Hai anh em ngồi phía trước bị lời Sóc Tông dọa hoảng vía nên không chú ý tới tình huống ở phía sau.
Tới gần sáng sớm, xe rốt cuộc cũng về tới thành phố, lúc này Vệ Tây đã không còn tâm tư gặm người, buông cánh tay tràn đầy dương khí kia ra, bắt đầu nhoài người tới cửa sổ, không cách nào dời tầm mắt, tóc gáy cũng dựng đứng.
Cái này, đây rốt cuộc là nơi nào?!
Sao lại có lầu các còn cao hơn cả núi như vậy!
Con đường sao tự dưng lại bay lên không trung?
Con đường hệt như những rợi tơ dài vô tận chi chít chằng chịt trải rộng khắp nơi, vào lúc này Vệ Tây rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Lục Văn Thanh lại nói Phượng Dương là nơi nhỏ, so với nơi này thì Phượng Dương quả thực nhỏ bé như hạt cát trong đại dương!
Dã thú ở nơi này nhiều vô số, đủ loại lớn nhỏ màu sắc bất đồng hội tụ trên đường, từng con từng con lóe ra hồng quang hung ác từ đôi mắt, tốc độ di chuyển rất chậm, tựa hồ đang so kè với đồng loại ở bên cạnh, thật lâu vẫn không chịu nhượng bộ nhích tới trước.
Phía trước là một mảnh đỏ thẫm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm thét hùng hồn, tựa hồ cuộc chiến đã chuẩn bị bùng nổ, chúng sẽ lập tức bổ nhào tới cắn xé đối phương.
Trong một trận tranh đấu lớn như vậy, một khi bắt đầu giao đấu, ngay cả Vệ Tây cũng không dám khẳng định mình có bao nhiêu phần thắng. Lục Văn Thanh ở phía trước thì hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, chỉ có chút phiền não vỗ vỗ vô lăng, miệng hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, ngày nào cũng kẹt xe, từ xa lộ kẹt tới tận Tứ Hoàn, bây giờ mới là mấy giờ a! Có để người ta sống không a!"
Lý Duệ ngồi bên cạnh bật cười: "Ở Bắc Kinh ngày nào mà chả vậy, cậu ngây người ở đây hơn hai mươi năm mà vẫn chưa quen à?"
Hơn hai mươi năm, ngày nào cũng tranh đấu như vậy?!
Vệ Tây kinh hãi, Thấy bọn họ trấn định như vậy cũng thả lỏng một chút, lúc này đột nhiên nghe thấy trong xe vang lên một tiếng rên rỉ.
Cậu lập tức quay đầu, quả nhiên thấy Đoàn Kết Nghĩa từ sau cốp lui cui bò dậy, ôm đầu, mê mang quan sát xung quanh: "Tôi đang ở đâu đây?"
Lúc này sắc trời chỉ mới hừng sáng, đèn xe chiếu rọi lên mặt, biểu tình Đoàn Kết Nghĩa cứ hệt như còn nằm mơ, Lục Văn Thanh ở phía trước quay đầu nhìn lại: "Người anh em, anh nói xem đây là đâu, nhìn tình cảnh kẹt xe bên ngoài đi, khẳng định là Bắc Kinh a."
Đoàn Kết Nghĩa: "...?"
Đoàn Kết Nghĩ ngẩn người: "...cái gì?"
Đoàn Kết Nghĩa mờ mịt: "Chờ một chút."
Đoàn Kết Nghĩa lắc đầu: "Không phải."
Đoàn Kết Nghĩa hỏng mất: "Cái gì mà Bắc Kinh a, không phải tôi đang ở Phượng Dương à? Sao tự dưng lại chạy tới Bắc Kinh a?"
Vệ Tây liếc nhìn Đoàn Kết Nghĩa, hoàn toàn không hiểu vì sao đối phương lại hốt hoảng như vậy: "Đương nhiên là tôi dẫn anh tới."
Đoàn Kết Nghĩa nắm tóc mình, biểu tình khiếp sợ: "Sao cậu lại dẫn tôi tới Bắc Kinh?"
Vệ Tây tỏ ra gia trưởng nói: "Anh là đồ đệ của tôi, tôi đi đâu dĩ nhiên phải dẫn anh theo."
Đoàn Kết Nghĩa: "............"
Cậu nói thực có đạo lý a.
Lúc này Đoàn Kết Nghĩa mới dần dần nhớ ra nguyên nhân mình té xỉu, nhìn gương mặt Vệ Tây liền cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thực không ngờ một lần cướp bóc bình thường lại biến thành cục diện này.
Đoàn Kết Nghĩa phẫn nộ nửa ngày, thế nhưng nghĩ tới tư thế oai hùng dễ dàng xé toạt cánh tay của nữ quỷ của đối phương, cuối cùng vẫn không dám phản kháng, chỉ có thể ôm lấy thân hình cường tráng của mình, co rúc trong cốp sau của chiếc Suv.
Đoàn Kết Nghĩa nhìn nóc xe, lã chã rớt nước mắt vì nhân sinh của mình...
Con mẹ nó mình rốt cuộc chọc trúng nhân vật không bình thường gì đây a!
Chiếc xe nhích từng chút một, tới khi trời sáng tỏ thì có thể xem là tới được Nhị Hoàn, Lục Văn Thanh liên lạc với bạn bè xin số điện thoại Vệ gia, thông báo cho người Vệ gia biết tin.
Thế nhưng lúc lái xe tới biệt thự Vệ gia thì không hề nhìn thấy người nhà Vệ gia. Cả khoảng sân thực yên lặng, một quản gia dẫn theo hai người hầu tiến tới mở cổng.
Nam quản gia xin lỗi: "Lễ Quốc Khánh tiên sinh đã tham gia hội chợ, phu nhân cũng đang du lịch Bắc Âu, nhị thiếu gia thì vừa ra ngoài chơi với bạn tối qua, mọi người đều không có nhà, thực xin lỗi."
Lục Văn Thanh cùng Lý Duệ nghe vậy thì đồng tình nhìn Vệ Tây, mặc dù đã sớm biết đối phương không có địa vị trong nhà, thế nhưng mất tích ba tháng mà người nhà vẫn xem như không có chuyện gì ra ngoài vui chơi thì cũng quá lãnh đạm đi.
Vệ Tây ngược lại không có cảm xúc gì cả, chỉ quan sát sân vườn. Lầu các ở xung quanh đây khá bình thường, không cao như những tòa lầu cao chót vót mà cậu thấy trên đường tới đây, nhà của tiểu quỷ xui xẻo cũng không lớn như cậu tưởng tượng, chỉ có ba tầng, phạm vi sân vườn không quá ba mẫu đất. Mấy mẫu đất này được bố trí trống trải, không hề có đại thụ, không có kỳ hoa dị thảo, mặt đất toàn là cỏ xanh bằng phẳng, nơi gần tòa nhà thì có một cái hố to chứa đầy nước óng ánh ánh mặt trời.
Trước lúc xuống núi Vệ Tây biết vài hộ lớn ở bên ngoài thích đào hồ ở trong sân nuôi cá chép, hồ lớn còn có thể chèo thuyền thả câu, thế nhưng cái hồ bé xíu trước mặt làm sao có thể chèo thuyền được chứ? Giữa hồ thậm chí còn không có đình đài, chỉ có thể xem là giả vờ như nhà mình có hồ đi?
Bất quá mặc dù không quá tiện dụng nhưng phong thủy lại không tệ. Vệ Tây đồng tình lắc đầu, thầm nghĩ tiểu quỷ xui xẻo hóa ra cũng chỉ có chút sản nghiệp, xem ra khả năng được ăn no ở đây không quá cao.
Lúc này đột nhiên vang lên một trận chó sủa, mọi người quay đầu nhìn ra, chỉ thấy một con Husky đang đứng trên bậc thang, nó không đeo vòng cổ, đang nhìn chằm chằm Vệ Tây điên cuồng sủa, biểu tình hung hãn.
Con chó này nhìn rất oai phong, dáng người to lớn, tư thái dũng mãnh, cái đuôi nhổng cao cao, con ngươi sắc bén quyết không nhường nửa bước.
"Má ơi!" Lục Văn Thanh sợ hết hồn, cứ tưởng nó biết có người lạ tới nhà nên ra hù dọa, nào ngờ vị quản gia kia lại áy náy nói: "Xin lỗi xin lỗi, đó là chó của nhị thiếu nuôi, không biết vì sao mà tử nhỏ đến lớn rất hay sủa đại thiếu, làm các vị sợ hãi."
Lục Văn Thanh ngẩn người, lập tức nhìn qua Vệ Tây thì thấy đối phương đang nhìn chằm chằm con chó lớn kia, con ngươi vừa sâu vừa đen, vẻ mặt khó lượng, trong lòng cậu không biết vì sao đột nhiên có chút không dễ chịu.
Chó cậy gần nhà quả nhiên không sai chút nào, súc sinh này chỉ sợ phân biệt được vị thế của thành viên trong nhà. Rốt cuộc bình thường Vệ Tây sống như thế nào mà ngay cả chó của em trai cũng không xem cậu ta ra gì? Cậu ta thương tâm biết bao nhiêu a, mình đưa cậu ấy về như vậy thật sự chính xác sao?
Suy tư một chút, Lục Văn Thanh thực lo lắng, nghĩ tới chuyện Vệ Tây làm mất di động liền vội vàng tìm giấy bút trong xe ghi lại số điện thoại của mình rồi đưa cho đối phương: "Đây là số điện thoại của tôi, nếu ở nhà gặp phải chuyện gì thì có thể gọi điện cho tôi, nếu tôi không ở thì tìm anh họ tôi cũng được."
Vệ Tây bị hành động của Lục Văn Thanh ngắt ngang, cậu tạm thời thu hồi ánh mắt, nhưng sau khi nhận tờ giấy xong lại nhanh chóng quay lại chỗ cũ, ánh mắt lóe sáng.
Con chó thật béo... thật lớn... thật nhiều thịt... thật xinh đẹp...
Tiếng sủa đột nhiên ngừng lại.
Nam quản gia không khỏi liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy tiểu bá vương được nhị thiếu nhà mình cưng chìu tới vô pháp vô thiên đột nhiên đang sủa lớn chuyển thành nghẹn ngào nức nở, sau đó kẹp đuôi nằm rạp xuống đất.
Nam quản gia cẩn thận nhìn một chút, sắc mặt lập tức biến đổi...
"Mic! Không được tè ở cửa nhà!"
....
[Tác giả] Mic: ai hiểu được nỗi khổ trong lòng ta...
....