- Chả được gì, nhưng sống như vậy khó chịu lắm.
- Làm sao cô biết được.
- Vì tôi cũng sống như anh đó.
- Như tôi. Vậy sao cô không tâm sự với Vân.
- Vân biết nhiều nhưng không phải là tất cả, cũng như hoàng và Long biết nhiều về anh nhưng không phải là tất cả.
- Chịu thôi _ hắn nhún vai.
- Đôi lúc tôi cũng muốn nói nhiều thứ lắm nhưng không có ai để nói cả.
- Nói cho tôi đi.
- Vì sao. Trong khi anh cũng đâu nói cho tôi đâu.
- Cô đúng là…
- Là sao có qua phải có lại chứ.
- Thôi kệ đi, nó muốn đến đâu thì đến. Cho tôi mượn chân đi.
- Hở.
- Hở gì, đưa đây coi _ hắn kéo chân nó rồi gối đầu nên đó
- Làm gì vậy
- Ngồi yên đó, tôi ngủ một giấc, hôm nay trời đẹp mà.
- Này. _ nó chả kịp nói gì hắn đã nhắm tịp mắt lại.Nó lấy trong cặp ra chiếc máy nghe nhạc cắm dây vào rồi đep cho nó một tai còn hắn một tai.
Du dương theo một loạt ca khúc cho đến khi nó nhận ra chân nó đang tê cứng thì cũng là lúc hắn tỉnh. h hơn.
- Sao cô không gọi tôi dậy
- Để làm gì, anh ngủ ngon vậy mà.
- Đúng là đồ dở mà.
- Này. Tôi cho anh gối nhờ đó, còn nói tôi vậy sao.
- Thì đúng là như thế mà. Mà cô chịu được tiếng đồng hồ cũng siêu nhỉ.
- ĐI ăn trưa. _ nó đứng dậy.
- Ăn ở đâu.
- cứ đi thì biết. Mà ăn nhẹ thôi đó.
Nó lai hắn đến một con phố nhỏ của thành phố. Chỗ ngóc ngách này hắn chưa đến bao giờ. Nó đưa hắn vào một quán ăn ở ven đường.
- ăn ở đây sao _ hăn khẽ nhăn.
- Ừm. Cứ ăn thử đi, tôi ăn hoài cũng có chết đâu.
- Nhưng mà.
- Khổ lắm.ăn gì có bún chả và bánh đa cua.
- Cả .
- Ăn lắm thế.
- Đói.
- Cô ơi làm cho con bún chả trước và bánh đa cua sau nha cô _ nó gọi với tới chỗ người phụ nữ độ trung niên, nhưng nụ cười thật đầy sức sống.
Khi đồ ăn đã được bưng ra, hắn và nó ăn vui vẻ. Vừa ăn hắn cứ vừa khen ngon và nói chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Còn nó chỉ trêu đùa vài câu rồi cười.
trích Lời Tác Giả
-----------------
- đây rồi đây rồi.
- để m.n chờ lâu.
- ngại quá.
- xl nka. Cảm ơn m.n nhiều nhiều lắm đó. Đã ủng hộ mình. hỳ