Đồ Cổ Xuống Núi

chương 95: vệ tây thực nghiêm túc a

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vệ Tây không chỉ đẩy cái miệng hôn bậy hôn bạ kia mà còn thực chán ghét lau tới lau lui khóe miệng mình.

Vệ Đắc Đạo: "..."

Sóc Tông: "..."

Vệ Đắc Đạo mặc dù nhìn không thấy nhưng thứ nên biết kỳ thật vẫn có thể biết, sau một trận lúng túng thì thử giải vây: "...Đồ nhi này của tôi thoạt nhìn khôn khéo nhưng thực tế rất đơn thuần."

Thật ra thì rất ngu ngốc mới đúng.

Sóc Tông cũng không biết mình nên cao hứng hay mất hứng, lại không nỡ phát tiết với Vệ Tây, chỉ đành lạnh lùng nói: "Đã nhìn ra, bằng không em ấy cũng không nhận ông làm sư phụ, còn tin tưởng mấy lời bậy bạ của ông nói em ấy là cô hồn dã quỷ, sau khi ông chết còn bận tâm vì sao ông không tới thăm mình."

"Không cho nó biết thân phận của mình cũng coi như là một loại bảo vệ." Vệ Đắc Đạo an tĩnh một hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt ôn nhu về phía Vệ Tây: "Nhóm thụy thú các ngài lúc ban đầu đòi đánh đòi giết cũng không ngờ nó có tính cách như vậy đi?"

Âm thanh của Sóc Tông lại càng lạnh hơn: "Tôi chưa từng đòi đánh đòi giết em ấy."

Vệ Đắc Đạo: "Thế nhưng hai người đánh nhau cũng hơn ngàn vạn năm, tôi nhớ mấy trăm năm trước nó còn mấy lần móc sạch động phủ của ngài."

Sóc Tông yên lặng một hồi mới đứng dậy nhìn về phía Vệ Đắc Đạo, lộ ra biểu tình giễu cợt: "Ông nghĩ rằng nếu tôi không nguyện ý thì em ấy có thể tiến vào núi của tôi à?"

Vệ Đắc Đạo hiển nhiên có chút giật mình, một lát sau mới ý thức được ẩn ý ẩn giấu trong lời Sóc Tông, bật cười nói: "Hóa ra là vậy... thật không tưởng tượng được."

Sóc Tông cười nhạt: "Tôi cũng không ngờ một vị đại năng đại thừa kỳ lại từ bỏ cơ hội phi thăng, lưu lại nhân gian lừa gạt một con hung thú bái nhập sư môn."

Da mặt Vệ Đắc Đạo rất dày, không hề bị giọng điệu châm chích của Sóc Tông ảnh hưởng: "Đại năng gì đó cũng chỉ là chuyện đã qua, hiện giờ tôi chỉ là một ông lão mà thôi. Huống chi chuyện phi thăng này, sau khi thiên đạo sụp đổ, ngay cả tinh tú cũng rơi xuống, ngài xem hôm nay trừ bỏ số được nhân gian hương khói cung phụng thì còn lại bao nhiêu vị Thần Phật chứ? Tôi ngược lại cảm thấy vui mừng vì khi đó đã lưu lại, trước khi sụp đổ thiên đạo đã giáng thiên lôi để duy trì trật tự nhân gian, ngay cả long tộc cũng bị đánh chết, tôi nghe nói Nhai Tí cùng nhóm hung thú khác đều trực tiếp bị hai mươi bốn đạo thiên lôi giáng xuống đánh tan thành mây khói. Nếu không nhờ tập trung toàn bộ sức mạnh của giới tu hành lập hồng hoang phong ấn trận thì Vệ Tây làm sao có thể lừa gạt thiên đạo, sống sót tới ngày nay? Nó dù sao cũng không giống thụy thú như Huyền Vũ cùng các ngài, thiên đạo vẫn luôn bất công với nó."

Sóc Tông không nói gì.

Nói tới đây bản thân Vệ Đắc Đạo cũng thực hoài nghi: "Bất quá nói tới cũng kỳ, nghe nói lôi kiếp đã nhìn trúng ai thì nếu không giáng xuống sẽ không thôi, ngay cả thụy thú cũng dính mười hai đạo, Nhai Tí đã trốn tránh ở động phủ cũng không né được lôi kiếp, ban đầu tôi cứ tưởng thiên lôi sớm muộn gì cũng tìm được tung tích Vệ Tây, vậy rốt cuộc hai mươi bốn đạo lôi kiếp của Vệ Tây có đánh không?"

Sóc Tông dời mắt nhìn Vệ Tây nằm trên giường, khóe miệng khẽ giật một cái: "Đã đánh rồi."

Vệ Đắc Đạo ngẩn người: "Rơi vào nơi nào?"

Sóc Tông: "Động phủ của em ấy."

Vệ Đắc Đạo: "Sao có thể? Khi ấy nó không có ở động phủ, kia lôi kiếp đã bổ vào ai?"

Sóc Tông nhàn nhạt nói: "Tôi."

Vệ Đắc Đạo trố mắt: "...lôi kiếp của ngài, lại cộng thêm của Vệ Tây.... tổng cộng là ba mươi sáu đạo... ngài chịu rồi mà vẫn còn sống được?"

Ba mươi sáu đạo thiên lôi, ban đầu lôi kiếp đánh chết cả hải vực long tộc cũng không nhiều như vậy đi?

Sóc Tông không muốn nói nhiều với Vệ Đắc Đạo, anh cởi áo khoác lộ ra thân thể đầy đồ đằng của mình, tiến tới gần cởi bỏ ngọc bội trên cổ Vệ Tây: "Ông nói nhiều quá, có thể đi rồi."

Vệ Đắc Đạo: "..."

Sóc Tông: "Hay là ông muốn lưu lại nhìn? À tôi quên, ông nhìn không thấy được."

Vệ Đắc Đạo thực không tình nguyện: "...vừa nãy nó đã nói không muốn ngài."

Sóc Tông giễu cợt: "Ông không ngại thì hỏi xem em ấy có muốn Khuyết Nhi hay không?"

Vệ Đắc Đạo: "..."

Sóc Tông: "Ông đang nghĩ gì? Đó không phải là tôi?"

Vệ Đắc Đạo: "..."

Lẽ nào lại là vậy, mẹ.

Vệ Tây khó chịu lợi hại, nằm lăn tới lăn lui trên giường, hiển nhiên ý thức đã rất mơ hồ, há miệng gặm tủ đầu giường. Ván gỗ bị cậu gặm răng rắc, cậu còn vừa gặm vừa ủy khuất oán giận: "...khó ăn."

Sóc Tông quay trở lại mép giường, không thể nhìn nổi nữa, đưa tay bóp mặt lôi vụn gỗ trong miệng Vệ Tây ra, bị cậu đói tới nóng nảy cắn một ngụm.

Lúc này mắt Vệ Tây đã không thể nhìn rõ nữa, chỉ có thể dùng khứu giác cảm nhận, có lẽ vì cảm thấy mùi vị rất quen thuộc, cậu bắt đầu không thể phân rõ thân phận người này, sau khi nặng nề cắn một cái thì nhanh chóng thả nhẹ lực cắn, tiếp đó cọ tới cọ lui trên tay Sóc Tông: "Khuyết Nhi, đau không..."

Sóc Tông nhìn Vệ Tây, ưu tư trong mắt thay đổi, nhéo mặt cậu một cái: "Không đau, thực ngốc."

Vệ Tây bị nhéo có chút thanh tỉnh, chậm rãi mở mắt ra: "Khuyết Nhi?"

Sao có thể ngốc như vậy chứ? Sóc Tông cũng không biết nên làm thế nào, cố tình nội tình lại quá nhiều, nhất thời anh cũng không biết phải làm sao giải thích chuyện biến đổi thân phận, công thêm cá tính của Vệ Tây, nếu biết mình bị lừa thì không biết sẽ có phản ứng gì.

Sóc Tông nhìn Vệ Tây hồi lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Chỉ cần tôi thôi à?"

Đầu ngón tay sờ được vết sẹo rõ ràng, Vệ Tây rốt cuộc an lòng, cũng không đánh người nữa, nâng tay chủ động ôm lấy cổ Sóc Tông: "Ừ."

Sóc Tông bị Vệ Tây thân mật kéo lại gần, trái tim vừa đau lại vừa trướng.

Một lát sau, Vệ Tây cảm thấy tóc trước trán mình bị vén lên, nhiệt độ quen thuộc chạm vào khóe miệng, bên tai tựa hồ vang lên tiếng cười trầm thấp.

"Coi là vậy đi."

Trên tàu cao tốc hôm sau, Hạ Thủ Nhân cổ quái nhìn bạn tốt, đồng thời hỏi Trọng Minh ở bên cạnh: "Bà nói coi lão rốt cuộc đang đắc ý cái gì vậy?"

Sóc Tông ngồi ở chỗ của mình gọi điện thoại, một tay đỡ má, biểu tình lộ rõ đắc ý, còn có chút thỏa mãn khó hình dung, câu có câu không nghe điện thoại: "Vệ Tây?"

Đồng thời ánh mắt cũng như có như không liếc về phía ghế ngồi bên kia.

Vệ Tây dựa cái đầu bù xù của mình vào cửa sổ, mắt nhìn cảnh sắc lướt vun vút bên ngoài, ừ một tiếng: "Có lẽ là sư phụ quá nhớ con nên tối hôm qua đã nằm mơ thấy con."

Sóc Tông không biểu cảm: "Mơ thấy tôi làm sao?"

Vệ Tây không khỏi có chút ngượng ngùng rũ mắt: "Mơ thấy hút dương khí của con."

Sóc Tông từng bước ép sát: "Mùi vị thế nào?"

Vệ Tây nhẹ giọng trả lời: "Rất tốt."

Nghĩ tới chuyện lần trước đồ đệ mất hứng vì mình cắn Huyền Vũ, Vệ Tây liền tăng thêm một câu: "Sư phụ còn mơ thấy người khác cũng muốn đút sư phụ."

Não Sóc Tông khẽ giật một cái, có chút kinh ngạc, sau đó mới nhớ tới tình tiết nửa đoạn đầu tối hôm qua, Vệ Tây cũng nhanh chóng bồi thêm nửa đoạn sau: "Thế nhưng sư phụ không thèm, chỉ ăn con."

"..." Ưu tư Sóc Tông khó lường, trong sự chờ đợi gần như là giành công của Vệ Tây, anh chỉ đành miễn cưỡng mở miệng: "....phải không, vậy thì tốt."

Hạ Thủ Nhân huých Trọng Minh một cái: "Bà xem biểu tình của lão lại thay đổi rồi, sao ưu tư lại biến ảo vô thường thế nhỉ, tôi tính tới tính lui cũng không tính ra nguyên nhân, chẳng lẽ là giống như nhân loại tới thời kỳ mãn kinh?"

Vệ Tây nghĩ một chút vẫn nói với đồ đệ: "Ta còn mơ thấy sư tổ con."

Đồ đệ khựng một chút, nhanh chóng truy hỏi: "Mơ thấy gì?"

"Ta cũng không nhớ rõ lắm." Đoạn ký ức sau khi uống long huyết xong có chút mơ hồ, Vệ Tây cố gắng nhớ lại nhưng cũng không nhớ nổi mình đã mơ thấy Vệ Đắc Đạo nói gì hay làm gì: "Bất quá sáng nay thức dậy, chưởng môn lệnh mà sư tổ con để lại cho sư phụ không biết vì sao lại bị treo ở cửa."

Chuyện này nghe thật quỷ dị.

Đồ đệ thế nhưng không hề tỏ ra bất ngờ: "Có thể là vì nó thích đợi ở bên ngoài."

Vệ Tây: "Có chuyện đó sao?"

Đồ đệ trả lời: "Em đeo nó, không phải nó luôn làm em bị nóng à?"

Vệ Tây cảm thấy có chút đạo lý: "Quả thật là vậy."

Đố đệ không biết vì sao đột nhiên bật cười: "Vậy từ nay về sau mỗi khi ngủ em cởi nó ra treo ở cửa đi, tránh nó quấy rầy."

Sau khi Vệ Tây liên lạc với vườn trưởng vườn thú Sâm Lâm, đoàn người sau khi về tới đế đô lập tức gấp rút chạy tới, trên đường đi hỏi được vườn thú là nơi nào thì Thanh Long có chút không tình nguyện: "Tôi đường đường là thần thú, cư nhiên chen chúc với đám động vật phàm tục kia thì ra cái gì nữa, không phải quá mất thân phận rồi sao?"

Đoàn Kết Nghĩa khuyên nhủ: "Ngài bây giờ vừa không thể hóa hình người vừa không muốn bị giam lỏng thì chỉ có thể ẩn núp trong thủy tộc mà quốc gia xây dựng thôi."

Vệ Tây cảm thấy nó thực phiền, hơn nữa vẫn cho rằng nơi tốt nhất mà nó nên ngây ngô chính là bụng mình nên thực chán ghét hành động làm bộ làm tịch của nó: "Nơi này ngay cả heo rừng muốn vào cũng không được, mi có thân phận gì chứ, đừng có quá tự cao."

Thanh Long mặc dù vẫn còn sợ Vệ Tây nhưng vẫn nhịn không được cự cãi: "Có thể đừng mang tôi ra so với heo rừng được không?"

Vệ Tây gật đầu: "Mi làm sao có thể so với heo rừng, heo rừng tốt xấu gì cũng là động vật hoang dại cấp hai được quốc gia bảo hộ."

Thanh Long: "..."

Thanh Long hở ra là bị cái danh động vật bảo hộ làm nhục, nó cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện với Vệ Tây, thế nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất tự tin với địa vị xã hội của mình, nào ngờ đâu ngay sau đó lại bị người ta chê.

Chi Lập Hiên chờ ở cổng nghênh đón, nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Long liền cười nói: "Cứ tưởng là gì, vảy rất sáng bóng, tinh thần cũng rất tốt, bất quá hình như là một con rắn nước biến dị."

Xét tới nhiều vấn đề, Hạ Thủ Nhân cuối cùng vẫn để Thanh Long biến về dáng vẻ nguyên trạng của mình, vì thế con giao vừa mới hóa thành rồng này quả thực trông giống như một con rắn nước, loại rắn này trong mắt vườn trưởng vườn thú Chi Lập Hiên tùy ý có thể thấy được đủ loài quý giá thật sự quá bình thường: "Này mà cũng đáng giá đưa tới vườn thú sao? Không có giá trị kinh doanh triển lãm a."

Thanh Long: "!!!"

Mắt chó mù rồi sao, cái gì mà không có giá trị kinh doanh triễn lãm chứ?! Cả con Thanh Long đều nổi giận, cố tình có Sóc Tông cùng Vệ Tây ở bên cạnh nên nó không dám lỗ mãng, chỉ có thể liều mạng dùng đuôi quất Chi Lập Hiên, chỉ hận không thể lập tức hóa chân thân chói mù mắt đối phương.

Chi Lập Hiên mỉm cười né tránh: "Ai u, tính khí lớn thật a."

Cố tiên sinh cùng đông đảo đạo trưởng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng biểu thị: "Vì một vài nguyên nhân nên có thể phải tạm gửi nó ở vườn thú, Chi vườn trưởng yên tâm, hết thảy chi tiêu cùng phí an trí sẽ cho quốc gia chi trả.

Gần nhất phát sinh không ít vụ tiệc người dân lén nuôi rắn, cuối cùng không nuôi nổi phải xin cục lâm nghiệp tiếp nhận, Chi Lập Hiên vừa nghe liền suy đoán con rắn nước này phỏng chừng là của một vị lãnh đạo lớn nào đó hồ đồ nuôi trong nhà, sau khi ba mẹ qua đời thì còn không ngại đặc biệt tìm vườn thú chăm sóc, cảm tình căn bản cũng không sai.

Ông là một người kinh doanh, dĩ nhiên am hiểu đối nhân xử thế, vì thế cũng không dông dài: "Được được, mặc dù phẩm loại bình thường nhưng nếu các vị lãnh đạo và Vệ đại sư đã mở miệng thì tôi nhất định sẽ nuôi con rắn này thật tốt."

Thanh Long buồn bực không vui, nó còn chưa mở miệng chê thì thôi, cư nhiên đã bị đối phương đánh phủ đầu chê liên tục hai lần, nó cảm thấy thật mất mặt, cảm giác ưu việt lúc ban đầu cũng không biết đã chạy đi đâu.

Càng mất mặt hơn chính là lúc dẫn bọn họ đi làm thủ tục, Chi vườn trưởng còn đề nghị: "Vừa vặn trong góc thủy cung của chúng tôi còn dư vài khu triển lãm, an trí nó ở đó các vị thấy được không?"

Thanh Long nhìn mấy nơi Chi Lập Hiên chỉ, suýt chút nữa đã nhịn không được thò móng vuốt ra cào ông----- cái gì đấy? Mấy cái chỗ chim không thèm ị kia cư nhiên muốn làm ổ cho nó? Khinh thường nó à?

Nhóm Cố tiên sinh cũng cảm thấy không ổn: "Cái này.... cái này có phải quá nhỏ hẹp quá vắng vẻ không?"

Chi Lập Hiên cảm thấy tình yêu của bọn họ dành cho con rắn này tựa hồ có chút thái quá, ông gãi gãi đầu: "Một con rắn nước bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt, đặt ở vị trí chủ chốt cũng không ai chịu xem a."

Thanh Long giận tới phát điên, cái đuôi ba ba ba đập vào tay Cố tiên sinh, dưới sự uy hiếp của nó, Cố tiên sinh chỉ có thể bất đắc dĩ biểu thị: "Chi vườn trưởng, ban ngành liên quan của chúng tôi sẽ trợ cấp một khoản cho thủy cung của vườn thú, trợ giúp ngài mở rộng thêm khu triển lãm, à con... rắn này, bố trí cho nó vị trí triển lãm lớn nhất trung tâm nhất, ông thấy vậy được không?"

Chi Lập Hiên có chút sững sờ: "Cái này... được hay không không nói, khu nuôi trung tâm chủ yếu lá các loài sinh vật đại dương, con rắn này là rắn nước ngọt a."

Cố tiên sinh vội vàng nói: "Không sao không sao, mặn ngọt trên cạn hay dưới nước gì nó cũng chơi hết, đặc biệt rất thích ngâm trong nước biển."

Chi Lập Hiên: "....mặn ngọt trên cạn dưới nước, có chuyện này sao? Như vậy không phải lưỡng cư sao?"

Cố tiên sinh: "Là như vậy, là như vậy đó."

Nhóm đạo trưởng cũng rối rít gật đầu, quả thực không sai biệt lắm.

Chi Lập Hiên cảm thấy tinh thần của vị lãnh đạo này có chút vấn đề, ông chỉ đành lặng lẽ hỏi Vệ Tây, Vệ Tây căn bản lười quản chuyện an trí con rồng này, cậu khoát tay: "Bọn họ nói sao ông cứ làm vậy là được rồi."

Chi Lập Hiên mặc dù khá do dự nhưng khi thấy được khoản chi mà Cố tiên sinh nói thì vẫn đáp ứng, dù sao trong khu nuôi thả tự do cũng không phải không có rắn biển, đều là rắn không độc, lãnh đạo đã khẳng định như vậy thì cứ thả vào vậy.

Thanh Long vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình bị chê, thật không có đạo lý, mình đường đường là Thanh Long có địa vị cao lại nhân nhượng chịu chui vào khu triển lãm đại dương của địa vị thấp, cái ông viện trưởng này không vinh hạnh thì thôi đi, lại còn soi mói không muốn an vị vị trí triển lãm trung tâm cho nó, thật sự làm nó nuốt không trôi cơn giận này mà.

Đang nói thì Cố tiên sinh cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, vừa ký tên vừa nói với Chi vườn trưởng: "Aiz, cứ nói sao vườn thú Sâm Lâm lại quen tai như vậy. Đoạn thời gian trước có phải vườn thú của ông rất nổi trên mạng không? Nói là gấu trúc biết chắp tay?"

Chi vườn trưởng: "..."

Chi vườn trưởng âm thầm liếc nhìn Vệ Tây: "Chuyện này nói ra rất dài dòng."

Bất quá đại đa số mọi người ở đây đều chưa từng thấy gấu trúc chắp tay, sẵn tiện đã tới thì tới xem một cái luôn.

Lượng khách ở khu triển lãm gấu trúc so với lần Thái Thương Tông tổ chức hoạt động tập thể còn nhiều hơn, tất cả đều tới vây xem con gấu trúc không tầm thường này, mọi người suýt chút nữa đã không chen vào được.

Con gấu trúc kia vẫn giống như bình thường lười biếng tựa vào giá đỡ gặm trúc, chỉ là thái độ mãi nghệ đã thành khẩn hơn rất nhiều, không còn đưa mông về phía người xem nữa.

Người xem giơ thiết bị chụp hình nín thở nhắm vào gấu trúc, nó cũng vừa ăn vừa không quên liếc trộm đám người, phát hiện người xem trước khu triển lãm đủ nhiều thì đặt cây trúc xuống, bò dậy, hai chân trước khép lại cúi người.

Nhóm người xem: "Nha!!!!!"

"Chắp tay rồi, chắp tay rồi kìa!"

"Thật là đáng yêu a!!!!"

Nhóm Cố tiên sinh trợn mắt há hốc: "Cái này.... chẳng lẽ là mấy ông huấn luyện à?"

Chi vườn trưởng: "Tuyệt đối không có."

Cố tiên sinh: "Kia... kia là..."

Chi vườn trưởng một lời khó nói hết: "Có thể là vì muốn giữ vững địa vị của mình, từ khi nó bắt đầu chắp tay, lượng khách tới vườn thú vì muốn thăm nó tăng lên ba mươi phần trăm, cũng có thể xem là danh chính ngôn thuận ACE a." [át chủ bài]

Cố tiên sinh: "....???"

C vị ung thư ở vườn thú này làm sao vậy? [center, vị trí trung tâm]

Vệ Tây gật gù nói: "Không sai, nhân viên có ý thức cạnh tranh chứ không ăn no chờ chết, như vậy xí nghiệp mới có khả năng phát triển. Loại ý thức cạnh tranh này ông phải chủ động thúc đẩy mới được, trừ bỏ gấu trúc thì vẫn còn các khu triển lãm khác, phải khích lệ nhóm hổ Đông Bắc, sư tử châu mỹ phát huy sở trường của mình, khu nào có lượng khách cao thì sẽ được chuyển tới trung tâm."

Chi vườn trưởng: "..."

Mọi người: "..."

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, bất quá sư phụ nói như chính mình lúc ban đầu là đặc biệt bày ra quy luật phát triển xí nghiệp, như vậy thì lại không có gì dị thường cả.

Hạ Thủ Nhân nhìn con gấu trúc đang cố gắng kiếm sống bên kia mà không khỏi rét run, há miệng run rẩy hỏi bạn tốt ở bên cạnh: "...cậu ta, cậu ta bình thường cũng gầy dựng sự nghiệp như vậy à?"

Sóc Tông bình tĩnh nhìn Vệ Tây ở phía trước, mắt híp lại: "Rất nghiêm túc đúng không?"

Hạ Thủ Nhân: "......"

Ông có bệnh à? Ông thấy tôi giống như đang khen ngợi cậu ta nghiêm túc sao?! Với lại dáng vẻ kiêu ngạo của ông là sao vậy?!

Thanh long treo trên người Hạ Thủ Nhân tựa hồ đang suy nghĩ, lượng người ái mộ tập trung đông như dệt cửi trước khu triển lãm gấu trúc làm nó rung động sâu sắc. Con gấu trúc béo tròn bên kia hành động vừa ngốc lại đơn giản nhưng phản ứng của người ái mộ lại rất nhiệt tình, cho dù chỉ là tựa vào giá đỡ ăn trúc cũng xem không chớp mắt.

Thanh Long giận tới phát run, con gấu trúc này có tài đức gì mà nhận được đãi ngộ này chứ? Được truy phủng như vậy hẳn phải là Thanh Long đại nhân nó đây mới đúng!

Thế nhưng thực tế chính là phũ phàng như vậy, nó theo Hạ Thủ Nhân tiến tới thủy cung mà mình sắp sinh hoạt, du khách bên trong chỉ có lèo tèo hai ba người.

Thật ra nói vậy đã là có chút khoa trương rồi, so sánh với khu gấu trúc thì thủy cung lạnh tanh tới mức chả buồn nói.

Thanh Long thầm cắn răng, dựa vào cái gì chứ?

Hạ Thủ Nhân nghe thấy lời than phiền của nó thì có chút đau răng: "Nhóc đừng để ý mấy thứ kỳ kỳ quái quái đó."

Thanh Long: "Sao có thể là kỳ kỳ quái quái chứ? Long tộc bọn tôi là đồ đằng của nhân loại nhân gian, ngàn vạn năm được thờ phụng, dựa vào cái gì tới thời chủ nghĩa xã hội khoa học thì lại bị gấu trúc cướp mất nổi bật chứ?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Vệ Tây cười nhạt: "Ta thấy mi càng lúc lại càng không biết lượng sức mình, trước thì so với động vật bảo hộ cấp hai heo rừng, giờ lại dám so với động vật bảo hộ cấp một gấu trúc."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Thanh Long: "..."

Các vị đạo trưởng: "..."

Cố tiên sinh: "..."

Đoàn Kết Nghĩa thấy đoàn người yên lặng thì lúng túng kéo sư phụ ra, sau đó chỉ dẫn cho Thanh Long: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, danh tiếng không phải đùng một cái là được đâu, lượng khách bên khu gấu trúc cũng không phải bị nó từng chút kéo lên sao? Long tộc im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy, số người ái mộ không lộ diện không phải cũng thực bình thường sao? Huống chi độ thú vị của thủy cung vốn không mạnh bằng khu gấu trúc, gấu trúc vừa lông xù lại còn biết chắp tay, cá ở trong nước thì chỉ bơi qua bơi lại, người bình thường khẳng định đều cảm thấy xem gấu trúc sẽ thú vị hơn xem cá. Là bình thường, bình thường a."

Thanh Long vừa nghe vậy liền trợn to mắt, giãy dụa từ tay Hạ Thủ Nhân bò qua tay Đoàn Kết Nghĩa, này là hành gia a!

Tay Hạ Thủ Nhân trống rỗng, ngây ngốc nhìn Sóc Tông: "...tôi cảm thấy có chút không ổn a người anh em."

Sóc Tông một đường nói gà nói vịt rốt cuộc cũng chung mối thù cười lạnh: "Ông không dự cảm sai, đó là một tên não tàn."

Được đáp lại nhưng Hạ Thủ Nhân ngược lại lại ngẩn người, ánh mắt lộ rõ, vừa nãy hình như ông đâu có nói Vệ Tây như vậy?

Sóc Tông liếc mắt nhìn hắn.

Ông có ý gì? Vệ Tây thì sao? Vệ Tây nghiêm túc biết bao nhiêu a.

.o.

[tác giả] Đoàn Kết Nghĩa: "Tôi nói cho mi nghe a, như vầy như nọ như kia..."

Thanh Long [ một vị C vị ung thư]: "Tôi mới là ACE vườn thú!"

Vệ Tây: "Trong mắt tôi chỉ có gầy dựng sự nghiệp cùng Khuyết Nhi."

Sóc Tông: "Ông không thấy Vệ Tây nghiêm túc biết bao nhiêu à?"

Hạ Thủ Nhân: "Tôi chết rồi."

..

Truyện Chữ Hay