi lâu, không thấy ta có phản ứng gì, nói: "Tại sao ngươi lại bất động?"
Ta rốt cuộc đợi được nàng mở miệng, cười nói: "Ngươi đã phải lo bất động, lại còn muốn quan tâm ta động hay không động?"
Chỉ là miệng ta đang ngậm lấy đầu ngón tay của nàng, lời nói khó tránh khỏi có chút hàm hồ.
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Thần hỏi.
Ta chỉ đành lặp lại một lần nữa.
"Nghe không rõ." Mi mắt Lạc Thần hơi khép lại, giống như đang xem náo nhiệt.
Ta đột nhiên tỉnh ngộ, chợt cảm thấy có chút bực mình.
Nàng là người thông minh như vậy, mặc dù ta ngậm lấy tay nàng chỉ phát ra âm thanh hàm hồ, nàng cũng vẫn có thể phân biệt rõ ràng, giờ phút này lại nói nghe không rõ, không phải cố ý thì là cái gì.
Ta không hề lên tiếng, chẳng qua là nhẹ trừng nàng liếc mắt một cái.
Nàng thấp giọng nói: "Nếu như ngươi không thay ta cởi y phục, ngón trỏ ta lại vẫn bất động như vậy một hồi, sẽ bị đau xót."
Ta không thay y phục, bất quá lúc này lại bắt đầu chuyển động, ở trên đầu ngón tay nàng khẽ cắn xuống, dùng để đáp lễ lại.
Đầu ngón tay của nàng theo động tác khẽ cắn của ta mà thoáng run một phát.
Ta bắt được phản ứng khả ái này của nàng, lập tức kinh hỉ mà nhìn nàng.
Nàng giống như bị ta phát hiện ra bí mật, có chút co quắp, ánh mắt hướng sang bên cạnh.
Trong lòng ta vui vẻ, tim đập càng nhanh một chút, lúc này cũng không hề cùng nàng dây dưa, mà ngậm lấy đầu ngón tay của nàng, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay nàng bắt đầu khẽ liếm. Còn tốt, khe hở từ vải trắng mà lúc trước ta kéo xuống chưa bị che lại, ta ở một bên vừa liếm lấy, một bên lại có thể tiếp tục quan sát sắc mặt của nàng.
Nàng hơi cúi thấp đầu xuống.
Ta đem ngón tay của nàng ngậm vào sâu hơn một chút, đầu lưỡi khinh động, chỉ ngóng trông có thể làm cho nàng từ đó biểu hiện ra vài phần vui thích mới tốt, toàn thân càng phải dâng lên vài phần run rẩy.
Đã qua một hồi lâu, ngón tay nàng đại khái là bị ta cuốn lấy có chút khó nhịn, có mấy lần gần như đều muốn ở bên trong khẽ nhúc nhích, lại bị nàng nhịn được, lộ vẻ đang kiệt lực áp chế.
Ta đã lâu chưa từng nếm được tư vị ngón tay của nàng, lần này phải tranh thủ mà đem nàng thưởng thức một phen, khi thì khẽ liếm, khi thì hàm răng nhẹ cắn.
Trải qua giày vò này, ngón tay của nàng mặc dù vẫn ẩn nhẫn không di chuyển, ta lại có thể tinh tường cảm giác được nàng nhẹ run.
Ta nảy ra ý xấu, nói: "Nói lời phải giữ lời, ngón tay ngươi không được nhúc nhích."
Ngực nàng phập phồng so lúc trước còn muốn rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn mắt ta chưa bịt kín vải trắng, sắc mặt băng bó nói: "Lời hứa đáng giá nghìn vàng, không cho ngươi nhìn nữ quỷ."
Ta nâng hai tay đều đặt ở trên người nàng, bộ dáng giả vờ vất vả thay nàng cởi y phục, trong miệng nghẹn ngào hàm hồ đáp lời: "Hiện ta đang thay ngươi cởi y phục, không rảnh lại đi che vải trắng lần nữa, chỉ có thể phiền ngươi tự vươn tay tới đây giúp ta."
Nói xong, ta lại giả vờ hỏi nàng: "Nhưng ngươi lại không thể di chuyển, vừa rồi cơ hội một lần di chuyển cũng đã dùng hết rồi, hiện tại phải thế nào mới tốt?"
Chỉ là, ta chưa kịp đắc ý bao lâu, ngón tay Lạc Thần từ trong miệng ta rút ra, hai tay duỗi thẳng, một tay ôm lấy hông ta bế lên.
Ta căn bản không ngờ được nàng sẽ đột nhiên làm như vậy, đáy lòng hoảng hốt, vô thức vịn lấy vai của nàng, hoảng sợ nói: "Chơi xấu, ngươi tại sao lại di chuyển?"
Thanh âm của nàng liễm vài phần run rẩy, trên mặt lại nhàn nhạt nói: "Khe hở nơi vải trắng của ngươi không che, vừa rồi vẫn một mực nhìn ta, nếu như thật đúng là muốn công bằng thì ta cũng phải một mực cử động mới đúng. Nhưng ta chưa từng nhúc nhích, tự nhiên là có thể đem đoạn thời gian vừa rồi bảo lưu lại, hiện tại ta đang dùng đến thời gian đã bảo lưu vừa rồi để bây giờ di chuyển, làm sao có thể tính là chơi xấu?"
Ta: "......"
Ta đoán không được nàng còn có chiêu này, nhưng kỳ thật nàng nói cũng không có sơ hở, vừa rồi ta đúng là vẫn một mực xuyên qua khe hở mà nhìn nàng, là ta đuối lý trước. Ta tự biết không nói lại nàng, lập tức nhắm nghiền hai mắt, không lại nhìn nàng, miễn cho thời gian cử động này của nàng bảo lưu được càng lâu.
"Hiện tại hiểu được phải nhắm mắt?" Nàng nói.
Ta vội hỏi: "Hiện tại ta đã nhắm mắt, không nhìn thấy nữ quỷ, ngươi cũng không được lại bảo lưu, chỉ có thể di chuyển một lát."
"Tất nhiên." Lạc Thần đáp: "Ngươi không thể nhìn lén."
"Ta mới sẽ không nhìn lén." Lời nói của ta lại có chút chột dạ, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
Lạc Thần ôm ta, đi đến rất nhanh, dùng khoảng cách để phán đoán, không giống như là đi đến phương hướng bể tắm lớn, mà là địa phương cách xa bể tắm lớn một chút, trong lòng ta hiếu kỳ, không biết nàng muốn đem ta ôm đi nơi nào, chỉ đành phải híp hai mắt lại thành một khe hở mông lung, lặng lẽ nhìn lại.
Phía bên phải là một cái đài xanh bằng đá, bên trên đặt một chậu nước bằng đồng, hai ống trúc dẫn nước treo ở phía trên chậu nước kia. Lạc Thần buông ta đứng bên cạnh, mở ra nút che một ống trúc trong đó, đựng lấy nước giếng chảy ra từ bể nước lạnh, cũng đem nước trong ống trúc hướng tới trong tay ta.
Ta hiểu được thâm ý trong chuyện này, lập tức mặt đỏ tai hồng, cùng nàng cùng nhau đưa tay cẩn thận rửa sạch mấy lần, trong lúc này thay đổi đến vài chậu nước.
Chờ hai người rửa tay xong, hiện tại nàng mới rỗi rãnh, một lần nữa đem vải trắng trên mắt ta điều chỉnh ngay ngắn lại.
Lúc này ta lại tiếp tục chẳng thấy được rõ ràng, trong lòng không khỏi có chút sợ, còn tốt nàng rất nhanh đã vươn tay tới đây, nắm ta đi, ta liền an tâm. Mặc dù chung quanh tối đen thành một đoàn, có nàng dẫn dắt ta, ta vẫn yên tâm đi về phía trước.
Chốc lát sau, Lạc Thần ở bên cạnh ta nói: "Cẩn thận dưới chân, hiện tại đã đến bên cạnh bể tắm, trên đất có nhiều vũng nước đọng lại, chớ để trượt chân."
Ta gật nhẹ đầu, nàng vươn tay tới đây ôm lấy ta, hai tay ta chăm chú ôm lấy nàng, ở dưới động tác của nàng mà xuôi theo ngồi bên cạnh bể tắm. Dưới tay nàng cũng không nhàn rỗi, xe nhẹ đường quen, rất nhanh đã đem trung y của ta đều cởi xuống, chỉ chừa lại tiết y trong cùng cho ta, cũng đủ trần trụi.
Ta ở trong lòng tính thời gian, cười nói: "Thời gian ngươi bảo lưu dùng hết rồi, không cho cử động nữa."
Ta lại nghe nàng ở bên cạnh vang lên tiếng 'xột xoạt', lập tức thầm nhủ không tốt, liền hiểu được tính toán trong lòng nàng, vội hỏi: "Không phải để cho ta thay ngươi cởi y phục sao, vừa rồi chưa cởi hết, chỉ mới một nửa bên phải, ngươi thế nào lại tự cởi ra rồi?"
Nàng vô tội nói: "Ngươi là thay ta cởi một nửa, cũng chính vì như thế, một nửa còn lại đang treo ở trên người ta, cực dễ dàng rơi xuống. Cũng không phải là ta tự cởi y phục, thật sự là y phục tự rớt xuống."
Ta: "......"
Nói xạo, rõ ràng là nàng động thủ.
Nhưng ta không cách nào phản bác, dù sao y phục cởi đi một nửa giống như lúc trước, chắc chắn là dễ dàng từ trên người rớt xuống.
Lạc Thần nói: "Yêu cầu bất động của ngươi giới hạn trong lúc ta thay y phục, hiện tại ta đã thay hết y phục, sau này liền có thể cử động bình thường."
Ta biết nàng sẽ nói như vậy, rồi lại không thể làm gì. Luận về thủ đoạn bách chuyển thiên hồi, ngoặt rẽ lượn quanh thì ta thật sự chơi không lại nàng, dù sao những lời kia của nàng nghe vào đều cực kỳ có lý, ta tìm không ra bất luận sơ hở nào từ đó.
Ta chỉ đành ngồi xuôi theo bên cạnh bể tắm, đem quần trong vén lên, một đường vén đến trên đầu gối, thả hai chân ngâm vào trong bể tắm.
"Nước có chút lạnh." Ta thầm nói.
"Ngươi thay y phục đều kéo dài một hồi lâu, có thể không lạnh sao?"
Lạc Thần nói xong, bên kia lại có động tĩnh, là âm thanh khi nàng đem bàn thấp bên cạnh bể tắm dịch tới gần chỗ ta, nghe tiếng vang khinh động của những đồ vật bên trên bàn, xác thực là nàng đã chuẩn bị chén dĩa và bầu rượu.
Dù sao ta đã ngửi thấy được mùi thơm của Ngọc Dịch Thanh.
Mùi rượu khiến cho lòng ta ấm áp lên, chỉ là tưởng tượng đến lát nữa có thể ở một bên vừa cùng nàng tắm rửa, một bên cùng nàng uống rượu, không khỏi tâm viên ý mã. Ta ở trong bồn tắm quơ hai chân, cánh hoa trong nước ở bên chân ta nhẹ cọ vào, ta rất mãn nguyện, nói khẽ: "Ngươi thêm... một chút nước ấm đi."
"Được."
Chỉ chốc lát công phu, hai chân của ta đã cảm giác được độ ấm của nước trong bể tăng cao hơn, Lạc Thần đã thông qua ống trúc bên trên bể, cho nước ấm chảy vào.
Ta thoải mái mà than nhẹ một tiếng.
Cơ quan phòng tắm này của Côn Luân quả nhiên là tuyệt vời, chỉ cần phòng chứa bên cạnh còn thừa than đang đốt, cho dù ta cùng nàng hiện tại tắm rửa một hồi lâu, cũng không lo nước sẽ lạnh mất.
Bởi vậy, có câu nói thế này, tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát.
Còn ở đây, Côn Luân là tiền nhân phòng tắm, hậu nhân nước sẽ không lạnh.
Côn Luân không hổ là Côn Luân, kính ý của ta đối với Côn Luân lại thêm vài phần. Nếu như nàng chưa từng ở lúc ta còn nhỏ khi nào cũng thường bởi vì mẫu thân ta thiên vị ta, mà cùng ta sinh khí, luôn khiến ta bị phạt đứng, hoặc tìm chút biện pháp tới thu thập ta, kính ý của ta đối với nàng chỉ sợ càng thêm giống như trời cao, biển sâu.
Nhiệt khí trong bể tắm lại làm cho ta có chút lười nhác, ta muốn tìm một thứ mềm mại để dựa vào một chút, hàm hồ nói: "Lạc Thần, ngươi tới đây ôm ta."
Lạc Thần đi đến đằng sau ta, đem ta bế lên, nàng tự ở bên trên bể tắm ngồi xuống, để cho ta ngồi ở trên đùi nàng.
Chân hai người đều ngâm trong bể, ở dưới nước dán sát vào nhau.
Ta bị nàng ôm từ phía sau, chỉ cảm thấy toàn thân đều tựa như muốn chìm vào ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực nàng, của nàng thực sự là thứ mềm mại nhất trên đời khiến cho ta vui vẻ dựa vào, ta chẳng những có thể dựa vào nàng, mà lại càng cảm thấy bản thân mềm nhũn.
Lạc Thần duỗi tay, từ trên bàn thấp bên cạnh lấy một thứ gì đó tới đây, dừng lại ở trước mặt ta, chỉ là chưa từng đụng phải ta.
Ta cho rằng nàng đem rượu tới đây cho ta nếm thử, lại không ngửi thấy được mùi rượu lại gần, ngược lại ngửi thấy một cỗ hương thơm từ bồ đào.
"Ngươi còn mang bồ đào vào đây?" Ta buồn cười, tim lại bắt đầu đập nhanh đến có chút khó khắc chế.
Xế chiều lúc đi chợ, ta thấy một nông hộ có vườn bồ đào rất thơm ngọt, liền mua một ít. Bồ đào vào ngày thu, đúng là thời điểm thích hợp để nhấm nháp.
Một bên cùng nàng tắm rửa, một bên đút cho nàng một chút rượu thanh hoặc bồ đào, trái cây khác, đây vốn là ước nguyện ban đầu của ta khi ở bên bể tắm chuẩn bị bàn thấp, không nghĩ tới ta còn chưa chuẩn bị, nàng ngược lại đã làm trước ta một bước.
Nàng một tay cầm lấy bồ đào, ở trên môi ta nhẹ cọ xát nói: "Đến, nếm thử một quả, xem thử ngọt không?"
Quả bồ đào kia xác thực đã bị nàng dùng nước giếng ngâm qua, mát mát lành lạnh, trên môi ta lập tức run một cái.
Ta hé miệng muốn cắn lấy quả bồ đào kia, bồ đào rõ ràng ở bên môi ta, ta lại cắn không được, đúng là nàng đã đem bồ đào dịch chuyển ra xa chút, tầm mắt của ta giờ phút này nhìn không rõ ràng lắm, lập tức sinh khí nói: "Không phải để cho ta nếm thử sao?"
Thân thể nàng từ phía sau dán sát vào ta, một tay vòng qua, bàn tay đặt ở trên bụng ta, nói khẽ: "Vừa rồi nữ quỷ run tay, mong ngươi tha thứ."
Ta: "......"
Nàng lại lần nữa đem bồ đào nhích tới gần, tay ở nơi bụng xoa nhẹ.
Toàn thân ta rùng mình một cái, nàng vừa rồi không cho ta nếm, ta tự nhiên cũng không nhận thua, đem âm thanh thở dốc gần như phát ra kiềm hãm lại trong cổ họng, nói: "Ta không ăn."
"Nữ quỷ muốn ngươi......" Bàn tay phía dưới của nàng vẫn nhẹ nhàng linh hoạt, xoa nhẹ ta, dừng một chút, mới nói: "Ăn."
Thân thể của ta có chút run rẩy, nói: "A......... Ân...... trong chuyện xưa đều nói, nữ quỷ cho đồ ăn thì không...... không thể ăn, hiện tại đang là chuyện quỷ, ta tuyệt không ăn."
Kỳ thật ta rất muốn ăn được không.
"Vì sao không thể?"
Ta bị nàng xoa đến có chút tâm thần tan rã: "Ăn...... Ân, ăn hết sẽ thần trí mơ hồ, nữ quỷ muốn nàng như thế nào, nàng liền như thế ấy."
"Thật không, ngươi không muốn nữ quỷ cho ngươi như thế nào, ngươi liền như thế ấy sao?" Nàng ở bên tai ta nhẹ hỏi một câu.
Ta đối mặt với nữ quỷ, thà chết chứ không chịu khuất phục: "Ta......ha...... Ân, ta quả quyết không thể để nữ quỷ mê hoặc tâm trí."
___________________________
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư Sư, ngươi đều Ha...... Ân...... Ân, ngươi còn thà chết chứ không chịu khuất phục, không hổ là đối mặt nữ quỷ lúc, toàn thân chính khí tốt cô nương 【.
Chúng ta Côn Luân lại một lần ẩn sâu công cùng tên 【.