Vân Dao cứng đờ đứng trong suối nước nóng đầy hơi nước lượn lờ.
Hắn mới nói, cái gì?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Mặc dù mọi thứ trước mắt và trong đầu đều hướng đến một khả năng duy nhất, Vân Dao vẫn có chút khó có thể tin nổi.
Nhưng theo câu nói của Mộ Hàn Uyên, những mảnh vỡ ký ức mãnh liệt trong thần hồn bắt đầu trở nên rõ ràng, mỗi hình ảnh nàng nhớ lại, gần như đều tương ứng với vẻ mặt, phản ứng, ánh mắt của thanh niên trước mặt này.
Mỗi một thứ đều tuyên bố chuyện ác mất hết tính người mà nàng đã làm cách đây không lâu.
Một màu đỏ rực lướt qua gò má của Vân Dao, giữa hơi nước mờ ảo, khó có thể phân biệt là đỏ mặt vì kinh ngạc hổ thẹn hay là vì giận dữ.
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên trước mặt nàng quá sắc bén, thậm chí nốt ruồi nhỏ như ánh vàng ở đuôi mắt cũng nhuốm màu động tình.
Hoàn toàn trái ngược với ánh mắt thanh lãnh như băng sương, đó là dáng vẻ không phản kháng mặc cho nàng bắt nạt —— Hơi nước giữa hai người bị hình tượng tương phản cực lớn này kéo căng như một sợi dây cung.
【Dù sao cũng đã làm sai rồi……】
【Làm một lần và làm nghìn vạn lần, có gì khác nhau đâu?】
Trong thức hải Vân Dao vang lên một tiếng thì thầm mê hoặc lòng người không rõ nguồn gốc, như ma âm rót vào thần hồn, xé toạc lý trí của nàng.
Nàng ấn tay lên mi tâm, rót linh lực vào, cuối cùng mới tỉnh táo hơn đôi chút. Vân Dao buông tay xuống, phí công há miệng.
Giải thích sao?
Nghiệt đã chú thành, giải thích thế nào đây ——
Là ta không nên phong ấn ác quỷ của ngươi, tự mình hại mình, hay là ta hối hận vì đã cứu ngươi?
Nàng là người sắp chết, cùng lắm không tới nửa năm, tốn sức giữ danh tiết cho mình thì có lợi ích gì.
Vậy thì cứ khiến hắn hận nàng.
Như thế, có thể giúp nàng hoàn thành những chuyện nàng muốn làm sau khi xuất quan.
“Sư tôn còn do dự cái gì.” Giọng nói trong trẻo lành lạnh vô cùng dễ nhận ra lại vang lên.
“......”
Vân Dao vô thức nhìn lại, chạm vào mắt của Mộ Hàn Uyên.
Da của hắn trời sinh trắng nõn, ba trăm năm trước, khi nàng cứu hắn thì đã như thế. Chỉ là lúc này đuôi mắt thấm nhuộm tình dục, sớm đã đỏ lên, như vết máu nhạt màu dính trên đầu ngón tay, như một chiếc đuôi chim vô cùng ướt át uốn lượn.
Ngay cả nốt ruồi ánh vàng dưới lông mi cũng được tô thêm vài phần yêu dị.
Trước đây khi cứu hắn, nàng không hề nghĩ rằng, người thanh cao lạnh lùng như Mộ Hàn Uyên sẽ có một mặt mê hoặc khiến nàng đắm chìm như thế này.
“——”
Khi Vân Dao hoàn hồn, ngón tay giơ lên của nàng đã chạm vào khóe mắt của Mộ Hàn Uyên.
Người nọ dường như cũng giật mình trước ánh mắt mà nàng nhìn hắn lúc nãy.
Mãi cho đến khi nàng hoàn hồn, thoát khỏi dòng hồi ức mà mình vừa chìm đắm, trong khoảnh khắc ấy, Mộ Hàn Uyên cũng giật mình tỉnh giấc theo. Sương lạnh do giận dữ phủ lên khuôn mặt của hắn, hắn nghiêng mặt sang một bên, tránh khỏi ngón tay của nàng.
“Sư tôn, người làm nhục ta chưa đủ sao?”
Ấn đường bỏng rát, cơn thịnh nộ tà ác khó diễn tả bằng lời thiêu đốt cả người Vân Dao, xâm chiếm toàn bộ thần thức và năm giác quan của nàng.
Dưới cảm xúc gần như nhập ma, Vân Dao không hề do dự, mu bàn tay lướt dọc theo sườn khuôn mặt sắc sảo của Mộ Hàn Uyên, sau đó không cho hắn cự tuyệt, nắm lấy cằm của hắn, ép khuôn mặt thanh cao lạnh lùng như trích tiên đang chịu nhục quay sang phía mình.
“Làm nhục? Thế này là làm nhục sao?”
Vân Dao đến gần, ép hắn đến trước tảng đá, nàng cười khẽ, hơi thở như lan lướt qua áo mỏng trắng như tuyết nửa cởi và ướt đẫm, sau đó đến xương quai xanh nhấp nhô như non xanh đang căng thẳng.
Móng tay sơn màu đỏ buông cằm của hắn ra, từ từ hạ xuống, lướt xuống dọc theo cổ của hắn, khi lướt ngang qua hầu kết nhô lên rõ rệt, nàng cố ý chậm lại, như hành hạ như khinh thường, ngón tay vuốt ve quanh nó.
“Vậy thế này thì sao, tính là gì đây?”
“——”
Dưới đầu ngón tay của nàng, hầu kết của Mộ Hàn Uyên bỗng dưng nhấp nhô.
Rõ ràng và mạnh mẽ.
Vân Dao hơi kinh ngạc ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đẫm hơi nước, nhưng vẫn lạnh lùng thanh cao chứa chút phẫn nộ.
“Ồ,” Vân Dao bật cười: “Xem ra, dường như ngươi không chán ghét ta ‘làm nhục’ ngươi?”
Màu mực trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên như thiêu đốt.
Như bị ánh mắt của hắn đốt bỏng, Vân Dao vô thức tránh mắt, chốc lát sau mới bình thường lại, hơi bực bội hỏi: “Thế nào, ta nói không đúng sao? Nếu không, tại sao ngươi không né?”
Mộ Hàn Uyên như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất ba trăm năm qua.
Môi mỏng của hắn nhếch lên, hệt như đóa hoa tuyết lạnh lẽo bức người giữa bầu trời sương giá.
“Người dùng khế ước sư đồ khống chế thần hồn của ta, làm sao ta trốn đây, sư tôn?”
“——”
Khế ước sư đồ.
Bốn chữ này không khỏi khiến Vân Dao sững sờ.
Nàng gần như quên mất, ba trăm năm trước, nàng đã lừa hắn, nói rằng mối liên kết giữa bản thể ác quỷ và sợi tơ huyết sắc trong cơ thể hắn là khế ước sơ đồ.
Trong sự im lặng này, ý cười của Mộ Hàn Uyên nhạt dần.
Hoa tuyết úa tàn, vỡ thành gai băng nhọn, từng cây từng cây đâm vào tim ai đó: “...... Quả nhiên, thuật pháp khống chế mà người dùng là khế ước sư đồ.”
Giọng của hắn khàn đi không rõ nguyên do.
“Thế thì sao,” Vân Dao nghiêng người, xuyên qua áo trong ướt đẫm của Mộ Hàn Uyên, nàng nhìn thấy vết máu dưới cổ hắn.
Có lẽ do nàng làm.Với nàng, dường như cần phải có máu mới có thể điều khiển những sợi tơ huyết sắc đó.
Chỉ là không biết tại sao Mộ Hàn Uyên không né tránh khi nàng gây ra vết xước đó.
Vân Dao dựa sát đền gần.
Như chạm vào cổ, nàng khẽ hôn lên vết máu ấy.
Dưới môi, cơ bắp của người nọ bỗng dưng run rẩy, hệt như ảo giác.
“?” Vân Dao ngước mắt lên, nghiêng đầu, thản nhiên nhìn hắn: “Xong chưa?”
“——”
Trước tảng đá, cơ thể Mộ Hàn Uyên chuyển động.
Áo bào trắng như tuyết xẹt qua chạc cây dưới ánh trăng, in bóng xuống mặt đất. Áo mũ của Mộ Hàn Uyên sau khi bị Vân Dao tùy ý của cởi ra, một lần nữa mặc lên người hắn, ngoại trừ vài vết rách, còn lại đều sạch sẽ, thậm chí không có một nếp nhăn.
Khuôn mặt ấy là vẫn là khí chất thanh lãnh thoát trần như trích tiên.
Vân Dao dựa vào tảng đá mà hắn vừa rời khỏi, hơi ấm cơ thể và huân hương nhàn nhạt trên tóc của người nọ dường như vẫn còn đọng lại trên đó.
Nàng hơi lúng túng cụp mắt xuống, không nhúc nhích.
Vốn tưởng rằng khoảnh khắc Mộ Hàn Uyên khôi phục khả năng di chuyển, nàng sẽ nghe thấy tiếng đàn thôi phát, hoặc là kiếm khí gia thân.
—— Nhưng, không có gì cả.
Ngược lại.
Hình bóng cô độc nọ đứng dưới ánh trăng một lúc lâu, cuối cùng mới cất giọng trầm khàn: “Năm đó khi người cứu ta, người chưa bao giờ tin tưởng ta. Cho nên mới gieo khế ước sư đồ, chỉ vì tương lai, nếu ác quỷ lần nữa bạo phát, người có thể khống chế ta, đúng không?”
“......”
Vân Dao đang dựa vào tảng đá.
Có lẽ do tác dụng phụ của tẩu hỏa nhập ma, hoặc là trả giá cho tội lỗi, vừa rồi Vân Dao bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, nên chỉ nghe ngắt quãng, nàng buồn ngủ cúi đầu xuống, không trả lời.
Nhưng lời nói của Mộ Hàn Uyên nhắc nhở nàng một điều.
Nàng nhớ rõ ràng, trước khi nàng tẩu hỏa nhập ma, bản thể ác quỷ bị phong ấn giữa mi tâm đang trong trạng thái sắp bùng nổ, nàng bế quan nhiều năm, chịu nhiều giày vò, gần đây càng bị cắn trả nghiêm trọng hơn……
Sao nàng “cảm thấy” sau khi tỉnh lại, mặc dù tà diễm giữa mi tâm vẫn còn uy lực, nhưng hình như, ôn hòa hơn rất nhiều?
“Vân Dao.”
Đây là lần đầu tiên Mộ Hàn Uyên gọi tên nàng, âm sắc tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng lạnh như băng.
Hắn nghiêng người, nhìn nàng: “Ngay cả giả vờ giải thích, người cũng không muốn giải thích với ta một câu sao?”
“Không cần thiết giải thích.”
Vân Dao lên tiếng, lười biếng dựa vào phiến đá: “Ngươi thông minh như vậy, nếu ta cố ý bịa chuyện, ngươi nghe ra sơ hở, sẽ truy hỏi đến cùng. Ta lười phí sức…… Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy ngươi.”
“......”
Nhưng nếu nàng nói, hắn sẽ tin.
Hắn chắc chắn có thể khiến chính mình tin tưởng.
Dưới ống tay áo, Mộ Hàn Uyên siết chặt ngón tay, gân xanh nổi lên, khớp ngón tay run rẩy như sắp gãy.
Chốc lát, hắn bỗng nhiên buông lỏng tay.
“Được.” Ngươi nọ quay lưng lại: “Ta chỉ hỏi người một câu cuối cùng.”
Vân Dao im lặng.
“Rốt cuộc người xem ta là gì.”
Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, giọng khàn đi: “Là ác quỷ không đáng được tin tưởng, là công cụ mặc cho người khống chế, hay là……”
Tia hi vọng cuối cùng được hắn giữ chặt giữa những ngón tay đang siết chặt, đó là ngọc cầm nấp trong một mớ tóc đen của nàng.
“......”
Xem hắn là gì.
Đương nhiên là đồ đệ duy nhất mà nàng từng hứa sẽ bảo vệ ba trăm năm trước.
Vân Dao nghĩ.
Đáng tiếc, sau đêm nay, nàng đã không còn tư cách nói ra câu ấy.
Dù là cả đời.
Suy cho cùng, theo tính toán của nàng, cùng lắm nửa năm, đó khoảng thời gian tối đa mà nàng có thể chịu đựng tà diễm ác quỷ.
Nửa năm sau, căn nguyên của nàng cạn kiệt, thân hồn trở về với cát bụi.
Khi nàng chết, hắn vẫn còn sống khỏe mạnh, thế thì làm sao nàng có thể bảo vệ hắn cả đời.
Dựa vào tảng đá, Vân Dao vừa thầm nghĩ, vừa bị trơ tráo của mình chọc cười: “Quan trọng không, Hàn Uyên Tôn. Tại sao ba trăm năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn như thiếu niên thuở xưa thế, chẳng có chút tiến bộ nào?”
Nàng như đang trào phúng hắn ấu trĩ, nông cạn, nên bèn nghiêng mặt sang nhìn hắn.
Trên thủy kính được tạo bằng thuật pháp trước mặt Mộ Hàn Uyên, trong suối nước nóng như có một màu đỏ tuyệt đẹp và mê hồn đang nở rộ, gò má trắng nõn của nàng, nụ cười của nàng, đôi mắt đen láy bị nhuộm đỏ, tất cả đong đầy bạc bẽo đủ để giết hắn trăm ngàn lần.
“Đối với ta, tất cả đều không quan trọng.”
“——”
Tiếng đàn chói tai.
Ngọc cầm Mẫn Sinh vang lên âm thanh không kiềm chế được giữa những ngón tay của Mộ Hàn Uyên.
Nhưng cuối cùng linh lực do huyền âm tạo ra vẫn dừng lại trước tảng đá —— Trước chiếc cổ trắng nõn như ngọc.
Một đoạn tóc đen rơi xuống theo gió.
Đáp xuống xương quai xanh của Vân Dao.
Nhưng dường như nàng không hề bận tâm, tiếng cười trong trẻo vang lên, thuận tay gạt xuống: “Sao không đánh sâu thêm chút nữa?”
“......”
Mộ Hàn Uyên không nói một lời, cũng không hề ngoảnh đầu lại, rời khỏi động phủ của nàng.
Lặng ngắt như tờ, hơi nước lượn lờ trên suối nước nóng mang theo cái lạnh thấu xương.
Sau khi hơi thở của Mộ Hàn Uyên rời khỏi đỉnh Thiên Huyền, linh đài và thức hải của Vân Dao mới cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Quả nhiên bản thể tà diễm này và sợi tơ huyết sắc trong cơ thể của Mộ Hàn Uyên có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ, không thể cắt đứt.
Hơn nữa bởi vì nàng bế quan thất bại, gánh chịu tác hại, cho nên ảnh hưởng của nó đối với nàng nghiêm trọng hơn hắn nhiều.
Độ cong khóe miệng của Vân Dao chậm rãi hạ xuống.
Gió lạnh vừa thổi qua, toàn thân Vân Dao lạnh buốt, nàng vô thức rùng mình.
Với tu vi cảnh giới của nàng, nếu có thể cảm nhận được nóng lạnh…… tức là căn nguyên cạn kiệt, tuổi thọ sắp kết thúc rồi.
Vân Dao tự giễu ngước mắt lên, nhìn vầng trăng sáng trên chạc cây.
“...... Khí tiết tuổi già khó giữ (*).”
(*) Đến tuổi già nhưng không giữ được chí khí cương trực và trong sạch của mình.
Dưới ánh trăng, chợt vang lên tiếng nước dao động.
Mây trôi nước chảy, một hình bóng uyển chuyển choàng sa mỏng (*) màu đỏ nhạt, đứng cạnh tảng đá bên cạnh suối nước nóng.
(*) Sa (纱): Vải voan.
Vân Dao không ôm chút hy vọng nào mà tự thăm dò linh phủ linh hải, nhưng kết quả sau khi kiểm tra lại khiến nàng hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Cảnh giới nửa bước Độ Kiếp của nàng vốn dĩ đang lung lay sắp ngã, ấy thế mà chẳng những không rơi xuống, trái lại còn ổn định thêm một tấc.
Dẫu rằng không có tà diễm bản thể ác quỷ quấy phá, một tấc trước Độ Kiếp cảnh này tương đương với mấy chục năm khổ tu của nàng.
Nhưng căn nguyên của nàng đã cạn kiệt, chắc chắn sẽ chết.
Thân thể này như cây không có gốc rễ, làm sao có thể tiến cảnh vào lúc này?
Vân Dao đứng im tại chỗ, suy tư một lát, cuối cùng với vẻ mặt vi diệu, nàng chậm rãi xoay người lại ——
Đôi mắt của nàng dán chặt vào suối nước nóng phía sau.
Nói chính xác hơn, có lẽ là xuyên qua hơi nước và sương khói lượn lờ trên suối nước nóng, cố định hai bóng người làm chuyện hoang đường giữa suối nước nóng cách đây không lâu.
Sợi tơ huyết sắc đan xen giữa những hình bóng mơ hồ.
—— Cây không có gốc rễ, sinh sôi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ắt do ngoại lực tưới vào.
“...... Không thể nào.”
Vân Dao quay người lại, mặc dù nàng tự xưng đã nhiều lần trải qua thế sự vô thường, nhưng lúc này, khi cho ra kết luận trong lòng, nàng thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt.
Chạm vào tà diễm trên mi tâm. Vân Dao choàng sa mỏng trên người, bước ra ngoài với cảm xúc phức tạp.
Sau khi rời khỏi suối nước nóng trên đỉnh Thiên Huyền nơi nàng sống một mình, mấy đạo kiếm tấn gấp rút bay quanh người nàng.
Như những con bướm vàng óng điểm xuyết cho y phục của nàng trong đêm tối.
Vân Dao tìm kiếm tấn của chưởng môn sư điệt Trần Thanh Mộc trong số đó, thuận tay phẩy nhẹ, kim quang buông trước người nàng.
[Tiểu sư thúc, Thiên Âm Tông đến thăm hỏi, không biết mấy ngày gần đây người có thấy Hàn Uyên Tôn ở đâu không?]
Vân Dao: “.”
Tự vạch áo cho người xem lưng.
Dằn sự chột dạ mơ hồ của mình xuống, Vân Dao vội vàng gửi kiếm tấn trả lời: “Chẳng phải hôm qua hắn mới tham gia đại điển chúc mừng đấy sao?”
Chốc lát sau, kiếm tấn của Trần Thanh Mộc được truyền về.
“Hôm qua? Tiểu sư thúc lại bế quan sao? Đại điển chào mừng đã là chuyện của năm ngày trước rồi.”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “?”
Mấy ngày????
Trong cơn chấn động như bị sét đánh, Vân Dao mơ hồ hiểu ra nguyên nhân tu vi cảnh giới của mình tăng một tấc.
…… Rốt cuộc giữa nàng và Mộ Hàn Uyên, ai cầm thú hơn.
–
Kể từ lần ly biệt trên đỉnh Thiên Huyền đêm đó, Mộ Hàn Uyên không xuất hiện trước mặt Vân Dao nữa.
Nghe Trần Thanh Mộc nói, dường như hắn nhận lời cầu viện của Thiên Âm Tông ở phía tây nam Tiên Vực, đến một nơi gọi là núi Tàng Long. Chẳng rõ nguyên do gì, nơi ấy xuất hiện chướng khí bao trùm cả núi, trong vòng vài ngày đã khuếch tán ra bên ngoài với bán kính trăm dặm, gây ra nhiều tai họa.
Nghĩ đến đêm trước khi Mộ Hàn Uyên rời đi, Vân Dao hơi không yên lòng.
Cho đến khi có tin tức truyền về ——
Nghe nói trên núi Tàng Long xuất hiện một bí cảnh vô cùng nguy hiểm, suýt chút khiến tất cả đệ tử tiên môn chôn thân trong đó.
May mà Hồng Trần Phật tử du ngoạn thế gian đi ngang qua, nhờ vào mắt Vãng Sinh khám phá tòa thành trên núi Tàng Long, cùng với Hàn Uyên Tôn, giải cứu một số tiên môn.
Nhưng đáng tiếc, vì cứu các đệ tử tiên môn, Hàn Uyên Tôn bị thương nặng trong bí cảnh.
Các đệ tử lập tức đưa hắn về Càn Môn.
Nếu là một tháng trước, chuyện liên quan đến Hàn Uyên Tôn, đương nhiên sẽ giao cho chưởng môn Trần Thanh Mộc xử lý, nhưng hiện tại thiên hạ đều biết, sư tôn Vân Dao của Mộ Hàn Uyên vừa xuất quan đầu tháng này.
Thế là……
Đọc xong kiếm tấn do Trần Thanh Mộc gửi tới, sắc mặt Vân Dao lạnh tanh. Nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với các đệ tử trẻ tuổi trong sảnh đang run cầm cập dưới uy áp của nàng.
“...... Các ngươi vừa nói, các ngươi đưa Mộ Hàn Uyên đến đâu?”
“Theo, theo mệnh lệnh của chưởng môn,” Nữ đệ tử dẫn đầu tên Đinh Tiểu cẩn thận từng li từng tí: “Hàn Uyên Tôn đã được đưa đến bên ngoài động, động phủ của sư thúc tổ.”
Vân Dao: “......”
Chẳng trách vừa rồi nàng chợt cảm nhận được một cảm giác mơ hồ hỗn độn vừa đột ngột vừa quen thuộc trong linh đài.
Vân Dao dựa lưng vào ghế, hơi khép mắt suy nghĩ, đầu ngón tay siết đến mức hơi trắng bệch, nhưng giọng nói vẫn lười biếng như cũ: “Được rồi, ta không giỏi chữa thương, hay là các ngươi đưa hắn đến chỗ của chưởng môn đi.”
Các đệ tử nhìn nhau, không ai dám cãi lại, chỉ đành đáp: “Vâng.”
“Đệ tử xin cáo lui.”
“......”
Thấy bọn họ chắp kiếm thi lễ, xoay người đi, mí mắt của Vân Dao chợt giật giật, bèn hỏi: “Các ngươi đặt Mộ Hàn Uyên đang hôn mê, một mình ở bên ngoài động phủ của ta sao?”
Các đệ tử ngơ ngác.
Đinh Tiểu phản ứng nhanh nhất, sợ hãi quay người lại: “Chúng đệ tử không dám. Suốt đường đi Hàn Uyên Tôn đều được Kiến Tuyết sư tỷ chăm sóc, tuyệt đối không có chút sơ suất gì.”
“Kiến, Tuyết?” Vân Dao chậm rãi lặp lại.
Âm cuối của nàng nâng cao, như một câu hỏi.
Các đệ tử ngập ngừng, một nam đệ tử tên Hà Phượng Minh hơi ngẩng đầu lên: “Trong những năm sư thúc tổ bế quan, Hàn Uyên Tôn luôn theo chưởng môn tu hành, xem như là sư huynh muội với Kiến Tuyết sư tỷ, trăm năm bên nhau, tình cảm rất tốt, tỷ ấy sẽ chăm sóc tốt cho Hàn Uyên Tôn, sư thúc tổ đừng lo lắng.”
“...... Ồ.” Vân Dao khẽ cười, tay trái nâng lên, chuông vàng trên cổ tay kêu đinh đang rõ ràng, nàng uể oải chống cằm, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Ý của ngươi là, Trần Kiến Tuyết và hắn bên nhau trăm năm, cho nên không tới phiên ta, một sư tôn suốt ba trăm năm không dạy dỗ hắn, hỏi thăm tới, đúng không?”
“——!”
Rõ ràng Hà Phượng Minh không ngờ rằng tiểu sư thúc tổ mà mọi người đồn rằng không quan tâm chuyện thế tục này lại nhạy bén như thế, hắn ta chỉ mới nói vài câu ẩn ý bất bình, ấy thế mà nàng chỉ dùng dăm ba câu đã vạch trần rõ ràng dụng ý của hắn ta.
Đặc biệt là khi ánh mắt lười biếng nọ nhìn hắn ta, trong mắt như chứa vô số kiếm quang, Hà Phượng Minh giật mình, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cúi đầu:
“Đệ tử không dám.”
Vân Dao khẽ tặc lưỡi, đứng dậy khỏi ghế bành: “Không dám? Ta thấy ngươi giống như sư phụ của ngươi, đã quen nhàn hạ, thậm chí chẳng xem chưởng môn ra gì, còn có chuyện gì mà ngươi không dám chứ.”
“Đệ tử lỡ lời, đệ tử biết lỗi rồi! Xin sư thúc tổ đừng trách tội ——”
Lấy Hà Phượng Minh dẫn đầu, các đệ tử đều kinh hãi, chợt nhớ tới tiếng tăm chưa bao giờ chấm dứt của người nào đó ba trăm năm qua, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, chu toàn lễ nghĩa quỳ xuống cúi lạy.
Vân Dao như không nhìn thấy, khi đi ngang qua, nàng thuận tay dùng linh lực kéo Đinh Tiểu đứng dậy.
“Không cần các ngươi đưa đến. Đồ đệ của ta, tự ta quan tâm.”
“Nếu không, mấy ngày nữa đồ đệ của ta bị cướp mất, ta sẽ thành kẻ cô độc đáng thương, đúng không?”
“......”
Đinh Tiểu run lẩy bẩy không dám nói gì.
Song, khi được nâng lên, nàng vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Vân Dao.
Hệt như ảo giác, nàng nhìn thấy một vệt đỏ tươi như nhập ma xẹt qua đáy mắt đen láy của nữ nhân.
Đinh Tiểu chưa kịp thấy rõ thì bóng dáng người nọ đã biến mất khỏi đại sảnh, ngay trước mặt bọn họ.
Cùng lúc đó.
Đỉnh Thiên Huyền, bên ngoài động phủ của Vân Dao.
Màu đỏ chói mắt nọ, giữa ban ngày ban mặt, như kiếm quang sắc bén, chém tan sương mù khắp núi.
Khoảnh khắc đầu tiên Vân Dao xuất hiện, nàng nhìn thấy rõ ràng khung cảnh trước biển mây ——
Mây xanh trời trong, bóng cây thấp thoáng.
Dưới gốc cây, hai đuôi áo bào trắng chồng lên nhau.
Thiếu nữ mến mộ hơi ngẩng mặt lên, dùng đầu ngón tay gạt đi phần tóc mái xõa xuống hàng mi của Mộ Hàn Uyên đang nhắm mắt dưới gốc cây.
Thanh niên mấy ngày trước lạnh như băng như sương trước mặt nàng, giờ phút này đang khép chặt hàng mi, môi mỏng hơi mím, an yên ngủ say, như đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp.
Thật đúng là…..
Trời sinh một cặp.
Màu đỏ trong đáy mắt của Vân Dao càng lúc càng đậm.
Ma âm không rõ nguồn gốc văng vẳng bên tai như đang đầu độc.
【Ngươi có nhớ mình đã đánh mất bao nhiêu người không?】
【Hiện tại, người thân yêu cuối cùng của ngươi, bọn họ cũng muốn cướp đi.】
【Người cuối cùng, vốn chỉ nên thuộc về mình ngươi!】
“...... Không được,” Vân Dao trầm giọng lặp lại, màu đỏ trong mắt lấn át màu đen: “Hắn chỉ có thể, là của ta.”
Vừa dứt lời.
Hồng y chợt lướt về phía gốc cây.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Kiếp này Vân Dao không có tiên cách áp chế Chung Yên Hỏa Chủng, nên bị lợi dụng bi kịch của sư môn để tạo thành tâm ma, lời nói và hành động tà tính hơn Vân Dao phiên bản tiểu tiên nhiều, nói chung là Vân Dao phiên bản ác nữ plus