(*) Chớ bảo đàn ca buồn viễn xứ, non xanh trăng sáng vẫn bên mình: trích từ 《Long Tiêu dã yến》của Vương Xương Linh thời nhà Đường.
******
Mặc dù cách sương đen nhưng Vân Dao vẫn cảm nhận được sự hung ác và ác ý đang dâng trào của kẻ cầm đầu kia thời khắc này.
Đáng tiếc, gã phẫn nộ cũng vô ích thôi.
Gương Thiên Chiếu đã nứt hoàn toàn từ vị trí trung tâm, bảo quang tiêu tán, chẳng khác gì một khối đá bình thường.
“...... Hàn, Uyên, Tôn.”
Người sương đen hận đến mức muốn mài xương hút máu hai người dưới đất, hai lỗ đen âm u trong sương đen trừng mắt với hai người nọ.
Gương Thiên Chiếu vô dụng bị ném xuống, cắm xuống mặt đất trước mặt Mộ Hàn Uyên.
Giọng nói lạnh lẽo biến thành tiếng cười khàn khàn vặn vẹo: “Ma đầu gây họa cho thế gian, khiến linh bảo dự báo tương lai tự vẫn…… Đúng là không tầm thường, Hàn Uyên Tôn à.”
Dứt lời, sương đen xoay người biến mất giữa không trung.
“Rút lui.”
Theo mệnh lệnh của người sương đen cầm đầu, tất cả ma tu rải rác trên bầu trời đều rút lui về phía tây bắc.
Vân Dao kinh ngạc nhìn chiếc gương trước người Mộ Hàn Uyên.
Ngập ngừng một chút, nàng phẩy tay một cái, thu nó vào lòng bàn tay.
Linh khí thật sự đã tán loạn, thậm chí có thể trực tiếp cất vào pháp khí trữ vật.
Gương Thiên Chiếu là vật đến từ Tiên giới, cho dù dự đoán cũng không đến mức bị sức mạnh cõi Phàm làm hại. Tình huống hiện tại, hệt như chạm vào sức mạnh siêu việt của cõi Phàm, cấm kỵ của cõi Tiên?
Hơn nữa hư ảnh vừa rồi, rõ ràng là dáng vẻ của Mộ Hàn Uyên kiếp trước mà nàng trải qua trong tháp Luân Hồi, tại sao lại xuất hiện trong gương Thiên Chiếu tiên tri?
Chẳng lẽ, là điềm báo kiếp này Mộ Hàn Uyên sẽ giẫm lên vết xe đổ?
Nghĩ như thế, Vân Dao đột nhiên siết chặt gương Thiên Chiếu.
—— Nàng tuyệt đối không để bi kịch kia xảy ra lần nữa.
Xung quanh là tiếng gió rít gào, khắp nơi đều là người bị thương, mặt đất là một mớ hỗn độn.
Hiện tại không phải lúc suy nghĩ nhiều, Vân Dao xoay tay cất chiếc gương đã vỡ nát.
Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh chạy tới, nhưng không dám nhìn vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên bên cạnh Vân Dao: “Sư thúc, chúng ta có nên đuổi theo không?”
“Bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, đuổi theo cũng vô ích. Hơn nữa,” Vân Dao dừng lại, xoay người, nhìn về phía đông nam: “Chúng ta cũng không thể đi.”
“Hả? Tại sao?”
Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh không hiểu.
Nhưng chốc lát sau, bọn họ nhận ra điều gì đó, sắc mặt biến đổi, cảnh giác nhìn về phía mà Vân Dao nhìn lúc nãy.
“Tiên minh cứu viện chậm trễ —— Xin các vị đạo hữu thứ tội!”
Khi dẫn âm này vang khắp vòm trời, hơn mười hình bóng có hơi thở tu vi hùng mạnh xuất hiện ở chân trời phía đông nam.
Ngược lại với hướng đám người sương đen chạy trốn.
Trong chốc lát, các chấp sự và trưởng lão của tiên minh hạ kiếm xuống.
“Tiêu Trọng sư huynh!”
“Sư huynh ——”
“Các ngươi có thấy Tiêu Trọng không?!”
“......”
Các đệ tử cốc Cửu Tư lần lượt quay lại, tìm kiếm hơi thở của Tiêu Trọng trong đống đổ nát thê lương.
Ba trong số bốn trưởng lão của cốc Cửu Tư bị thương nặng, được các đệ tử do tiên minh dẫn tới đỡ sang một bên để chữa thương, chỉ còn lại vị trưởng lão nóng nảy được Vân Dao cứu, vành mắt ông ta đỏ bừng, giọng khàn khàn: “Tiêu Trọng! Tiêu Trọng đâu!”
Dường như Ô Thiên Nhai đã tỉnh táo lại.
Hắn đứng phía sau cách Vân Dao và Mộ Hàn Uyên không xa —— Sau khoảnh khắc do dự lúc nãy, hắn đã lập tức muốn chạy đến.
Đáng tiếc, đã muộn một bước.
“Vạn trưởng lão.” Ô Thiên Nhai kiềm chế ông lão vì đau lòng quá mức nên gần như có xu hướng tẩu hỏa nhập ma: “Tiêu Trọng…… e là gặp bất trắc rồi.”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!” Vạn trưởng lão như nổi điên, nắm lấy cổ áo của Ô Thiên Nhai: “Nó là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của cốc Cửu Tư! Sao có thể xảy ra chuyện được?!”
“Thuật Thiên Diện là cấm thuật hấp thụ sinh hồn luyện vào bản thân, nếu kẻ kia có thể ngụy trang thành Tiêu Trọng, bắt đầu lừa gạt các ngươi từ đêm qua, chứng tỏ Tiêu Trọng đã……”
“Ngươi nói bậy bạ!!”
Vạn trưởng lão hung hăng kéo bàn tay đang giữ tay ông ta của Ô Thiên Nhai, đẩy hắn ra: “...... Tại ngươi, đều tại ngươi! Nếu ngươi không đưa tai họa kia về ——”
Sắc mặt của Ô Thiên Nhai hơi biến đổi.
Ngay lúc này, một giọng nữ lạnh lùng ngắt lời ông lão râu bạc: “Vạn trưởng lão, chuyện này do cốc chủ của ông đích thân đưa ra quyết định! Trước khi ông mở miệng trách bừa người khác, cớ sao không cân nhắc một chút về lập trường của hắn?”
“......”
Bàn tay buông thõng bên người của Ô Thiên Nhai hơi cứng đờ.
Hắn quay đầu lại, dường như muốn xem vẻ mặt của Vân Dao lúc này, nhưng cuối cùng lại không có can đảm đối mặt nên đành thôi.
Vạn trưởng lão thở hổn hển, vành mắt đỏ bừng, giận dữ nhìn Mộ Hàn Uyên sau lưng Vân Dao ——
“Được, được! Còn lại ta có thể không so đo, nhưng Hàn Uyên Tôn!”
“......”
Một tiếng này đột nhiên cất cao do cảm xúc phẫn nộ, đồng thời thốt ra cái tên mà mọi người đang tránh nhắc đến, bên ngoài đạo trường đổ nát, tất cả tu giả không hẹn mà đều im lặng.
Vạn trưởng lão không hề hay biết, hai mắt đỏ ngầu: “Chuyện về gương Thiên Chiếu, là ta và cốc chủ cùng tán thành, cả môn phái dù liều mạng cũng phải hộ tống chí bảo đến Tiên Môn Đại Bỉ, nó chẳng những có thể bói ra tiên ma, còn có thể dự báo tương lai, vậy ngươi nói cho ta biết đi —— Hình chiếu ma đầu hại thế gian trên vòm trời lúc nãy, rốt cuộc có phải ngươi hay không!?!”
“——”
Xung quanh, tiếng gió và tiếng côn trùng đều bị câu này lấn át.Im phăng phắc.
Mộ Hàn Uyên, người trong nháy mắt bị muôn người mắng mỏ, phẩy nhẹ qua trường cầm Mẫn Sinh, hắn bình tĩnh, gần như hờ hững nhìn đối phương, trường bào thanh cao xa cách bị gió thổi bay phần phật.
“Không phải ta.”
“Ngươi!”
Vạn trưởng lão tức đến mức muốn hộc máu: “Gương Thiên Chiếu là tiên bảo, là do chính miệng sư muội của ngươi nói! Nó chiếu vô cùng rõ, đó rõ ràng là ma diễm cuồn cuộn, hung thế lay trời, hơi thở đó không thể giả vờ, ngươi còn không chịu thừa nhận ——”
“Gương Thiên Chiếu đã vỡ, tức là không phải thật.” Vân Dao ngắt lời đối phương: “Ta biết lúc này Vạn trưởng lão đang cực kỳ bi ai, nhưng xin ông cẩn thận trong lời nói và hành động —— Lời nói và hành động của ông lúc này không chỉ đại diện cho mình ông, mà là đại diện toàn bộ cốc Cửu Tư!”
Âm cuối, giọng của Vân Dao đã hoàn toàn trầm xuống.
“Được, được lắm……”
Đáng tiếc Vạn trưởng lão đã phát điên trước nỗi đau mất đệ tử, sự ngăn cản của Vân Dao không thể khiến ông tỉnh táo lại.
Sau khi ngửa mặt lên trời cười to, chòm râu trắng nhuốm máu bị gió thổi phấp phới, hình bóng của ông lão đột nhiên lùi lại. Cùng lúc đó, giọng khàn khàn bi phẫn của ông vang vọng khắp vòm trời, lọt vào tai của mỗi tu giả có mặt ở đây ——
“Đệ tử cốc Cửu Tư nghe lệnh! Nhanh chóng gửi môn tấn, gọi tất cả trưởng lão du ngoạn trở về, ta sẽ đích thân đến tộc Phượng Hoàng ở Đông Hải, mời cốc chủ xuất sơn! —— Ba ngày sau, Tiên Môn Đại Bỉ, ta nhất định đòi Càn Môn một câu giải thích!!”
“.........”
Vân Dao nghiến răng nghiến lợi: “Lão già này, sớm biết như vậy, vừa rồi ta không nên cứu ông ta.”
“Mặc dù sớm biết như vậy, sư tôn cũng sẽ cứu.” Một giọng nói vang lên từ đằng sau, sau đó người nọ dừng lại bên cạnh Vân Dao.
Mộ Hàn Uyên thì thầm, dường như hơi khó hiểu: “Từ trước đến nay ta vẫn luôn nghĩ rằng, sư tôn lương thiện bởi vì người chưa từng vô cớ bị vu oan, chưa từng thấy lòng người nham hiểm, biến thành yêu ma quỷ quái dưới ánh mặt trời của thế gian.”
“Yêu ma quỷ quái thì ta thấy nhiều rồi, như tên nhãi Bích Tiêu……”
Nhớ tới đệ tử Phù Ngọc Cung cũng tới, Vân Dao khắc chế lời muốn nói, ho nhẹ một tiếng rồi quay người lại: “Thế gian này, càng nhiều yêu ma quỷ quái hoành hành, ta càng không đi chung đường với bọn chúng. Bọn chúng khinh thường, ta bảo vệ; bọn chúng ly gián, ta tin tưởng; bọn chúng làm điều ác, ta làm việc thiện —— Tại sao phải thay đổi nguyên tắc của bản thân mình vì những thứ trong cống ngầm đó, chẳng lẽ bởi vì dưới ánh mặt trời bọn chúng xấu xa dơ bẩn, cho nên chúng ta phải từ bỏ những điều tốt đẹp, chắp tay nhường thế gian cho bọn chúng?”
Dường như Mộ Hàn Uyên hơi giật mình.
Chốc lát sau, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ làm theo lời dạy của sư tôn.”
“...... Ngươi vẫn chưa hiểu. Ngày mà ngươi thật sự hiểu ra, đó là khi ngươi vì chính thế gian này, chứ không phải vì ta.”
Vân Dao thở dài.
Nàng vô thức nhớ đến kiếp trước trong tháp Luân Hồi, những gì mà Mộ Hàn Uyên đã nói với nàng khi nhập ma.
Nếu không phải do chính miệng hắn nói ra, thì Vân Dao thật sự nghĩ mãi không hiểu, hắn giúp đỡ tông môn, bảo vệ muôn dân trăm họ, làm thánh nhân Hàn Uyên Tôn suốt ba trăm năm, tại sao lại chỉ vì mình nàng?
Có lẽ bởi vì bị Chung Yên Hỏa Chủng ký sinh, hoặc là vì quá khứ như địa ngục bị xem là ác quỷ lúc kể từ chào đời rồi bị giết hết lần này đến lần khác, nàng phát hiện Mộ Hàn Uyên luôn xa cách và thờ ơ với người đời.
Hắn mãi mãi như vầng trăng sáng cao xa vời vợi, không dính bụi trần, cho dù làm việc thiện khắp nơi như một thánh nhân, nhưng lại chưa bao giờ thật sự cảm nhận được nỗi khổ của người đời.
Cho nên khi hắn nhập ma, hắn mới không hề kiêng dè, coi chúng sinh như cỏ rác.
Hắn thương hại hoặc làm điều ác, tất cả đều nằm ngoài cõi tục.
Bởi vì hắn chưa bao giờ thật sự sống giữa mọi người.
Đây mới là nguyên nhân thật sự khiến hắn rơi xuống vực sâu không đáy.
“Sư tôn tin ta sao?”
Vân Dao hoàn hồn.
“Sư tôn tin ta, sau này sẽ không trở thành người kia sao?” Mộ Hàn Uyên bình tĩnh hỏi thêm một câu.
Chỉ là giọng nói trầm hơn một chút, giống như ảo giác vậy.
“Mộ Hàn Uyên, một mình ta tin ngươi hay không, không quan trọng, quan trọng là…… khắp đạo trường này, khắp ngàn dặm, vô số tu giả của Tiên Vực nhìn thấy, hôm nay tin tức này nhất định sẽ lan truyền khắp tứ hải bát hoang, sau này ngươi sẽ luôn phải đối mặt với nghi ngờ và chỉ trích.”
Mộ Hàn Uyên cụp mắt: “Chỉ cần sư tôn tin tưởng ta, cho dù bị muôn người mắng mỏ, ta cũng cảm thấy không sao.”
“Không, không đủ.”
Vân Dao ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Những gì gương Thiên Chiếu tiên đoán, có lẽ đó là số mệnh của ngươi. Nhưng dù số mệnh ép buộc ngươi ra sao, ta cũng hy vọng ngươi đừng bao giờ thỏa hiệp, càng đừng giống như hắn, coi thường mọi thứ trên thế gian này —— Hứa với ta, vĩnh viễn, vĩnh viễn không trở thành người kia.”
“Hắn là số mệnh, chứ không phải tương lai không thể thay đổi của ngươi.”
“......”
Nơi quang chủy đâm vào lồng ngực của Mộ Hàn Uyên chợt cảm thấy đau đớn không thể ngăn chặn nổi, cứ như cái lạnh và cái nóng muốn len lỏi vào sâu trong trái tim hắn.
Đã lâu lắm rồi, hắn nghe được tiếng nhạo báng lạnh buốt, khàn khàn của ma, vang lên từ sâu trong thức hải.
Lúc này đây, giọng nói kia càng lúc càng gần, như kề sát bên tai của hắn.
【… Ha ha ha, chẳng lẽ ngươi thật sự tin vào chuyện hoang đường mà nàng ấy nói, Mộ Hàn Uyên? Đừng ảo tưởng nữa! Kể từ khi sinh ra, ta và ngươi đã được định sẵn sẽ hủy diệt mọi thứ, đó là số mệnh của chúng ta!】
【Thành kiến của người đời không có điểm cuối, nàng ấy cũng như thế.】
【Nếu ngươi chọn tin vào người đời, một ngày nào đó, ngươi sẽ bị cả thế giới ruồng bỏ, lúc đó ngươi sẽ biết thế nào là nỗi tuyệt vọng thật sự.】
【Trên đời này, chưa từng có một ai, thật sự đứng về phía ta và ngươi.】
“Không.” Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại: “Ta và ngươi không giống nhau, ta tuyệt đối, không trở thành ngươi.”
“Mộ Hàn Uyên?”
Vân Dao phát hiện vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên không ổn lắm, nên định hỏi lại.
“Hàn Uyên Tôn.”
Phía sau nàng, âm thanh vừa xa lạ vừa cung kính vang lên, cùng với đó là cảm giác áp bách không hề che giấu của nhóm người đứng cách đó vài trượng.
Vân Dao lạnh lẽo nhíu mày, quay lại nhìn.
Quả nhiên là là nhóm người tiên minh “đúng lúc” chạy tới.
“Ta vừa hỏi thăm tu giả của các tiên môn nên mới biết chuyện gì vừa xảy ra, lo lắng đến hiển ảnh vừa rồi của gương Thiên Chiếu, cũng như lo lắng Tiên Vực nói ra nói vào, mời Hàn Uyên Tôn theo bọn ta đến hành cung Thiên Sơn của tiên minh.”
Thân ảnh của Vân Dao nhoáng lên, cản trước người nọ: “Đến hành cung Thiên Sơn làm gì?”
“Vị này là sư muội của Hàn Uyên Tôn, Vân Yêu Cửu đạo hữu đúng không?” Người nọ cười nói khiêm nhường: “Xin hãy yên tâm, tiên minh sẽ không tùy tiện phán xét, khi đến Tiên Môn Đại Bỉ ba ngày sau, chắc chắn sẽ cho Hàn Uyên Tôn cơ hội tỏ rõ trong sạch.”
“Tỏ rõ trong sạch?” Vân Dao cười khẩy: “Nếu muốn tỏ rõ trong sạch, cần gì phải đến hành cung Thiên Sơn, hay là các ngươi sợ hắn chạy trốn?”
“Hàn Uyên Tôn là thánh nhân, ắt có thể thông cảm cho nỗi khổ của bọn ta, nhiều tu giả của Tiên Vực tận mắt nhìn thấy như thế, bọn ta thật sự không thể cho hai vị trực tiếp rời đi, nếu không, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn ta phải báo cáo thế nào đây?”
Vân Dao định lên tiếng.
Đằng sau, Mộ Hàn Uyên từ từ bình thường lại, hắn tiến lên: “Chuyến đi này vốn là đến Tiên Môn Đại Bỉ, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Vân Dao nhíu mày, quay đầu lại nhìn hắn.
Nếu đám người Phù Ngọc Cung kia thật sự phát rồ, muốn mượn cớ này để tra xét linh phủ của Mộ Hàn Uyên ngay Tiên Môn Đại Bỉ, vậy tơ huyết sắc trong linh phủ của hắn, hoàn toàn không thể giải thích được rõ được.
Hơn nữa cho dù có thế giấu tơ huyết sắc thì việc điều tra linh phủ cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu đối phương có chút ác ý nào đó, có thể thừa cơ hủy căn cơ, thậm chí lấy mạng của hắn.
Song, Vân Dao chưa kịp nói ra thì Mộ Hàn Uyên dường như đã đoán được suy nghĩ của nàng.
“Chỉ cần người tin tưởng ta là được.” Mộ Hàn Uyên ôn hòa nói: “Ta sẽ không để kẻ vu khống thành công.”
“......”
Vân Dao im lặng một lát, sau đó quay lại nói với chấp sự tiên minh: “Được, các ngươi có thể đưa sư huynh của ta đi —— Hành cung Thiên Sơn của các ngươi cũng lớn lắm, đúng lúc có thể giải quyết vấn đề chỗ nghỉ chân của đệ tử Càn Môn ta.”
Nụ cười của chấp sự cầm đầu cứng đờ: “...... Hả? Ý của đạo hữu là?”
Vân Dao giơ tay lên, rất tự nhiên nắm ống tay áo của Mộ Hàn Uyên: “Trong hành cung Thiên Sơn, ta muốn ở cùng viện với sư huynh.”
Bên cạnh, Đinh Tiểu ngơ ngác nhìn nàng ôm cánh tay của người nọ.
“À,” Vân Dao phát hiện ánh mắt của Đinh Tiểu: “Còn nữa, bọn họ cũng vậy.”
Chấp sự cầm đầu: “......”
“Không muốn?”
Vân Dao kéo Mộ Hàn Uyên, giả vờ muốn đi: “Vậy thì đừng trách bọn ta không phối hợp, là hành cung Thiên Sơn của các ngươi không muốn mời Phật đấy nhé.”
“...... Chờ đã.”
Chấp sự nghiến răng gọi lại, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Đương nhiên, có thể. Các vị đạo hữu Càn Môn, mời lên tiên thuyền.”
“......”
Đệ tử chấp sự tiên minh chạy đến, đưa tu giả của các tiểu tiên môn và tán tu bị thương lên tiên thuyền.
Đạo trường lâm thời lập tức vắng vẻ.
Cách đó trăm dặm.
Trong rừng.
Hai bóng người núp trong sương sớm.
“Ngươi xác định —— Linh bảo quý hiếm ấy ở trên người của Mộ Hàn Uyên?” Một giọng nói xa lạ và khàn khàn, khó che giấu được sự kích động.
“La bàn Hiển Linh cảm nhận được, hào quang hiện ra là màu đỏ tươi như máu, chắc hẳn là đóa kim liên mà Mộ Hàn Uyên mang theo.” Người sương đen cầm đầu nói, ngập ngừng một chút: “Chỉ là không biết tại sao, viền của hào quang huyết sắc kia lại phủ một tầng kim quang, giống như bị phong ấn……”
“Phong ấn?”
“Phải, còn một chuyện nữa.” Người sương đen cầm đầu quay lại cung kính nói với người trong bóng tối: “Hôm nay khi ở khoảng cách gần với kim liên, linh quang hiện ra kém xa cảm nhận của ngày hôm qua.”
Người trong bóng tối suy nghĩ một chút: “Thánh vật phá đạo mà, có thể biến đổi huyễn hóa che giấu là chuyện bình thường. Đợi ta bẩm lại với lão tổ, xin ông ấy đưa ra quyết định.”
“Lão tổ?” Người sương đen cầm đầu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ngẩng đầu lên: “Chẳng phải Bích Tiêu lão tổ luôn bế quan trên Thiên Sơn sao? Ngài ấy muốn xuất quan à?”
“Nếu kim liên kia thật sự là thánh vật phá đạo mà ba trăm năm trước lão tổ tiên tri, thế thì phong cấm trời phạt của giới Càn Nguyên đương nhiên sẽ không còn, đến lúc đó, có cơ hội phi thăng, lão tổ bế quan làm gì nữa?”
“Vâng, vâng, là thuộc hạ hồ đồ.”
“Trước và sau Tiên Môn Đại Bỉ, các ngươi đừng xuất hiện ở Thiên Sơn, để tránh bị người của Càn Môn và cốc Cửu Tư phát hiện rồi bị nắm thóp.”
“Vâng, thuộc hạ cẩn tuân ngự lệnh của cung chủ.”
“......”
Bóng người nọ bước ra ngoài.
Một lát sau, y xuất hiện trong một đại điện nguy nga lộng lẫy.
Đi vòng qua tấm bình phong, khuôn mặt của người nọ xuất hiện, đối diện với vị khách ngồi trên ghế: “Xin lỗi, Chử huynh, trong cung của ta có chút chuyện nên đến trễ. Chử huynh không trách ta chứ?”
“Không dám, không dám.” Trưởng lão Chử Thiên Thần của Càn Môn mỉm cười, đứng lên: “Văn cung chủ, mời.”
—
Nửa ngày sau, hành cung Thiên Sơn.
“Ơ? Vậy là hiểu lầm hả?”
Đinh Tiểu khó tin, ngả người ra sau: “Nói cách khác, ở nhà trọ trên đường đến Phạn Thiên Tự, đám ma tu đó đuổi theo người và Hàn Uyên Tôn để diệt khẩu, sau đó bị sư thúc và Hàn Uyên Tôn đánh bại, lại còn bị hai người khám phá ra chuyện bọn chúng tu tà pháp đạo ma hợp tu, kết quả bọn chúng nhìn thấy ma diễm trên thân kiếm mà Hàn Uyên Tôn mới luyện, cho nên bọn chúng mới nghĩ rằng Hàn Uyên Tôn vào con đường tu ma giống như bọn chúng?”
Vân Dao gật đầu: “Kỳ thực, thanh kiếm kia hiện tại là của ta.”
“Hả??”
Vân Dao nhướng mắt lên, Mộ Hàn Uyên bèn nhẹ nhàng nâng ống tay áo.
Đàn Mẫn Sinh xuất hiện trước người hắn.
Cùng lúc đó, kiếm Long Ngâm ngang ngược rời vỏ.
Túc sát chi khí lập tức làm mờ ánh đèn trong phòng.
Đinh Tiểu vô thức rụt cổ lại, cẩn thận nói: “Thoạt nhìn, không có ma tính gì mà?”
“Đã hoàn thành nghi thức chính linh ở Phạn Thiên Tự rồi.”
“Nhưng nếu như thế, tại sao gương Thiên Chiếu lại chiếu ra cảnh tượng như vậy……?” Giọng của Đinh Tiểu càng lúc càng nhỏ.
“Chắc là ma tu dùng tà pháp gì đó, cố ý vu oan, hủy hoại thanh danh của Mộ Hàn Uyên.”
Vân Dao dừng lại một chút, quay sang nhìn Đinh Tiểu: “Thế nào, ngươi cũng không tin Hàn Uyên Tôn của các ngươi à?”
“Sao có thể!” Đinh Tiểu gấp đến mức suýt vỡ giọng: “Hàn Uyên Tôn cúc cung tận tụy vì Càn Môn, vì bảo vệ các đệ tử mà lấy thân mạo hiểm không màng sống chết, bọn ta đâu phải bọn vô ơn không có não! Hôm qua đệ tử Phù Ngọc Cung trong Tây Uyển hành cung nói xấu Hàn Uyên Tôn, Hà sư huynh đã rút kiếm đánh đối phương đấy!”
“Nhìn như thế, ấy vậy mà hắn bênh vực Hàn Uyên Tôn của các ngươi quá nhỉ.”
Vân Dao cười mà như không cười quay sang nhìn Mộ Hàn Uyên.
Đáng tiếc vầng trăng lơ lửng trên trời cao, vẫn như trích tiên không dính đến hồng trần.
Sau khi nhận ra ánh mắt của nàng, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, nhìn sang nàng, trong mắt chứa chút bất đắc dĩ.
Hắn lại nhìn về phía Đinh Tiểu, nhẹ giọng nói: “Hành cung Thiên Sơn nằm trong địa giới của Phù Ngọc Cung, ngươi trở về nói với Hà sư đệ, sau này đừng cáu gắt bừa bãi, kẻo rơi vào bẫy của người khác.”
Đinh Tiểu ủ rũ gật đầu: “Vâng.”
Vân Dao phì cười, lắc đầu.
…… Không sao, ánh trăng không phải ngày một ngày hai có thể hái xuống.
Nàng có kiên nhẫn mà.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Tiểu bối như các ngươi đừng bận tâm đến mấy chuyện này, nâng cao thực lực và tu vi mới là con đường chính đáng.”
“Vâng, sư thúc……”
Đinh Tiểu đứng dậy, bất đắc dĩ đi ra ngoài, đang định đóng cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, nên ló đầu vào khe hở giữa hai cánh cửa: “Đúng rồi sư thúc, Càn Môn đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở bên ngoài hành cung Thiên Sơn, chúng ta không đi gặp chưởng môn sao?”
Vân Dao liếc nhìn bên ngoài cửa sổ: “Vừa ra khỏi viện sẽ có một đống người theo đuôi, huống chi hiện tại là thời điểm rối ren, trước khi tình hình rõ ràng, đừng tùy tiện khiến bọn họ bị liên lụy.”
“Vâng, đệ tử xin cáo lui.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, xác định bốn phía không có người khác hay thần thức nào tra xét, Vân Dao hơi nghiêm mặt, xoay người lại, đối mặt với Mộ Hàn Uyên: “Trong Tiên Môn Đại Bỉ, e là Phù Ngọc Cung sẽ ở trước các tu giả tiên môn của Tiên Vực, mượn lý do này để ‘xét xử công khai’ ngươi, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Bọn họ nhận định ta nhập ma, có lẽ sẽ tra xét linh phủ.”
“?” Vân Dao quay mặt lại, chân mày gần như đóng băng: “Không đời nào, ta sẽ không cho phép bọn chúng tra xét linh phủ của ngươi!”
Mộ Hàn Uyên hơi sửng sốt, sau đó không khỏi mỉm cười: “Tại sao?”
“Tại sao cái gì, đám ma tu kia tu tà pháp, coi mạng người như cỏ rác, chuyện độc ác như sinh luyện nhân hồn chúng cũng dám làm, hoàn toàn không có điểm mấu chốt, điên khùng, mất hết tính người ——”
Vân Dao giận dữ mắng mỏ được nửa chừng, không rõ nhớ đến ai, nàng đột nhiên dừng lại.
Chốc lát sau, nàng rủ mày, nói: “Tóm lại, tuyệt đối không thể để loại người như thế chạm vào linh phủ của ngươi.”
Mộ Hàn Uyên im lặng nhìn nàng.
Ánh đèn dầu yếu ớt, khiến sườn khuôn mặt thanh nhã siêu việt của hắn trông càng giống trích tiên hơn, trong đôi mắt xưa nay luôn phủ sương tuyết nọ, như được nhuộm một lớp màu ấm áp dịu dàng.
Lúc Vân Dao ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt này, nàng vô cớ giật mình: “Ngươi, sao lại nhìn ta như thế?”
“Ta vốn nghĩ, chỉ cần không tổn hại đến thanh danh của sư tôn, ở Đại Bỉ, nếu bọn họ làm khó, ta có thể tự phế tu vi.”
“——?” Vân Dao suýt chút nhảy dựng lên khỏi ghế.
Sau khi bình tĩnh lại, hồng y nữ tử từ từ siết chặt góc bàn: “Ngươi đang nói điên khùng gì thế?”
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ: “Tu vi của ta vốn tu luyện vì sư tôn, nên đương nhiên cũng có thể phế vì sư tôn.”
“? Ngưng,” Vân Dao nhìn hắn: “Gì mà tu luyện vì ta?”
“Sư tôn bế quan, ta muốn thay sư tôn bảo vệ Càn Môn, bảo vệ mỗi một vị đệ tử hậu bối, nên đương nhiên phải có tu vi bàng thân.” Đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên càng lúc càng rủ xuống thấp, hàng mi dài cụp xuống như ánh sao rơi: “Bây giờ sư tôn đã chữa khỏi vết thương cũ, khôi phục tu vi, ta chỉ cần đứng phía sau người là được rồi, đúng không?”
“Đúng là chó……”
Vân Dao khó thể nói ra từ bất nhã kia.
Nàng nhắm mắt lại, hít vào thở ra, sau ba lần mới ổn định lại nỗi lòng.
Vân Dao lần nữa mở mắt ra, chăm chú nhìn Mộ Hàn Uyên: “Có nhớ ngươi đã từng hứa với ta rằng ngươi tuyệt đối không trở thành người kia không?”
Mộ Hàn Uyên hơi giật mình: “Đương nhiên.”
“Vậy bước đầu tiên, ngươi không thể sống vì một mình ta, như thế thế giới của ngươi sẽ vô cùng chật hẹp, sẽ chỉ có một con đường nhỏ bé.”
Vân Dao thở dài, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm của Mộ Hàn Uyên, dưới ánh mắt không chứa chút phản kháng nào của hắn, nàng nghiêng mặt hắn sang trái sang phải: “Ngươi đừng chỉ nhìn một mình ta, mà phải nhìn toàn bộ thế gian. Chú ý tới những con người sống động, như bọn Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh, ngươi bảo vệ bọn họ, tin tưởng bọn họ, bọn họ cũng sẽ đứng về phía ngươi.”
Đôi đồng tử mà Mộ Hàn Uyên nhìn nàng hơi tối xuống: “Nhất định phải như vậy sao?”
“Nhất định phải như thế. Chỉ có như thế, ngươi mới thật sự sống như một con người. Ngươi mới biết quý trọng mọi thứ trên thế gian, mới không lẻ loi cô độc đi vào ngõ cụt.”
Vân Dao thu tay lại, chăm chú nhìn hắn: “Cho dù đó là số mệnh, thì ngươi phải dùng kiếm chém nó ra —— Còn nhớ kiếm pháp Nại Hà mà ta dạy ngươi không?”
Mộ Hàn Uyên gật đầu.
“Vậy ngươi có biết, tại sao nó được gọi là kiếm pháp Nại Hà không?”
Vân Dao hỏi xong, không đợi Mộ Hàn Uyên trả lời.
Nàng cúi đầu nhìn vòng tay chuông vàng đeo trên cổ tay: “Lúc trước ngươi nói, ta làm việc thiện bởi vì ta chưa từng nhìn thấy lòng người nham hiểm, không, ta đã thấy rất nhiều, nhưng ngoài ra, ta còn thấy cả lòng người ấm áp lương thiện. Thế gian này có thể bẩn thỉu và tăm tối, có thể có yêu ma quỷ quái ẩn núp trong góc tối khiến người ta chán ghét, nhưng bên ngoài bóng tối, chắc chắn có ánh sáng —— Mặc dù ánh sáng sẽ biến mất trước bóng đêm, nhưng ta luôn tin rằng bình minh sẽ lại đến.”
“Ta đã từng thấy đêm trường tăm tối nhất, Mộ Hàn Uyên, khi đó ta rất hận cảm giác bất lực (*) ấy.”
(*) Raw là ‘无可奈何’ (vô khả nại hà). ‘Nại Hà’ nghĩa là không biết làm sao, không biết làm thế nào.
Vân Dao ngước mắt lên, đáy mắt ẩm ướt nhưng vẫn mỉm cười kiên quyết: “Nhưng sau đó ta hiểu ra —— Nếu đêm tối không kết thúc, ta sẽ là thanh kiếm trảm phá đêm tối. Nếu ánh sáng không đến, vậy chính ta sẽ xé nát bóng tối này.”
“Kiếm trong tay ta, vấn thế gian sự, hộ thế gian nhân, trời không cho phép ta làm, ta vẫn cứ làm (*).”
(*) Raw là ‘天不许我奈何, 我偏要奈何’ (Thiên bất hứa ngã nại hà, ngã thiên yếu nại hà).
Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, không nói gì, ánh sáng và bóng tối đan xen trong đáy mắt.
“Ta mong ngươi có thể chậm rãi học, một ngày nào đó, ta tin ngươi sẽ hiểu.” Vân Dao giơ tay lên, tra kiếm Long Ngâm vào vỏ: “Từ nay về sau, kiếm Long Ngâm thuộc về ngươi, kiếm Nại Hà thuộc về ta.”
Mộ Hàn Uyên còn chưa hoàn hồn sau những câu nói lúc nãy của Vân Dao thì bèn ngước mắt lên vì câu này: “Sư tôn muốn……”
“Kiếm Nại Hà treo trên đỉnh Thiên Sơn ba trăm năm, trải qua biết bao sương hàn.” Vân Dao nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Đã đến lúc nên giải phong ấn, để nó tìm truy lùng yêu ma quỷ quái khắp thế gian.”