Quý Phượng Lâm ở cùng Kỳ La ba ngày, không phát hiện cô có điều gì khác thường, trừ bỏ việc chăm sóc những đoá hoa hồng.
Vốn dĩ mua hoa để làm cho cô không còn buồn bã, nhưng cả ngày cô chỉ chăm sóc chúng, hắn lại không thích điều đó, lại làm trò trước mặt cô, châm lửa thiêu rụi hoa viên hoa hồng.
Kỳ La gương mặt không có biểu tình gì, cô không nghĩ ra hắn sẽ làm như vậy, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Quý Phượng Lâm nắm tay cô, từ phía sau ôm lấy eo, đi cùng nhau tới nhìn hoa viên nhỏ đã cháy rụi.
Hắn để tay trên bụng cô, là một tư thế rất ôn nhu:
"Hai năm trước, ngày giỗ của cha em, tôi không cho em đi gặp ông, em liền đốt luôn hai chiếc xe cùng phòng của tôi, em chưa từng trải qua việc này nên có chút khẩn trương, làm việc đó tuy run tay, nhưng ánh mắt rất kiên định".
Nói xong, hơi thở ấm áp của hắn phả vào gương mặt cô:
"Vì vậy tôi biết em liền ghê tởm tôi".
Kỳ La có thể cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, nhưng không cảm giác được sự ấm áp từ hắn.
Quý Phượng Lâm đối với cô không thể nói là tốt, chỉ như nuôi một con vật nhỏ, động vật nhỏ này thường không nói lời nào, không yêu cầu gì, trừ bỏ chỉ muốn tìm lại mẹ, không có gì muốn Quý Phượng Lâm làm vì mình.
Chỉ có duy nhất lần đó, ngày giỗ của cha cô, cô muốn đi thăm mộ, cô cho rằng đây chẳng phải là yêu cầu quá mức, nhưng Quý Phượng Lâm không cho, thậm trí còn nhốt cô vào lồng sắt.
Những cái khác cô đều thoả hiệp, nhưng việc này thì không, cô không muốn thoả hiệp, lừa người làm lấy trộm chìa khoá, chạy lên đốt phòng hắn ở".
Quý Phượng Lâm sau đó đã biết, nhưng không tới, phái người mang cô qua căn nhà khác.
Kỳ La còn nhớ rõ, ngày đó hắn làm việc tới khuya vội vã trở về, đến nhà thì đã mệt chết rồi, quỳ xuống ghé nằm lên đùi cô, như một con mãnh thú đang bị thương.
Còn nghe thấy tiếng hắn thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Ngày mai đốt nốt căn này đi, tôi có rất nhiều nhà."
Kỳ La liền bật khóc.
Cô chẳng bao giờ đấu lại Quý Phượng Lâm.
Nhớ tới chuyện ngày trước, cơ thể Kỳ La lại lạnh hơn, kháng cự vòng ôm của hắn.
Quý Phượng Lâm không buông tay, liền ôm cô chặt hơn:
"Khổ sở sao? Em ghê tởm tôi như vậy, cũng không thoát được bàn tay tôi? đau khổ không?"
Kỳ La khép lại đôi mắt.
Quý Phượng Lâm trở lại công ty, thư ký đi vào báo cáo: "Tiên sinh, không tìm được bà Trần"
Phản ứng của hắn bình tĩnh, chỉ khép lại văn kiện, ngẩng đầu, nói:
"Mua lễ vật cho Mang gia chưa?"
Thư ký gật gật đầu: "Đã chuẩn bị tốt."
Quý Phượng Lâm đôi tay giao nhau vòng ở trước người, đặt trên bàn: "Đưa qua cho Mang lão tiên sinh đi."
Thư ký: "Vâng."
Kỳ La bị mất ngủ.
Mấy năm nay giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt, nhưng ít ra còn ngủ được một hai tiếng, hiện tại một giấc cũng chưa, không buồn ngủ, xuống lầu đi dạo một lúc.
Vừa mới xuống tới nơi thấy người làm còn chưa ngủ, bà đang điểm hương.
Bà cùng cô gật đầu chào nhau, cô nói:
"Đây là gì?"
"Tiên sinh phân phó tôi cho chút hương giúp an thần".
bà nói.
"Lúc trước cũng vậy sao?"
"Đúng vậy."
Bà trả lời xong trở về phòng ngủ, Kỳ La đi tới lư hương, ghé vào trên bàn, nhìn từng làn trầm hương đang lan toả, giống như dòng nước, bay vào trong hồ, trong núi.
Đồ vật rất tinh xảo, là phong cách của Quý Phượng Lâm.
Nghĩ vậy, cô thấy một trận chua xót, mặc kệ cô thế nào, Quý Phượng Lâm vẫn biết được thói quen của cô, hắn hiểu cô hơn Đái Nguyệt Hành.
Cô đối với kết quả này cũng không kinh ngạc, dù sao cũng đã năm năm.
Chỉ là có hơi nóng trong lòng.
Đái Nguyệt Hành rót trà cho Trần Thư Ý: "Bá mẫu"
Trần Thư Ý nhàn nhạt nói: "Gặp được A La?"
Đái Nguyệt Hành gật gật đầu: "Gặp được."
"Con bé thay đổi rất nhiều? Tôi có thể tưởng tượng được." Đây hình như không phải là vấn đề, bà cũng không muốn Đái Nguyệt Hành trả lời, lại nói: "Tại sao cậu biết nơi Quý Phượng Lâm an bài cho tôi ở đâu?"
Đái Nguyệt Hành: "Cháu không chỉ biết hắn đem bá mẫu an bài ở đâu, còn biết được năm năm trước hắn đã tìm được bá mẫu, lại nói rối rằng tìm không thấy, giở trò đê tiện buộc chặt A La ở bên mình".
Trần Thư Ý nhàn nhạt cười một cái, không tiếp lời này nói: "Còn thích A La sao?"
Đái Nguyệt Hành nhẹ nhấp miệng, dù sao cô cũng là người cùng anh ta hứa hẹn, sao có thể mới qua năm năm đã không còn thích nữa? Anh ta gật đầu, cũng nói: "Cháu có thể đối tốt với cô ấy cùng Bá mẫu, bệnh của Bá mẫu cháu sẽ tìm được chuyên gia tốt nhất, khẳng định có thể bình phục".
Trần Thư Ý: "Hắn đã cho người tới xem bệnh của tôi, trị không được, lúc tốt lúc xấu, bất quá đây chính là bệnh tâm thần, tôi cũng biết không dễ dàng".
Hắn đã cho người tới xem qua?
Quý Phượng Lâm?
Hắn tại sao lại làm như vậy? Hơn nữa vì cái gì bà ấy thoạt nhìn cũng không trách hắn? năm năm, đây như đã cầm tù hai mẹ con cô, nhưng tại sao lại có thể không trách?.