Chuyện Mặc Viên là con gái Hồ tướng quân nhanh chóng truyền tới tai Bạch Nhất Thiên cùng Bạch Yến Lê. Khi ấy hai người thấy cũng chả sao, Bạch Nhất Quân dầu gì cũng là vương gia cộng thêm thông minh thiên bẩm cho nên chắc cũng sẽ không có rắc rối gì.
Nhưng khi thấy thái độ của cả nhà họ Hồ đối với Mặc Viên thì họ lại nhanh chóng rút lại suy nghĩ vớ vẩn kia và âm thầm cầu nguyện cho con đường đón dâu của Bạch Nhất Quân sẽ không quá chông gai.
Nhà họ Hồ coi Mặc Viên như trân bảo mà yêu thương, bất kể nàng quậy phá thế nào cũng không bao giờ trách mắng. Bình thường Mặc Viên đã tung hoành lắm rồi, tất nhiên bây giờ thì ôi thôi… khỏi nói, quậy cho Hoàng Thành gà bay chó sủa.
Các vị quan than phiền không dứt nhưng chả ai dám làm lớn chuyện bởi không biết sắp đặt hay gì mà người khởi mào hỗn loạn lại luôn là con bọn họ. Họ cũng đã từng tìm đến phủ tướng quân thử nói chuyện nhưng lại thấy Tĩnh vương bình tĩnh đi ra tiếp chuyện, còn nói là Hồ tướng quân đang bận chút chính sự, họ có việc gì thì cứ nói với hắn.
Nhìn thấy vị tôn đại thần này thì mấy vị quan ngay cái rắm còn không dám thả đừng nói tới than phiền hay gì đó. Mọi người uống xong tách trà, lại khách sáo vài câu rồi ai nấy đều viện cớ chuồn mất, không dám nán lại lâu hơn.
Đến khi Hồ Lâm bận xong bước ra đại sảnh thì đã thấy một màn ‘vườn không nhà trống’ hoàn mĩ. Còn Bạch Nhất Quân thì đã biến mất không thấy bóng dáng. Hồ Lâm đi về thư phòng trong vô vàn nghi hoặc.
Thời gian cứ thế trôi đi, dưới sự cản trở không ngừng nghỉ của phụ tử Hồ gia thì hơn ba năm sau cuối cùng Bạch Nhất Quân cũng đã oanh oanh liệt liệt cưới được Mặc Viên về nhà. Chặng đường này… ôi… Thật lắm chông gai…
- -----------------
Ngày diễn ra đại hỷ.
Hồ gia.
Mặc Viên mặc lễ phục đỏ rực được cắt may hết sức công phu trên người đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm cho mẫu thân nàng chải tóc. Những việc này đáng lẽ ra là do hạ nhân làm nhưng Hồ phu nhân lại muốn tự mình kết tóc cho con gái nên đã đích thân làm.
Sau khi cây trâm cuối cùng được cài lên, Hồ phu nhân mỉm cười nhìn nữ nhi bảo bối của mình: “Viên Nhi thật xinh đẹp.”
Lời vừa dứt thì nước mắt cũng vừa rơi, Mặc Viên vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho mẫu thân của mình, nghẹn ngào nói: “Mẫu thân, đừng khóc. Người khóc con sẽ đau lòng.”
“Mẫu thân không khóc, Viên Nhi ngoan, hôm nay là ngày vui của con, mẫu thân sẽ không khóc.” Hồ phu nhân mỉm cười hiền từ xoa đầu nàng.
“Vâng, ca ca và phụ thân đâu rồi ạ?” Mặc Viên nhìn quanh tìm kiếm.
Hồ phu nhân: “Chắc là lại đi tìm góc nào đó mà trốn rồi.”
“Mẫu thân… Hay con không xuất giá nữa nha, con sẽ ở vậy với mẫu thân, ca ca và phụ thân.” Mặc Viên ôm lấy Hồ phu nhân buồn buồn nói.
“Nghịch ngợm, không được nói linh tinh. Dù không nỡ nhưng mẫu thân cũng không muốn con quẳng gánh giữa đường như thế này.” Hồ phu nhân dịu dàng nói.
Mặc Viên nghe vậy ngóc đầu dậy định nói gì đó nhưng bên lại có người ngắt lời nàng.
“Sao lại linh tinh, nếu Viên Nhi muốn con sẽ giúp muội ấy.” Hồ Hiên từ ngoài bước vào, hùng hồn nói.
“Đúng vậy.” Hồ Lâm cũng gật gù.
“Hai nam nhân các người thật là, còn ra thể thống gì nữa. Viên Nhi sắp bị hai người chiều hư rồi đấy.” Hồ phu nhân bất đắc dĩ nói.
“Hư thì đã sao nào, không việc gì phải lo cả.” Hồ Lâm không cho là đúng cãi lại.
“Đúng, đúng…” Hồ Hiên phụ họa.
“Đúng cái gì mà đúng, con đó, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa thú thê hả???” Hồ phu nhân trừng mắt nhìn Hồ Hiên, lái chủ đề sang hướng khác.
“Ha..ha” Hồ Hiên giờ chỉ biết cười gượng.
Mặc Viên thấy không ổn liền lên tiếng cứu vớt đại ca ca nhà mình: “Tới giờ rồi, tới giờ rồi.”
“Ây da…. Mũ phượng đâu? Khăn voan đâu? Mau đội lên. Còn Tiểu Hiên lát cõng muội muội thì nhớ cẩn thận một chút.” Hồ phu nhân lập tức bận bận rộn rộn hoàn toàn ngó lơ vấn đề vợ con của Hồ Hiên.
Lại tất bật một hồi thì Mặc Viên mới an vị trên lưng Hồ Hiên. Đứng ở cửa phòng nhìn hai bóng dáng phía xa, Hồ phu nhân cuối cùng không nhịn được mà khóc lên. Hồ Lâm ôm thê tử dỗ, hai mắt cũng đỏ hoe.
Nữ nhi của bọn họ đã lớn thật rồi, đã sắp trở thành vợ người ta rồi…
- -----------
“Viên Nhi….” Hồ Hiên khẽ gọi nhìn nhìn thấy cánh cổng ở phía xa.
“Ca ca…”
“Muội phải hạnh phúc, biết không?”
“Muội biết, ca ca, huynh cũng phải hạnh phúc đó!”
“Ừm. Viên Nhi ngoan, nếu phía trước quá khó khăn thì hãy lùi lại, ca ca, phụ thân cùng mẫu thân luôn ở phía sau bảo vệ muội. Muội hãy nhớ dù có chuyện gì xảy ra thì Hồ gia sẽ luôn đứng về phía muội, sẽ là chỗ dựa cho muội, sẽ luôn như vậy.” Hồ Hiên ôn tồn nói.
“Vâng.” Mặc Viên nghẹn ngào nói.
“Ngoan.”
Vừa dứt lời thì cũng vừa tới cổng, Hồ Hiên nhìn Mặc Viên lên kiệu hoa, nhìn theo đoàn rước dâu từ lúc khởi hành đến khi khuất bóng mới đi vào phủ, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho tiểu muội mà hắn yêu thương sẽ hạnh phúc đến mãi về sau.
- ---------------
Sau tiệc rượu, Bạch Nhất Quân trở về tân phòng, nhìn khăn voan cùng mũ phượng lăn lóc ở góc cùng Mặc Viên đang ngủ gật thì hắn chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
Được rồi, thật sự thì nàng ấy có thể kiên nhẫn chịu đựng hết lễ hắn đã mừng lắm rồi, hắn chỉ sợ con thỏ ngố này quẳng gánh giữa đường thôi.
Đi đến bên giường, khẽ ôm lấy nàng, Bạch Nhất Quân đưa tay nhẹ nhàng gỡ đi trâm cài cho Mặc Viên. Mới gỡ được hai cái thì Mặc Viên đã lơ mơ tỉnh dậy: “Ưm… Đầu gỗ…”
“Làm nàng tỉnh sao?” Bạch Nhất Quân cười ôn nhu, động tác tay cũng không dừng lại.
“Ừm…” Mặc Viên lười biếng dụi dụi vào người Bạch Nhất Quân.
Bạch Nhất Quân gỡ xong đám trâm cài vướng víu thì Mặc Viên cũng vừa tỉnh hẳn. Nàng hứng trí bừng bừng lôi kéo hắn đi uống rượu giao bôi. Uống xong, đặt ly rượu lên bàn, Bạch Nhất Quân ôm lấy Mặc Viên tuyên bố: “Từ hôm nay, Mặc Tiểu Viên sẽ chính thức thuộc về Bạch Nhất Quân… mãi mãi…”
“Đúng vậy, là của ngươi.” Mặc Viên cười cười hùa theo hắn, rồi lại bổ sung thêm: “Đồ đáng ghét! Ta thích ngươi! À không… Là yêu ngươi.”
“Tiểu Viên, ta yêu nàng.” Bạch Nhất Quân nhu tình nhìn nàng rồi hôn xuống.
Đêm hôm ấy trong phòng là một mảnh xuân sắc động lòng người.
- ----------------------
Truyện hoàn rồi mọi người ơi! Sau một năm vật vã cuối cùng cũng hoàn. Cảm ơn mọi người đã cùng mình đồng hành suốt khoảng thời gian vừa qua! cúi đầu tym tym
Yêu thương~