Lại là một năm rét buốt.
Núi thẳm.
Linh khí mắt thường khó có thể nhìn thấy phiên tán giữa núi rừng, cuối cùng vào khoảnh khắc thời cơ chín muồi thì điên cuồng hội tụ về một hướng.
Dù sao cũng là núi thẳm, du khách ít lui tới, bụi cây đã lâu không cắt tỉa, trong cành lá rậm rạp thấp thoáng một tòa miếu thờ nho nhỏ không biết đã bị bỏ hoang bao lâu.
Miếu thờ giống như bàn thờ cung phụ thổ địa công ven đường, thế nhưng bên trong lại đặt một bức tượng con hổ.
Bức tượng này đã bị mưa gió ăn mòn tới không nhìn ra nguyên dạng, chỉ có thể đoán là hổ, thế nhưng khoảng đất trống trước miếu dần dần ngưng tụ thành một thân hình, thoáng nhìn thì có chút tương tự với bức tượng kia.
Tứ chi thon dài cùng cái đuôi dài, lông mao trắng như tuyết, cả người không hề có chút tạp sắc, trên trán là chữ vương uy nghiêm, còn không phải là lão hổ sao?
Thân hình lão hổ từ mơ hồ dần dần chuyển thành rõ ràng, cảnh tượng rất quỷ dị, cuối cùng hóa thành nhục thân chân thực.
Nó chậm rãi mở mắt.
Kí ức vô thức nhớ tới tia lôi điện khủng khiếp không thể né tránh khi thiên đạo nứt toạt.
Nháy mắt bị bổ trúng liền chìm vào bóng tối, nó cho là mình đã chết, thật không ngờ lại là ngủ say không biết bao lâu, đến ngày hôm nay thì một lần nữa hàng lâm thế gian.
Lão hổ ngẩng đầu nhìn thiên đạo, ánh mắt lóe lên trí tuệ cao ngạo cùng bi thương. Tứ đại thần thú, tín ngưỡng của nhân loại, sự tồn tại của nó quả nhiên bất đồng.
Vừa mới tỉnh lại một chốc, lão hổ đã cảm nhận được có rất nhiều khí tức ở trong núi đang tiến tới gần nơi này.
Bạch Hổ Vương Nhất Bàn ngồi ngay ngắn tại chỗ, không buồn không vui nhìn bóng dáng xuyên qua bụi cây chạy về phía mình----
Thỏ, nai, hươu, sơn dương, rắn, nhím.... đều là động vật bình thường có thể dễ dàng nhìn thấy ở thế tục, lúc này thân thiết tụ tập lại một chỗ, nhìn dáng vẻ thì đều đã khai mở linh trí.
Hẳn là ý thức được nó hàng lâm nên tới chiêm ngưỡng vua vạn thú, thần của nhân gian đi. Phàm trần, cuối cùng vẫn không thể nào thiếu được sự quản lý cùng che chở của nó.
Quả nhiên, con hươu có tốc độ nhanh nhất chạy tới gần, biểu tình kích động há miệng.
Bạch Hổ cao ngạo nhìn nó, run run lớp lông dài mềm mại xõa tung như tơ lụa thượng đẳng.
Lúc này liền nghe đối phương mở miệng, sặc mùi hào sảng----
"Ai nha má ơi, người anh em! Ông cũng khai mở linh trí rồi hả? Kia cùng bọn ta tới đế đô làm việc không?"
Bạch Hổ ưỡn ngực: "???"
Bạch Hổ thối mặt nghiêm nghị theo phía sau đám yêu tinh đi trong núi rừng, nghe bọn họ trao đổi ước mơ cùng khát vọng-----
"Phong thủy núi chúng ta không tệ, đồng hương bất lão khai mở linh trí không ít. So với đám lão yêu điêu bên đỉnh núi bên kia lợi hại hơn nhiều." [điêu= loại họ chồn]
"Đương nhiên rồi, bọn họ sao có thể so với chúng ta! Có gì mà đắc ý chứ! Còn không phải nhờ vận khí tốt mới vào được Thái Thương Tông thôi sao!"
"Bất quá nghe nói đãi ngộ Thái Thương Tông tốt lắm, lão yêu điêu kia sau tết có trở lại, di động đổi thành Heromax rồi a! Cũng chỉ vì có bộ lông dài bắt mắt nên vừa nhận chức đã được chọn đi quay quảng cáo dầu gội đầu!"
"Wow wow! Chúng ta cũng phải biểu hiện tốt một chút mới được!"
Hươu tinh: "Đương nhiên rồi, ngay cả lão bạch điêu kia cũng có thể quay quảng cáo, chúng ta khẳng định biểu hiện tốt hơn nó. Không nói ai khác, chỉ vị anh em mới mở linh trí này thôi, lông liền đẹp hơn lão điêu kia, quay quảng cáo dầu gội quá dư dả!"
Đông đảo yêu tinh đồng loạt quay đầu nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ nghe mà ngơ ngác, cái gì mà nhậm chức rồi quảng cáo, nó không khỏi nhíu chặt mày: "Bọn mi nói bậy nói bạ cái gì vậy?"
Bạch Hổ ngơ ngác làm hươu tinh cũng ngơ ngác theo: "Cái gì mà nói bậy nói bạ, ông không xem qua quảng cáo mới của Thái Thương Tông à?"
Những yêu tinh khác cũng gật đầu, quảng cáo năm nay của Thái Thương Tông rất hot, không ít yêu tinh khai mở linh trí trong núi đặc biệt chọn giờ hoàng kim chạy tới mấy hộ nông gần đó xem ké qua cửa sổ.
Bạch Hổ: "?"
Hươu tinh kinh hãi: "Chẳng lẽ ông không định xin vào Thái Thương Tông?!"
Bạch Hổ xụ mặt, cảm giác mình tựa hồ nghe hiểu được một xíu: "Thái Thương Tông? Đó là tông môn à?"
Hươu tinh: "Chứ không thì sao nữa, Thái Thương Tông là tông môn thực lực hùng hậu nhất lục giới, nghe nói không lâu nữa sẽ gõ chiêng IPO (chào bán chứng khoán), có thể sẽ khó vào!"
Bạch Hổ vẫn nửa hiểu nửa không, thế nhưng ý thức được này là đi kiếm cơm ăn, lập tức kiên quyết phản bác: "Lẽ nào lại như vậy, ta làm sao có thể tới nhân gian tìm bọn họ, phải là bọn họ chủ động tới tìm ta mới đúng!"
Thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống thế gian, nào có chuyện chủ động đi tìm tín đồ!
Sau đó thấy hươu tinh khiếp sợ nhìn mình: "Ôi trời, chẳng lẽ ông là yêu tinh tốt nghiệp đại học?!"
Bạch Hổ: "?"
Thấy biểu hiện của Bạch Hổ, hươu tinh ngẩn người: "Không phải à? Kia chẳng lẽ là nhân tài công nghệ cao?"
Bạch Hổ: "?"
Hươu tinh: "?"
"...không phải luôn à?" Hươu tinh bắt đầu mờ mịt: "Kia ông có trình độ học vấn gì?"
Bạch Hổ: "Trình độ học vấn là cái gì?"
Hươu tinh: "..."
Hươu tinh nặng nề liếc mắt: "Choáng, bây giờ môi trường cạnh tranh tuyển dụng của Thái Thương Tông khốc liệt như vậy, ta còn tưởng ông có gì ngon, kết quả không phải chỉ là một kẻ mù chữ thôi sao? Rốt cuộc lấy tự tin từ đâu mà nghĩ rằng nhân sự Thái Thương Tông sẽ chủ động tới tìm ông chứ?"
Bạch Hổ: "..."
Bạch Hổ cho dù không hiểu cũng cảm nhận được mình bị khinh bỉ, không ngờ một yêu quái phàm trần nho nhỏ cư nhiên lại không tôn trọng mình như vậy, nó giận dữ: "Càn rỡ! Một hươu tinh nho nhỏ như mi mà cũng dám nói chuyện như vậy với vương sao?"
Hươu tinh cực kỳ khó hiểu: "Vương? Anh em không nghe tin tức mới à? Thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học cải cách cởi mở, sớm đã không còn lưu giữ quy tắc tập quyền chủ nghĩa thời phong kiến nữa rồi, vương đâu ra chứ? Ông cao lắm chỉ có cấp bậc bảo hộ cao hơn bọn tôi một chút mà thôi, đều là người làm công, còn phân ba bảy loại gì chứ, mọi người đều bình đẳng như nhau a."
Bạch Hổ: "?"
Bạch Hổ phẫn nộ không kềm được, hươu tinh thấy nó không gió lông vẫn tự động đong đưa thì có chút luống cuống, vội vàng lui về sau: "Ông ông ông ông ông, người có lý trí thì hảo hảo nói chuyện với nhau chứ đừng động thủ a, mọi người đều khai mở linh trí, đứng tưởng ông là động vật bảo hộ thì có thể thoát khỏi pháp luật trừng trị!"
"Ta thân là thần linh thủ vệ thế gian! Ai dám trừng trị ta!!!" Bạch Hổ hướng lên trời gầm thét một tiếng, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng xuất hiện một đống khí tức hỗn loạn, nó lẫm liệt nhìn qua.
Chỉ thấy một đám nhân loại mặc đạo bào không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau lưng, biểu tình đầy cảm khái nhìn mình----
"Quả nhiên linh khí sung túc, Bạch Hổ cũng đã xuất hiện."
"Chỉ là không ngờ đối tượng Vệ chưởng môn bảo chúng ta thuận tiện tới bắt lại là nó."
Chống lại ánh mắt bọn họ, Bạch Hổ lạnh lùng bỏ qua hươu tinh, liếc nhìn nhóm người vừa tới: "Nhân loại, các mi là người tu hành?"
Nhóm người khách khí gật đầu: "Đúng vậy, Bạch Hổ đại nhân."
"Hóa ra các mi biết ta là ai." Được đối đãi cung kính, Bạch Hổ không khỏi ngạo mạn: "Rất tốt, các người được thống lĩnh nhân gian mời tới tế bái nghênh đón ta à?"
Các vị đạo trưởng: "..."
Sắc mặt Bạch Hổ sa sầm: "Chúng tôi tới hướng dẫn ngài tới Thái Thương Tông.... tìm việc làm...."
Bạch Hổ giận dữ: "Cái gì? Làm việc!"
Nhóm yêu tinh ở bên cạnh tức muốn chết, Bạch lão hổ này cứ tỏ vẻ coi thường Thái Thương Tông, kết quả sau lưng lại bắt quan hệ! Đúng là thứ tâm cơ mà!
Bạch Hổ lại cảm thấy bị xỉ nhục: "Các mi dám bảo ta đi làm việc? Ta tuyệt đối không làm!"
Nó là thần linh thống lĩnh nhân gian, đời này không có khả năng đi làm việc!
Nhóm đạo trưởng thấy vậy thì lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Vệ chưởng môn đã lên tiếng, hi vọng ngài có thể phối hợp."
Bạch Hổ cười gằn: "Phối hợp?! Tên chưởng môn họ Vệ kia là ai chứ, dựa vào cái gì bắt ta phải phối hợp? Chỉ bằng đám nhân loại còn chưa đạt tới trúc cơ kỳ mấy người?"
Các vị đạo trưởng than thở: "Ngài nói vậy thật ra cũng đúng."
"Ha ha ha ha ha!" Bạch Hổ khinh miệt rung lông: "Chỉ là đám kiến hôi pháp lực yếu ớt cũng dám nói ẩu nói tả!"
Vừa dứt lời nó liền vận chuyển pháp lực bay thẳng lên không trung, dư quang liếc nhìn đám nhân loại yếu ớt dưới mặt đất ngay cả cưỡi ngự kiếm đuổi theo cũng không làm được, phát ra tiếng cười lạnh khinh thường: "Ta ngược lại muốn xem xem các mi làm sao ngăn được ta!"
Ngay sau đó liền thấy đám người nhìn nhau rồi đưa tay ra sau lưng.
Định móc cái gì? Kiếm gỗ đào sao? Bạch Hổ lại càng cười dữ dội hơn. Mấy thứ mà nhân loại gọi là pháp khí bùa chú, trong mắt thần linh chân chính chỉ là trò đùa trẻ con.
Dù sao cũng là thần thú nhà mình, các vị đạo trưởng vốn không muốn động thủ, thế nhưng đến lúc này thì cũng không còn cách nào, chỉ đành rối rít móc súng thuốc mê mình mang theo...
Đế đô tựa hồ sau một đêm liền thay đổi thành rét buốt thấu xương.
Giờ cao điểm chính là giờ đi làm, vô số người bình thường từ khắp ngõ ngách đổ ra đường, cùng hướng về phía trung tâm. Người đông như dệt cửi, giao thông kẹt cứng nhích nửa bước cũng khó, cũng may xe điện ngầm chưa bao giờ trễ giờ.
Nhóm thành phần trí thức bọc quần áo mùa đông thật dày từ cửa tàu điện ngầm bước ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhịn không được thở dài.
Bầu trời rộng lớn, mây trong vắt như được tẩy rửa, ngay cả không khí cũng tràn đầy hương vị mát lạnh. Nhóm đồng nghiệp nhận ra nhau vừa chào hỏi vừa tụm năm tụm ba cùng đi tới hướng công ty nhà mình, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ----
"Thời tiết tốt quá."
"Chứ còn gì nữa, App đánh giá chất lượng không khí hôm nay là Tốt + a, được mặt trời chiếu một cái, cảm giác buồn khổ vì ngày ngày phải đi làm cũng được chữa lành a."
"Nghĩ lại lúc mới tới đế đô, ngay ngày vừa ra khỏi nhà đã nhìn thấy khói mù, cũng không biết không khí từ khi nào bắt đầu cải thiện."
"Cũng vài năm rồi đi? Mấy năm nay chính phủ làm gắt vấn đề bảo vệ môi trường, thành quả quả thật rất tốt."
Nói tới đây, chợt nghe màn hình trên đỉnh đầu truyền tới tin tức mới, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy nữ MC cười khanh khách nói----
"Hôm qua cục lâm nghiệp X thị ở trong núi phát hiện một con hổ Bangladesh thuần trắng. Loại hổ này còn có tên là tuyết hổ hoặc biến sắc hổ, bởi vì cả người nó trắng như tuyết, trước đó đã bị tuyên bố tuyệt chủng, đây là con đầu tiên phát hiện...."
Con hổ trong hình đẹp tới mức làm người ta sợ hãi, người đi đường kinh hô thành tiếng, nhất thời tiếng thảo luận náo nhiệt không thôi----
"Cư nhiên phát hiện chủng loại hoang dã trân quý như vậy?"
"Nhất định là vì nguyên nhân hoàn cảnh, mấy năm nay quốc gia vẫn luôn nỗ lực chỉnh đốn cải cách hoàn sảnh, ông xem không khí đi, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự thay đổi, mấy tháng trước loài cá heo vây trắng nghe nói cũng sắp tuyệt chủng cũng vì chất lượng nước thay đổi mà kết thành quần đội xuất hiện kìa!"
"Mấy loài động vật thể hình lớn nói là đã tuyệt chủng trong đại dương cũng một lần nữa được phát hiện, lúc nhìn thấy hình tôi suýt chút nữa đã mừng muốn khóc, chúng không tuyệt chủng thật tốt quá."
Những người khác cũng cảm thán, kéo chặt áo khoác bước nhanh về phía công ty, lúc đi ngang qua một tòa văn phòng khí phái khó diễn tả bằng lời thì nhịn không được quay đầu nhìn nhiều một chút.
Bên ngoài văn phòng dựng một khối bia đá thật lớn, bên trên chạm khắc ba chữ Thái Thương Tông rồng bay phượng múa.
Ở cửa còn đặt một cái lư hương lớn nhang khói thịnh thượng.
Nhóm thành phần trí thức: "..."
Đã nhiều năm rồi nhưng nhóm trẻ tuổi trong thương vòng vẫn không thể thích ứng nổi hình ảnh này, có người nhịn không được hoảng hốt mở miệng-----
"Này, tôi hỏi ông, ông có xem quảng cáo thứ ba của Thái Thương Tông không?"
Đồng nghiệp của hắn cũng hoảng hốt trả lời: "....hả, ông nói cái quảng cáo chiêu mộ yêu ma quỷ quái khắp thiên hạ, giải quyết vấn đề nghề nghiệp khắp lục đạo à? Xem rồi."
Người lên tiếng trước lắc đầu: "Không, cái ông nói là cái thứ hai, cái thứ ba mới nhất bọn họ đã chuyển sang tuyên truyền sản nghiệp toàn cầu hóa, bắt đầu chiêu mộ nhân viên hải ngoại...."
"À... bây giờ, không phải đang khuyến khích mua bán toàn cầu hóa sao... vậy cũng tốt, cũng tốt mà?"
Nhóm người trẻ tuổi yên lặng một chốc mới rốt cuộc tìm được âm thanh----
"Công ty này rốt cuộc làm cái gì?"
"Hình như phát triển tốt lắm, nghe nói nhà ma đã mở mười mấy chi nhánh, hơn nữa còn làm nghiên cứu, có quan hệ rất tốt với Ninh Thiên, thường xuyên có nghiệp vụ qua lại."
"Còn có một tòa nhà lớn như vậy ở thành phố, nghe nói là tư sản của ông chủ, toàn bộ CBD không tìm ra nhà nào có vị trí tốt hơn...."
"Bất quá cái lư hương này không bị đô thị chú ý à?"
"Hẳn là không đi? Mấy người có chú ý weibo Thái Thương Tông không? Lượng người ái mộ đã vượt mười triệu cũng không thấy bị khóa. Mấy hôm trước tôi còn thấy bọn họ post status nói công ty sắp IPO."
"............IPO?"
"Ok, ok, phong kiến mê tín có thể phát triển đến mức như vậy cũng là thành tựu đi. Tôi muốn tới thắp nén nhang cho thiên tôn, ai muốn đi cùng không?"
"Thêm tôi đi."
"Tôi, tôi nữa."
Cách cánh cửa, bên trong tòa văn phòng Thái Thương Tông là một không khí khác.
Bạch Hổ vừa xuất hiện trên bản tin được bí mật vận chuyển từ bãi đậu xe vào thang máy.
Đoạn đường này bị khoa học kỹ thuật tiên tiến của nhân gian rung động tạm thời không đề cập tới, Bạch Hổ mềm nhũn nằm úp sấp trong lồng, cực kỳ phẫn nộ với đãi ngộ mình nhận được.
Cặp mắt đen lúng liếng của nó phẫn nộ nhìn chằm chằm nhóm đạo trưởng, hữu khí vô lực quát mắng: "Các mi! Các mi là nhân loại lại dám đối đãi với thần linh như vậy? Người thống trị nhân gian biết ta hiện thế cũng không chịu tới bái kiến. Có biết xúc phạm ta phải chịu hậu quả gì không?"
Các vị đạo trưởng: "..."
Thang máy từ bãi đậu xe đi lên, tới lầu một thì dừng lại, bên ngoài có một bóng người tiến vào.
Bạch Hổ tức giận bất bình còn đang định mắng tiếp, kết quả liếc nhìn người vừa xuất hiện thì khựng lại: "Tây... tây thiên đình A Già tôn giả?!
Vị La Hán một thân Phật quang cúi đầu nhìn Bạch Hổ, ồ một tiếng: "Bạch Hổ? Mi cũng thức tỉnh rồi sao?"
Bạch Hổ kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, mạc dù nó không thể tiến vào đông thiên đình nhưng dù sao cũng là một thần thú có tên tuổi, vì thế từng gặp mặt rất nhiều vị thần tiên có địa vị cao ở đông tây thiên đình. Vị trước mắt không phải là một trong số đại la hán tiếng tăm lừng lẫy của tây thiên đình sao? Thế nhưng nó nhớ rõ lúc thiên đạo nứt toát, trước khi mình bị lôi kiếp đập chết thì vị này đã chết trước rồi!
Bạch Hổ nhất thời ngay cả giận cũng quên mất: "A Già tôn giả, hóa ra khi đó ngài không chết?"
Kim thân la hán khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên không phải, ta cũng giống ngài, sau khi thiên đạo thay đổi thì thức tỉnh."
Lúc này Bạch Hổ mới ý thức được gì đó: "Thiên.... thiên đạo-----"
"Hóa ra ngài vẫn chưa phát hiện?" Kim thân la hán nói: "Thiên đạo đã thay đổi, bây giờ là tân thiên đạo."
Bạch Hổ há miệng, bởi vì quá mức khiếp sợ nên nhất thời ngay cả bản thân đang đuối sức cũng quên mất, nó cố chống đỡ thân thể, vừa buồn vừa vui: "Cư nhiên có tân thiên đạo... thiên hạ cư nhiên xuất hiện người đại công đức? Là ai? Hắn đã làm đại công đức gì?"
Kim thân la hán: "...vị thiên đạo này trước khi thành thần có pháp danh là Đắc Đạo thiên tôn."
Giọng điệu của kim thân la hán có chút vấn đề, biểu tình cũng là lạ, thế nhưng Bạch Hổ không phát hiện, chỉ là sau phút hưng phấn chỉ có thể nằm rạp xuống bật cười: "Tốt! Tốt rồi! Thiên đạo không sụp, thiên hạ đã có nhóm thần linh chúng ta, sẽ không còn hỗn loạn như trước nữa!"
Ánh mắt Bạch Hổ trở nên âm trầm, chuyển hướng sang nhóm đạo trưởng bên cạnh: "Đám nhân loại các mi tưởng rằng thiên đạo sẽ che chở các mi như trước khi nứt toát sao? Nằm mơ! Các mi bất kính với ta như vậy, còn dám kêu thần linh đi làm việc, chờ ta khôi phục sức mạnh, đám đồ bỏ Thái Thương Tông bọn mi sẽ tan thành mây khói!"
Kim thân la hán: "..."
Các vị đạo trưởng: "..."
Các vị đạo trưởng nghẹn ngào một tiếng, hướng vị thần linh không phải là người bổn giáo chắp tay: "Dù sao cũng là thần thú của chúng tôi.... tôn giả.... xin đừng để lộ việc này ra ngoài."
Bạch Hổ: "???"
Đám nhân loại này cư nhiên không sợ uy hiếp của mình!
Nó cực kỳ khiếp sợ, ngay sau đó chuyển ánh mắt thì kinh ngạc phát hiện vị kim thân la hán kia đột nhiên di chuyển ra cách mình thật xa! Còn dời ánh mắt sang chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy mình.
Bạch Hổ: "???"
Nó nghĩ không ra, thế nhưng dù sao cũng là thần linh đã rất lâu rồi không gặp, không khỏi khát vọng xã giao, vì thế một lần nữa mở miệng: "Đúng rồi, A Già tôn giả, ngài xuất hiện ở nơi này là muốn...."
Thang máy tới nơi, vị A già tôn giả kia tựa hồ không muốn ở bên cạnh nó thêm một giây nào nữa, phốc một cái chạy ra ngoài, đồng thời cười khan: "Ha hả.... đương nhiên là tới tìm việc làm."
Bạch Hổ: "...????"
Bạch Hổ nháy mắt cảm thấy thần sinh mê mang, ngay sau đó bị các vị đạo trưởng khóc nức nở đầy ra ngoài thang máy, quẹo cua, sau đó nó nhìn thấy cảnh tượng làm nó rung động!
Trong phòng nghỉ ngơi rộng lớn ở của tòa nhà, cư nhiên ngồi đầy các vị đại thần tiên!!!!
Bạch Hổ: "!!!!!"
Các vị này cơ bản đều khá quen mặt, đều thuộc cấp bậc trung của thiên đình đông tây, bởi vì số lượng tín đồ đông đảo nên khi thiên đạo nứt toạt, vẫn lạc trước nhất chính là bọn họ.
Hiện giờ tân thiên đạo xuất hiện, tất cả đều thức tỉnh, hơn nữa còn xuất hiện ở nơi này!
Bạch Hổ cảm nhận được rung động còn mạnh mẽ hơn cả thời kỳ cường thịnh của thiên đình, dù sao thì ban đầu thiên đình đông tây tách ra làm việc, nó đi tới bên nào cũng chỉ nhìn thấy thần tiên của bên đó mà thôi, nào có chuyện song phương cùng xuất hiện ở một nơi như vậy? Cho dù là pháp hội trao đổi tham thiền cũng không có khả năng náo nhiệt như vậy!
Mà lúc này, các vị thần tiên vốn không đồng nguyên lại tề tụ ở một nơi, trên tay còn cầm một tờ giấy giống vị kim thân la hán vừa nãy, đang cùng trao đổi gì đó.
Bạch Hổ ngây ngốc mở miệng: "Bọn họ.... ở đây làm gì?"
Các vị đạo trưởng trả lời: "....tìm việc làm."
Bạch Hổ: "????"
Các vị đạo trưởng đi cất súng gây mê, theo bản năng tham bái các vị thần linh đồng nguyên, chỉ là nghi thức đơn giản hơn rất nhiều, không có giống trống khua chiêng quỳ lạy như xưa.
Aiz, nhóm tín đồ thường xuyên nhìn thấy thần linh nhà mình tới nhân gian cãi vã với Thái Thương Tông thì phỏng chừng có muốn giống trống khua chiêng cũng không được.
Bạch Hổ vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, nghe thấy tiếng trao đổi cỉa các vị chân thần với đạo sĩ nhân gian-----
"Không cần đa lễ, đó là Bạch Hổ à?"
"Đúng vậy, Vệ chưởng môn phân phó chúng tôi thuận đường mang nó về."
"Ồ, không tệ, mấy người có tới xem Huyền Vũ không? Nó thế nào rồi?"
"Vẫn rất tốt, chỉ là gầy một chút, vài tháng nữa là có thể ra ngoài rồi."
Các vị đạo trưởng quay lại, Bạch Hổ khiếp sợ nhìn bọn họ: "Huyền Vũ cũng ở đây? Nó đi đâu rồi? Vì sao không tới gặp ta?"
Trước khi thiên đạo nứt toạt, nhóm thần thú có quan hệ rất thân thiết, trước khi nó chết, Thanh Long cùng long tộc đều bị thiên đạo bổ chết, sau khi tỉnh lại nó cũng không ngờ còn có đồng bạn còn sống.
Các vị đạo trưởng: "....Huyền Vũ đại nhân có chút phiền phức quấn thân, tạm thời chỉ sợ không thể gặp ngài."
Bạch Hổ: "!! Cái gì! Hắn bị thương sao?"
Các vị đạo trưởng: "...không, ngài ấy rất tốt."
Các vị đạo trưởng: ".... chỉ là đang ngồi tù thôi."
Bạch Hổ: "????"
Chống lại ánh mắt khiếp sợ của Bạch Hổ, đạo trưởng chỉ có thể nặng nề giải thích: "Bởi vì ngài ấy vi phạm pháp luật, tham gia tổ chức tà giáo nên bị tòa án tối cao tuyên án năm năm lẻ sáu tháng, bây giờ còn sáu tháng nữa là có thể ra tù."
Bạch Hổ: "..."
Nhân gian đáng sợ như vậy sao?
Bạch Hổ dừng một chút, nhịn không được hỏi: "Kia Thanh Long cùng Chu Tước...."
Các vị đạo trưởng gật đầu: "Tân Thanh Long năm năm trước hiện thế, Chu Tước đại nhân cũng thức tỉnh vào mấy tháng trước, ngài là vị cuối cùng trong tứ đại thần thú xuất hiện."
Bạch Hổ khẩn trương: "Chẳng lẽ bọn họ cũng đang ở trong tù?"
"Kia thì không có!" Các vị đạo trưởng mở miệng.
Bạch Hổ hơi thả lỏng, như vậy thì tốt rồi, tứ đại thần thú đều bị nhân gian nhốt trong tù thì còn ra gì nữa chứ! Xem ra chỉ có Huyền Vũ quá hiền lành nên mới mặc nhân gian định đoạt như vậy, đổi thành bất kỳ vị nào khác trong bọn nó, bị người phàm không tôn kính như vậy chỉ sợ sớm đã nháo tới thiên hạ đại loạn.
Lúc này liền nghe đạo trưởng nói: "Bất quá các ngài ấy cũng rất bận rộn, Thanh Long đại nhân đang làm công việc biểu diễn trong Thủy Cung vườn thú Sâm Lâm đế đô."
Bạch Hổ: "?"
"Chu Tước đại nhân lúc mới hiện thế gây ra hỏa hoạn núi rừng, tổn thất thảm trọng, bây giờ vì trả tiền phải ở trong nhà máy điện phun lửa. Trong thời gian làm việc hẳn là tạm thời không thể tới gặp ngài."
Bạch Hổ: "..."
"A!" Có vị đạo trưởng nhận được điện thoại, nghe máy xong thì tỏ ra vui mừng: "Đại nhân, Vệ chưởng môn bảo chúng ta vào trước."
Vừa nói vừa đẩy Bạch Hổ đang sững sờ tiến vào văn phòng.
Cửa phòng làm việc mở ra, bên trong có người đi ra, Bạch Hổ nhìn dáng vẻ đối phương thì kinh ngạc trợn to mắt: "Ma la!"
Ma la kia nghe thấy tiếng kêu của Bạch Hổ thì quay đầu nhìn qua, Bạch Hổ lại càng tức giận hơn: "Thật sự là bọn mi! Đám ma la bọn mi rời khỏi Atula giới tới nhân gian là muốn làm gì?"
Ma la dáng vẻ xấu xí kia nhìn Bạch Hổ một cái, nghiêng đầu sang hỏi nhóm đạo sĩ nhân gian: "Hắn làm sao vậy?"
Các vị đạo trưởng luôn miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, ngài ấy vừa mới tới, không hiểu quy củ lắm."
Bạch Hổ: "Các mi nói gì? Các mi biết hắn là ai không? Atula giới hiện thế, thiên hạ sẽ đại loạn!"
"Có bệnh." Ma la kia liếc mắt nhìn hắn, ôm túi văn kiện trong lòng vội vã bỏ đi, lưu lại một câu: "Xì, người nhà quê chui ra thật là, thời đại gì rồi mà còn kỳ thị giống loài chứ, bọn ta không kỳ thị đám bị bỏ quên bọn mi là tốt lắm rồi.
Bạch Hổ nghe thấy ngôn từ xỉ nhục như vậy thì giận tới mức suýt dựng lông, lên tiếng gọi đối phương: "Nói ai là người nhà quê? Thiên đình bọn ta không nhiễm phàm trần, Atula giới bọn mi mới là xứ khỉ ho cò gáy!"
Ma la kia liếc mắt, thoạt nhìn cực kỳ xem thường nó: "Thiên đình bọn mi mỗi quý phát bao nhiêu phúc lợi?"
Bạch Hổ: "?"
Ma la: "Chính phủ thiên đình có phân phòng phân xe cùng cung cấp đồ điện không?"
Bạch Hổ: "?"
Ma la: "Ta thấy đám thần tiên nghèo bọn mi ngay cả nhà ở đế đô cũng không mua nổi."
Bạch Hổ: "?"
Ma la phì cười: "Giáo dục của Atula giới bọn ta bắt buộc phải đạt tới bậc tiến sĩ, thi đậu cao trung đại học còn có tiền thưởng, phúc lợi này thiên đình bọn mi có sao? Đồ nhà quê!"
Bạch Hổ: "?"
Bạch Hổ nghiêng đầu nhìn, thần tiên đông tây đều lộ ra biểu tình giận mà không dám nói.
Bạch Hổ cực kỳ kinh ngạc, chờ ma la đi rồi mới không khỏi mở miệng hỏi: "Ta không cử động được nên thôi đi, vì sao bọn mi cũng không dạy dỗ hắn?"
Da mặt nhóm thần tiên có chút co rúc, nhìn Bạch Hổ một hồi rồi lặng lẽ quay đầu đi.
Người ta nói không ai a.
Atula giới.... thật sự rất có tiền.
Bây giờ chính là địa điểm di dân lý tưởng nhất lục giới.